Chương 1486 Áo Ngọc Hàn Thi
Nhưng tôi lại cảm thấy, chăm sóc Nha Tử là trách nhiệm của tôi, phải nói rằng mỗi một đời chủ nhiệm 701 đều nên chăm sóc cho những thành viên dưới quyền của mình.
"Giáo sư Hứa, ông yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tôi còn sống, Nha Tử sẽ không sao!" Tôi nghiêm túc nói.
Giáo sư Hứa vỗ vai tôi, nói tôi tin cậu, đi đi, Nha Tử nhất định đang chờ cậu đấy.
Tôi gật đầu, sở dĩ Nha Tử ra ngoài trước là vì anh ta biết giáo sư Hứa muốn nói chuyện riêng với tôi, cũng có thể đoán được giáo sư Hứa muốn nói gì.
Vì vậy anh ta mới không muốn ở lại đó, vì nếu có anh ta ở đó, có những lời giáo sư Hứa sẽ không nói ra được.
Quả nhiên, lúc tôi đi ra, Nha Tử đang dựa vào một chiếc xe việt dã, kiểu dáng cũng gần giống với xe chuyên dụng của 701 trước đây, chỉ là chiếc này trông rất mới.
"Đây là?" Tôi nhìn Nha Tử.
Anh ta vỗ vỗ vào xe, cười hì hì nói: "Sao nào, đẹp trai không? Lần này cấp trên chi mạnh tay đấy, nói rằng chúng ta cần một lô xe có tính năng an toàn cao hơn."
Tôi cũng rất thích, 701 ra ngoài làm nhiệm vụ quả thật không thể thiếu xe, ban đầu tôi cứ tưởng phải chờ thêm một thời gian nữa, không ngờ lần này việc cấp xe lại nhanh như vậy.
"Bây giờ cậu là người có công lớn mà, phải thưởng cho người có công chứ." Nha Tử ra hiệu cho tôi lên xe.
Tôi cũng không kìm được sự nôn nóng, lập tức chui lên ghế lái, Nha Tử xua tay với tôi: "Ngồi ghế phụ lái đi, cơ thể cậu vừa mới hồi phục, sao có thể lái xe được?"
Cái cớ này thật là gượng gạo, nhưng tôi cũng không tranh giành với anh ta, tôi vừa mới xuất viện thật sự cũng hơi mệt.
Nha Tử lái xe rất êm, mặc kệ sự nôn nóng của tôi, lái một chiếc xe việt dã mà êm như xe con.
"Cậu vội cái gì?"
Nha Tử liếc tôi một cái, sau đó cười gian xảo nói anh ta đã thông báo trước với người trong nhà giam rồi, nói hôm nay tôi sẽ xuất viện, đồng thời cũng sẽ đến nhà giam "thăm hỏi" William, bây giờ người nên sốt ruột là William, chứ không phải chúng ta.
Nghe anh ta nói vậy, tôi không khỏi thở dài bất lực, tên nhóc này cũng có chút tâm cơ đấy, nhưng cách này cũng không tồi.
Mặc dù không thể gây ra tổn thương thực chất nào cho William, nhưng ông ta hiện giờ đã là tù nhân, cho dù chỉ là một câu nói, một ánh mắt cũng sẽ khiến ông ta phải suy nghĩ rất lâu.
Huống hồ người đến thăm ông ta lại là "kẻ thù" đã bắt được ông ta?
"Làm tốt lắm." Tôi vỗ vai Nha Tử, cười híp mắt nói.
Anh ta cười hì hì nói: "Chủ nhiệm Lưu vui là được rồi, tôi đây là đang nịnh nọt chủ nhiệm Lưu mới nhậm chức đấy."
Tôi bất lực nhìn anh ta, ba chữ "chủ nhiệm Lưu" này nghe sao mà ngứa ngáy trong tai thế, vì vậy tôi xua tay, bảo anh ta cứ gọi tôi là Trường An như trước đi.
Bản thân Nha Tử cũng cảm thấy gượng gạo khi gọi như vậy, chưa kịp để tôi nói thêm đã tự động chuyển sang cách gọi khác, giục tôi nhất định phải mời anh ta ăn một bữa.
"Sao thế?"
Tôi khó hiểu nhìn anh ta, tôi vừa mới xuất viện, không để bọn họ mời cơm đã là may rồi, sao lại còn muốn tôi mời anh ta ăn cơm chứ?
Nha Tử hừ một tiếng, nói tên nhóc vô ơn bạc nghĩa này, nếu không có bút đao kim cương của tôi, cậu có thể sống đến lúc cô Tứ đến cứu sao?
Lời này của anh ta cũng không sai, nếu không phải anh ta đưa bút đao kim cương cho tôi, trận chiến cuối cùng đó có lẽ tôi đã thật sự hy sinh rồi.
"Được rồi, muốn ăn gì cũng được!" Tôi cười ha hả nói.
Nha Tử là người như vậy đấy, đã lớn tướng rồi mà vẫn như trẻ con, chỉ cần một bữa ăn là có thể dỗ dành được.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ anh ta đơn thuần, không bị những thứ khác làm vẩn đục tâm hồn, nếu không thì dù có thế nào cũng không thể dùng một bữa ăn để trả ơn cứu mạng lần này.
Tất nhiên, với mối quan hệ giữa hai chúng tôi, cũng không cần phải nói đến những điều này.
Tâm trạng Nha Tử đặc biệt tốt, nói rằng bây giờ William đã bị tóm, sau này chúng ta bảo vệ quốc bảo chắc chắn sẽ bớt đi rất nhiều trở ngại.
Tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều, không chỉ vì điều này, mà còn vì cuối cùng tôi đã hoàn thành xuất sắc trận chiến đầu tiên của mình.
Lão Yên, ông thấy chưa, lần này tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc…
"Sắp đến rồi, Trường An, cậu đã nghĩ ra muốn làm gì chưa?" Nha Tử quay đầu nhìn tôi.
Tôi nhún vai, nói tôi cần phải nói cho William biết một sự thật.
"Hả?" Nha Tử cũng ngẩn người ra.
Tôi cười khẩy, sự thật này không hề đơn giản, tôi tin sau khi William biết được, chắc chắn sẽ rất rất đau khổ…
Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước nhà tù ngoại ô, đây là một nơi nhìn từ xa đã thấy u ám, không có tự do.
Nha Tử đã liên hệ trước, vì vậy khi chúng tôi xuống xe, đã có quản giáo nhà tù ra đón.
"Chủ nhiệm Lưu, anh đến rồi sao?" Vị quản giáo này khoảng ba mươi tuổi, anh ta dùng kính ngữ với tôi khiến tôi cảm thấy hơi không quen, nhưng tôi cũng biết đây là điều không thể tránh khỏi sau này, vì vậy tôi chỉ mỉm cười gật đầu.
Anh ta lập tức dẫn tôi vào nhà tù, nói rằng đã sắp xếp để tôi và William gặp mặt, nhưng thời gian có hạn.
"Có hạn?" Nha Tử nhíu mày, có chút khó chịu.