Chương 1328 Bảo Vật Đạo Giáo
Kỳ lạ là chiếc quan tài kia lại đập mạnh vào nóc xe của chúng tôi, tiếng động lớn vừa rồi với thứ này chắc là cũng có liên quan gì đó.
Hơn nữa nhìn hình dáng quan tài này, dĩ nhiên nó không có một chút hư hại nào cả.
Chỉ là bây giờ tôi không còn tâm trí để ý đến chuyện đó nữa, không biết đám người Côn Bố thế nào?
Tôi nhíu mày, Toản Địa Thử vỗ vỗ vai tôi nói: “Yên tâm đi, không sau đâu.”
Giọng nói của ông ấy vừa dứt, tôi liền nhìn thấy được vài bóng người phía trên, lập tức vui vẻ hét lên: “Côn Bố, các người không sao chứ?”
Không ai trả lời, chắc là vì họ không nghe thấy.
Hầu Chanh Chanh cười nhạo sự ngây thơ của tôi, sau đó dẫn hai người mặc đồ đen đi nhìn xung quanh, nói muốn tìm manh mối, lăng mộ này không thể chỉ có một lối vào được.
Tôi gật đầu hiểu rõ, quả thật, xe lửa này được xây dựng cách đây vài năm, nhưng lăng mộ đã có từ hàng trăm năm trước, không có khả năng chỉ dựa vào xe lửa để vào được mới đúng.
Tôi chờ bóng người phía trên chậm rãi đi xuống, sau đó vui vẻ - - không chỉ có đám Côn Bố ở đó, mà có cả Lão Yên và Nha Tử cũng ở đây!
Trên lưng Lão Yên bị bỏng, cũng trầy một ít da, nhưng không có gì nghiêm trọng, về phần ba người Côn Bố cô Thu và A Bặc, cũng bị ngã không hề nhẹ, chỉ có Nha Tử, vẫn là một bộ dáng trông rất tốt.
“Nha Tử, không biết anh là vận khí tốt, hay là da dày thịt dày.” Bởi vì trong lòng thoải mái không ít, tôi không nhịn được nói đùa một câu.
Nha Tử liếc tôi một cái, sau đó đánh giá chiếc quan tài trên xe lửa, nói chúng tôi có thể gặp rắc rối.
Ý anh là gì?
Tôi nghi hoặc nhìn về phía anh ta, theo tôi thấy đánh bậy đánh bạ lấy thương vong ít nhất mà đi vào được đường mộ, hẳn là chuyện may mắn nhất, sao lại gặp rắc rối cơ chứ?
Nha Tử thở dài, sau đó chỉ vào quan tài nói: “Vị đạo sĩ nước ngoài này, chỉ sợ là một mực tìm cơ hội để đi vào.”
Một câu nói khiến tôi sởn gai ốc… tên nước ngoài này không phải đã chết rồi sao?
Cú đâm….
Không lâu sau khi Nha Tử nói xong, tôi nghe thấy được một âm thanh chói tai, giống như tiếng móng tay cào trên khối băng nghe đến da đầu tê dại.
Có phải đạo sĩ nước ngoài này giả chết?
“Các người con mẹ nó trốn ra phía sau đi!” Tôi nhìn quan tài trên nóc xe lửa, cảm thấy máu trong cơ thể đều chảy ngược lại, hết lần này đến lần khác, hai tên thuộc hạ của Xích Mi vẫn còn đang sợ hãi, chân đều mềm nhũn.
Tôi gầm lên một tiếng, Xích Mi lập tức lôi kéo bọn họ nấp phía sau lưng đội ngũ.
Nha Tử vỗ vai tôi, trừng mắt nhìn tôi, tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, người này có ý gì?
“Không cần lo lắng, chỉ là một đạo sĩ nước ngoài mà thôi, chỉ là một tên giang hồ lưu manh, còn chúng ta là một đám giang hồ lưu manh chẳng lẽ còn sợ một mình gã sao?” Lời nói của Nha Tử làm cho sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.
Đương nhiên có vài người cảm thấy xấu hổ, có người tức giận, tóm lại sắc mặt đều rất đẹp.
Tôi trừng mắt liếc anh ta, lúc này còn nói nhảm.
Tôi biết vị đạo sĩ nước ngoài này không đơn giản như anh ấy nói, anh ấy chỉ lo lắng tôi căng thẳng mà thôi.
Đúng là tôi có một chút khẩn trương, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi chỉ huy, tuy rằng những ngày trước cũng là tôi chỉ huy, nhưng những ngày đó hầu như không gặp phải khủng hoảng nào, không cần phải đưa ra những quyết định lớn.
Nhưng nếu vị đạo sĩ nước ngoài này đi ra, tôi không đưa ra bất cứ một mệnh lệnh gì, tất cả chúng tôi có khả năng sẽ chết.
Bởi vậy tôi nhìn mọi người ở bên cạnh với vẻ mặt lo lắng.
Sau khi nhìn qua tôi ngay lập tức yên tâm … Bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Coi như Hầu Chanh Chanh và chúng tôi phối hợp không có tốt, nhưng cô ấy cũng còn có ba người đàn ông áo đen bảo vệ, chắc là cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi thở ra một hơi, xua tay: “Các người hãy cẩn thận một chút, lai lịch của thứ này có chút kỳ lạ!”
Đạo sĩ được Hilter nguyên thủ của nước Đức trọng dụng, xuất hiện trên một xe lửa do Nhật Bản nghiên cứu và chế tạo ra sau hơn mười năm, còn bị phong ấn trong quan tài băng, điều này nói thế nào cũng không thể tin nổi.
Nếu gã thực sự là xác sống vùng dậy, chúng tôi sẽ gặp rắc rối không nhỏ.
Tiếng móng tay cào vào khối băng càng ngày càng dữ dội, tôi chỉ cảm thấy thật đau đầu, âm thanh này có gì đó không đúng!
“Tất cả bịt tại lại!” Tôi xé hai miếng vải từ tay áo khoác, nhét thẳng vào tai, sau đó ra lệnh.
Hiệu quả của vải tuy rằng không tốt bằng bông, nhưng vẫn có chút tác dụng, cho nên âm thanh kia nhỏ đi không ít, cũng nghe thoải mái hơn rất nhiều.
Âm thanh này chính là một đòn tấn công… Tôi hoảng sợ nhìn quan tài, thật không ngờ tới thứ này còn chưa ra ngoài đã khiến tôi chịu thiệt thòi ngầm.
“Oẹ”
Tôi còn chưa kịp vui mừng vì đã phát hiện ra sớm, bên cạnh liền truyền đến tiếng nôn mửa kịch liệt, tôi quay đầu vừa nhìn, liền thấy một thuộc hạ của Xích Mi đã quỳ trên mặt đất, thắt lưng đều cong lên, giống như một con tôm khô.
Miệng của người này phun ra từng ngụm từng ngụm chất lỏng vàng, nếu cứ phun ra như vậy, e là người này sẽ sớm gặp phải chuyện không may!