Chương 1324 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi nhìn Nha Tử, anh ấy gật đầu, nói người Nhật rất sùng bái Hitler, cho nên nếu có cơ hội tiếp xúc với loại đạo sĩ này, chắc chắn bọn họ sẽ sử dụng.
Người Nhật sao?
Tôi nhớ đến ninja Nhật Bản mà tôi đã gặp lúc trước, bọn họ vẫn đang hoạt động ở Trung Quốc, còn có chiếc xe lửa giống với xe lửa ở núi Ly Sơn, và cả chuyện mà tôi vừa mới nghĩ ra.
"Rốt cuộc cậu làm sao vậy?" Nha Tử truy hỏi.
Tôi nhìn Lão Yên bọn họ, cảm thấy lạnh toát, sau đó tôi chậm rãi nói: "Đây… đây không phải xe lửa, đây chỉ là một cỗ quan tài lớn..."
****
"Quan tài?" Nha Tử lập tức sững sờ.
Anh ấy quay đầu nhìn Lão Yên bọn họ vẫn đang tìm kiếm đường ray, há miệng, giống như tôi, không biết có nên gọi bọn họ quay lại hay không.
Nếu như suy đoán của tôi là đúng, đây chỉ là một cỗ quan tài, vậy thì đám người Lão Yên không thể nào tìm thấy đường ray.
Nhưng sau khi gọi bọn họ quay lại, tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào, cho nên một lúc lâu tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Nha Tử.
"Cậu chắc chắn chứ?" Nha Tử nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chiếc xe lửa trở nên kỳ lạ.
Thật ra tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng hình dáng của buồng lái khiến tôi nhớ đến lần trước tôi trốn trong quan tài - nếu như đẩy nắp quan tài ra một khe hở nhỏ, vậy thì kích thước của khe hở đó sẽ giống hệt tầm nhìn mà tôi nhìn thấy lúc nãy.
Nha Tử lắc đầu, nói chưa chắc, đây chỉ là suy đoán, ai lại dùng xe lửa làm quan tài chứ?
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc xe lửa: "Không, có người sẽ làm như vậy, chẳng phải vừa rồi anh nói chiếc xe lửa này là kỹ thuật của người Nhật sao?"
Không biết có phải Nha Tử sợ tôi suy nghĩ lung tung hay không, mà anh ấy lại lắc đầu, nói đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, tuy rằng chiếc xe lửa này là kỹ thuật của người Nhật, nhưng không ai biết hai mươi năm trước là ai đã chế tạo chiếc xe lửa này.
Tôi chậm rãi lùi về bên cạnh xe lửa, đưa tay sờ lên thành xe, cảm giác lạnh buốt truyền đến từ khắp cơ thể, khiến đầu óc tôi tê dại, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo.
"Nha Tử, anh gọi đám người Lão Yên quay lại đi." Tôi bình tĩnh ra lệnh.
Nha Tử còn muốn khuyên tôi thêm mấy câu nữa, tôi chỉ xua tay, sau đó nhìn chằm chằm vào buồng lái xe lửa, như thể tôi có thể nhìn thấy cách bài trí kỳ lạ trong buồng lái xuyên qua lớp kim loại.
Đám người Lão Yên lập tức chạy đến, nhưng hình như Nha Tử không nói với bọn họ lý do tại sao lại gọi bọn họ quay lại.
Vẻ mặt khó hiểu của bọn họ càng thêm rõ ràng khi nhìn thấy tôi.
"Trường An, cậu làm sao vậy?" Lão Yên hỏi.
Tôi quay đầu nhìn ông ấy, chỉ vào buồng lái xe lửa: "Lão Yên, nếu như dùng chiếc xe lửa này làm quan tài, vậy thì có ý nghĩa gì?"
Lão Yên nhíu mày, một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Không thể nào! Nếu như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn ở nơi này vào hai mươi năm trước, nếu không, người ta sẽ không dùng xe lửa để thay thế quan tài."
Lời nói của ông ấy càng thêm chứng minh cho suy đoán của tôi, cho nên tôi nhìn ông ấy, nghiêm túc nói: "Nếu tôi nói, đây chính là quan tài thì sao?"
"Trường An, có một số chuyện không thể nào đem ra đùa giỡn được." Sắc mặt Lão Yên cũng trở nên nghiêm túc.
Tôi cười khổ, tôi không muốn đùa giỡn gì cả, cảnh tượng trong buồng lái đã xuất hiện trong đầu tôi vô số lần, mỗi lần tôi đều muốn tìm ra điểm khác biệt để phủ nhận suy đoán của mình, nhưng mỗi lần đều thất bại.
Bởi vì ngoài tầm nhìn mà tôi suy đoán ra, trong buồng lái còn có một thứ có thể chứng minh thứ này chính là quan tài.
Nghe tôi nói vậy, Lão Yên lập tức muốn leo lên xe, tôi ngăn ông ấy lại, nói không cần xem nữa, nếu chúng ta còn leo lên đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Lúc chúng tôi không biết gì cả, có thể leo lên leo xuống rất nhiều lần, nhưng bây giờ đã biết rồi, tôi không dám mạo hiểm nữa.
Trong buồng lái có một tấm bia mộ...
Nếu không nhìn kỹ, quả thật không thể nào nhận ra thứ này là bia mộ, nhưng khi tôi cẩn thận nhớ lại toàn bộ sự việc, tôi mới phát hiện ra, tấm bia mộ được đặt bên cạnh ghế lái, không nhỏ, nhưng lại không thu hút sự chú ý.
Tôi không nhìn kỹ chữ viết trên bia mộ, nhưng bây giờ nhớ lại, đó chính là hình dáng của bia mộ.
Nha Tử lập tức phản bác, nói thi thể đạo sĩ người Đức, xe lửa của người Nhật, bây giờ lại thêm một tấm bia mộ kiểu Trung Quốc?
Tôi biết ý của anh ấy, nhưng đây là sự thật.
Tất cả chi tiết trên chiếc xe lửa này đều rất mâu thuẫn, tôi thậm chí còn không nhìn ra được chút hy vọng sống sót nào.
"Ý cậu là gì?" Xích Mi quay đầu nhìn tôi.
Tôi xua tay, nói chúng ta tự cầu nhiều phúc đi, đây căn bản là một cái bẫy chết người ngay từ khi chúng ta bước vào đây.
Sắc mặt Xích Mi càng thêm khó coi: "Tôi là người thô lỗ, lúc trộm mộ, tôi không có nhiều quy tắc như các người, cậu nói rõ ràng cho tôi biết, nếu không tôi không hiểu là có ý gì..."
Tôi thở dài, Xích Mi tuy rằng rất cẩn thận, nhưng ông ta trộm mộ quá thô bạo, hình như ông ta không nhận ra sự nguy hiểm của những thứ này.
Tôi nhìn ông ta chằm chằm, lúc ông ta sắp nổi giận, tôi liền lên tiếng: "Ông đã từng nghe nói đến câu hồn chưa?"