Chương 1370 Áo Ngọc Hàn Thi
Lúc tôi tập hợp cùng đám người Lão Yên, bọn họ nhìn tôi, lúc này tôi mới nhận ra, nhưng tôi cũng không có ý định cất nó đi.
"Đi thôi." Lão Yên phất tay, mấy người chúng tôi lên xe, lần này, tất cả thành viên cốt cán đều có mặt, ngay cả giáo sư Hứa đã quyết định đến đội khảo cổ quốc gia cũng đi!
****9:
"Ông lão kia sao rồi?"
Tôi ngồi bên cạnh Lão Yên, nhỏ giọng hỏi.
Lão Yên nhìn tôi, sau đó lắc đầu, tôi liền im lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Lão Yên, rốt cuộc là chuyện gì vậy, chẳng phải bọn họ bảo chúng ta đừng rời khỏi Yến Kinh sao, mới mấy ngày chứ?" Cô Thu nói với giọng điệu rất khó chịu, chắc là cô ấy rất bất mãn với cấp trên.
Cũng đúng, cấp trên vừa mới bảo chúng tôi đừng rời khỏi Yến Kinh, vậy mà chưa được mấy ngày đã bảo chúng tôi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ, vết thương của Nha Tử còn chưa lành hẳn, khó trách cô ấy lại tức giận.
Sắc mặt Lão Yên nghiêm túc: "Đội khảo cổ tỉnh Hồ Bắc đã phát hiện ra lăng mộ Lưu Khứ."
Lăng mộ Lưu Khứ?
Tôi lập tức mở mắt ra, lăng mộ của tên trùm trộm mộ kia sao?
Theo ghi chép lịch sử, Lưu Khứ là chắt của hoàng đế nhà Hán, lúc còn sống, ông ta từng được phong làm Quảng Xuyên Vương, có đất phong và thần dân của riêng mình.
Lưu Khứ này, tuy là chư hầu vương, nhưng lại thích đào trộm mộ cổ, chuyện về cuộc đời ông ta được lưu truyền trong giới trộm mộ, có một số môn phái trộm mộ còn tôn ông ta là tổ sư gia.
Tương truyền, trong đất phong của Lưu Khứ có rất nhiều quần thể lăng mộ thời Xuân Thu Chiến Quốc, ông ta liền tập hợp một đám công tử bột nhàm chán, vừa đi săn vừa trộm mộ, hành động phóng túng, không có chút đạo đức nào.
Ông ta ném xương cốt của chủ nhân lăng mộ ra núi cho chó hoang ăn, cướp sạch tất cả đồ tùy táng giá trị. Đương nhiên, ông ta trộm mộ cũng không phải vì tiền bạc, có đôi khi, ông ta chẳng thu hoạch được gì, nhưng ông ta chỉ quan tâm đến quá trình trộm mộ, còn kết quả thế nào, ông ta không để tâm.
Hơn nữa, Lưu Khứ là một kẻ tàn bạo, đa nghi, ca kỹ, nô bộc bên cạnh chỉ cần làm ông ta không vừa ý, sẽ bị ông ta giết chết.
Ví dụ như có lần, ông ta nghi ngờ Dung Cơ và người khác dan díu với nhau, liền trói cô ấy vào cột, dùng dao nung đỏ đâm mù mắt cô ấy, sau đó cắt thịt đùi của cô ấy, cuối cùng đổ chì nóng chảy vào trong miệng cô ấy, tra tấn đến chết.
Chỉ trong vòng mấy năm, Lưu Khứ đã giết chết hơn trăm người vô tội, cuối cùng bị đại thần tố cáo, Hán Cảnh Đế phế bỏ vương vị của ông ta, Lưu Khứ uất ức, chết vì bệnh trên đường bị lưu đày.
Theo lời khai của Lưu Khứ sau này, ông ta đã đào rất nhiều lăng mộ, nhiều đến mức không thể nào thống kê được, trong đó có đủ loại hình thức mai táng, có chôn sống, có chôn cùng cáo trắng, có chôn cùng ngọc băng, người sau đã ghi chép lại, trong đó có một số chuyện kỳ lạ, nghe rất thú vị.
Sau khi nhớ lại những chuyện về Lưu Khứ, tôi cười khẩy: "Lăng mộ của ông ta bị phát hiện, chắc chắn bọn họ không xử lý được?"
Lưu Khứ là trùm trộm mộ, sợ sau khi chết bị người ta vứt xác ngoài đồng hoang, cho nên lúc còn sống, ông ta đã tỉ mỉ thiết kế cơ quan để đề phòng trộm mộ quấy rầy giấc ngủ của ông ta sau khi chết.
Với tư cách là trùm trộm mộ, ông ta hiểu rất rõ thủ đoạn của trộm mộ, cho nên, cơ quan mà ông ta bố trí, người bình thường căn bản không thể nào phá giải được.
Lão Yên trừng mắt nhìn tôi, nói người ta đã không xử lý được, cậu cũng không cần phải hả hê như vậy.
Tôi nhún vai, chuyển chủ đề: "Chắc là trong lăng mộ của ông ta có rất nhiều bảo bối."
Những thứ mà ông ta trộm được lúc còn sống, chắc chắn đều được mang vào trong lăng mộ...
Lão Yên gật đầu, nói hiện tại tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, đợi đến Hồ Bắc mới biết.
Xe chạy với tốc độ nhanh nhất đến Hồ Bắc, sau đó đi đường vòng ở Hồ Bắc, trực tiếp đến thành phố Thập Yển, cũng chính là điểm đến lần này.
Xe chậm rãi đi trên đường phố, lúc dừng lại, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, là một tiệm tạp hóa.
Loại tiệm tạp hóa gia đình này xuất hiện trong mấy năm gần đây, đồ đạc bên trong rất đa dạng, có kem đánh răng, chậu rửa mặt, rượu trắng, đồ hộp, kẹo, ô mai,...
"Sao vậy, có ai muốn mua đồ sao?" Tôi cười nói.
Lão Yên bất lực vỗ đầu tôi: "Cậu nhìn cho kỹ đi, xung quanh tiệm tạp hóa toàn là cảnh sát vũ trang."
Thật ra lúc nãy tôi đã nhìn thấy rồi, nhưng tôi không thể nào tin được, điểm đến lần này của chúng tôi vậy mà lại là một tiệm tạp hóa, nó hoàn toàn khác với những nơi mà chúng tôi thường đến.
"Mọi người đến rồi."
Một giọng nói trầm ấm vang lên, tôi thò đầu ra nhìn, thấy một thanh niên đeo kính đen, trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, đang vui mừng chạy ra đón xe.
"Vị đồng chí này là?" Chúng tôi xuống xe, Lão Yên quan sát người thanh niên này từ trên xuống dưới.
Người thanh niên kia lập tức tự giới thiệu: "Tôi là Lý Bình của đội khảo cổ, thầy tôi đang ở bên trong, biết mọi người đến, đặc biệt bảo tôi ra đây đón."
Chúng tôi không nói gì, bởi vì vừa xuống xe, tôi đã cảm nhận được không khí ở đây rất khác thường, tiệm tạp hóa này được mở ở vị trí rất đắc địa, xung quanh đều là khu dân cư, nhưng vào giờ tan tầm, lại không có người nào đến mua đồ.