Chương 227 Sở Cuồng Nhân lần nữa nhập thế, thiên hạ phải sợ hãi
Ngoài sơn môn Huyền Thiên tông.
Một năm nay, bên ngoài sơn môn vài dặm có mở mấy quán trà
Mặc dù mấy quàn trà này làm ăn quạnh quẽ, nhưng vẫn luôn mở ra, bởi vì người mở các quán trà này chính là tai mắt của các đạo thống Thánh Nhân.
Là tai mắt được phái tới nhìn chằm chằm Huyền Thiên tông.
Một năm trước, Sở Cuồng Nhân chém giết hai vị Thánh Nhân của Mộ Dung gia khiến thiên hạ chấn động, nhất là các đạo thống Thánh Nhân tại Thanh Long vực đều vô cùng e dè, cũng bởi vậy, thanh thế của Huyền Thiên tông đã lớn mạnh chưa từng có.
Tất cả đạo thống đều suy nghĩ, Huyền Thiên tông có thể mượn cơ hội này để mở rộng biên giới đất đai, lớn mạnh thế lực, nguy hại đến bọn họ không?
Nhưng ngoài dự liệu chính là, thanh thế của Huyền Thiên tông tuy lớn, nhưng không hề có ý tứ mở rộng.
Ngược lại, Huyền Thiên tông còn khiêm tốn hơn trước, không có động tĩnh lớn gì, khiến rất nhiều người không nghĩ ra.
Nhưng dù cho như thế, các đạo thống vẫn không dám có chútqua loa, phái không ít tai mắt nhìn chằm chằm Huyền Thiên tông.
Mấy quán trà bên ngoài sơn môn của Huyền Thiên tông này chính là nơi tai mắt tụ tập.
“Lão đại, ngươi nói Huyền Thiên tông như vậy cũng quá im lặng đi, một năm trôi qua lại không có chút động tĩnh nào, thanh thế của Huyền Thiên tông đã sắp biến mất rồi.” Bên trong quán trà, một đại hán làn da ngăm đen nói.
Bên cạnh hắn ta, một nam tử trung niên thản nhiên nói: “Đây mới là chỗ cao minh của Huyền Thiên tông, một năm trước, nếu Huyền Thiên tông thừa cơ mà lên, sẽ khiến các đạo thống Thánh Nhân nhân còn lại cắn ngược.”
“Hiện tại, bọn họ nhìn như không có động tĩnh gì, nhưng thật ra trong bóng tối đang tích trữ lực lượng, nhìn có vẻ không còn thanh thế, nhưng chuyện Sở Cuồng Nhân chém giết hai vị Thánh Nhân vẫn bày ở đó, không người dám động.”
Nói đến đây, nam tử trung niên lắc đầu, nói: “Tất cả mọi người xem thường vị chưởng môn trẻ tuổi này, nhưng tác phong làm việc của hắn có phong cách riêng, không phải bình thường.”
“Chậc chậc, người nào dám xem thường, Thánh Nhân cũng có thể giết, đúng là tên biến thái, nhưng Sở Cuồng Nhân ở trong Huyền Thiên tông một năm rồi, chúng ta còn chưa gặp mặt.”
“Nghe đồn này người này phong hoa tuyệt đại, có một không hai, ta thực sự muốn nhìn một chút, a, lão đại, ngươi sao vậy?”
Đạn hán ngăm đen nói, chợt phát hiện bốn phía trở nên vô cùng an tĩnh, ánh mắt nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào nơi xa, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn tràn ngập kinh hãi.
Không chỉ nam tử trung niên.
Vẻ mặt đám người trong các quán trà đều trở nên ngưng trọng, ánh mắt kinh hãi, nhìn về cùng một hướng.
Đại hán ngăm đen nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Chỉ thấy trên đường núi có một nam một nữ chậm rãi đi về phía mõi người, hai người này đều có dung mạo phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song.
Nhất là nam tử đi đầu, một thân bạch bào tay áo lớn, tóc dài đến eo, bên hông treo cổ kiếm xinh đẹp, khí chất siêu phàm thoát tục.
Trước mặt hắn, mọi phong cảnh trong thiên địa đều ảm đạm phai mờ.
Vừa nhìn qua, đại hán ngăm đen đã nhận ra người này.
Sở Cuồng Nhân!!
Người trước mắt này, chính là Sở Cuồng Nhân khiến cho tất cả đạo thống vô cùng kiêng kị, khiến thiên kiêu trên thế gian đều ảm đạm vô quang!
“Không phải ngươi muốn nhìn hắn một chút sao? Cảm giác như thế nào?”
Nam tử trung niên cưỡng ép để mình tỉnh táo lại, nhưng giọng nói của hắn ta vẫn không khống chế được mà run rẩy.
“Quả thật là tuyệt thế vô song!” Đại hán ngăm đen nói.
Sở Cuồng Nhân mang theo Lam Vũ chậm rãi đi trong ánh mắt soi mói của mọi người, đến trước mặt nam tử trung niên ngồi xuống.
Lúc đầu, dáng vẻ của tất cả mọi người như lâm đại địch, sau đó trong lòng lại cười khổ một tiếng.
Trước mặt nhân vật như vậy, bọn họ căn bản không có bất cứ năng lực phản kháng nào, có đề phòng thế nào cũng vô dụng.
“Lão bản, hai chén trà.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
“Vâng, vâng.” Nam tử trung niên vội vàng lấy lá trà tốt nhất trong quán, pha hai chén trà cho Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ.
“Các ngươi ở đây chờ bao lâu rồi?”
Sở Cuồng Nhân uống trà, cười nhạt nói.
“Một năm.”
“Ừm, cũng đủ lâu rồi, rút lui đi.”
Mấy người nam tử trung niên liếc nhau, cười khổ một tiếng.
Sở Cuồng Nhân nói rút lui, bọn họ không dám nói chữ không a.
“Đúng, chúng ta hiểu rồi.”
Uống xong trà, Sở Cuồng Nhân liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhìn hướng hắn đi là bên ngoài Huyền Thiên tông, nam tử trung niên không nhịn được hỏi: “Sở chưởng môn muốn đi đâu vậy?”
“Chờ đợi một năm, đột nhiên muốn đi ra ngoài.”
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Hắn nói rất bình thản không có gì lạ, nhưng mọi người nghe vậy lại rất sợ hãi.
Đợi sau khi hắn rời đi, đám người nam tử trung niên vẫn đứng tại chỗ, sau đó vội vàng lấy la bàn truyền tin ra liên hệ với đạo thống của mình.
“Nhanh, nhanh, thông báo chưởng môn.”
“Sở Cuồng Nhân... Nhập thế!!”
Từng đạo tin tức truyền đến các đại đạo thống, thiên hạ bình tĩnh một năm, bởi vì một người nhập thế, lại lần nữa nhấc lên gợn sóng.
...
Thái Hư quan.
Thái Hư quan chủ cầm một bản đạo tàng trong tay, đang ngồi đàm đạo với Vô Trần Tử, bỗng nhiên, có một trưởng lão sắc mặt ngưng trọng đi đến.
Thái Hư quan chủ nói: “Trưởng lão, có chuyện gì ngưng trọng như thế?”
“Sở Cuồng Nhân nhập thế rồi.”
Sáu chữ đơn giản lại khiến đạo tâm của một già một trẻ có địa vị tối cao trong Thái Hư quan sợ hãi, đồng tử hơi co lại.
Thật lâu sau, Thái Hư quan chủ cười khổ một tiếng.
“Cuối cùng hắn vẫn không ngồi yên.”
Trong Lôi âm Tự.
Trong tay phương trượng đương đại cầm một chuỗi tràng hạt, đang ngồi niệm kinh.
Đột nhiên, một hòa thượng đi bên tai ông ta nói nhỏ một câu, có lẽ câu nói này ẩn chứa lượng tin tức quá dọa người, lại khiến tay cầm tràng hạt của vị đại đức cao tăng này run lên, không cẩn thận làm đứt tràng hạt.
Từng hạt rơi xuống đất, âm thanh tí tách vang lên không ngừng.
“A di đà phật, thiên hạ này lại không bình tĩnh rồi.”
Thật lâu sau, phương trượng mới thì thầm một tiếng.
Thanh Vân vương triều.
Thanh Vân quốc chủ nhận được tin tức, sau đó không nhịn được cất tiếng cười to, “Ha ha, cuối cùng tên gia hỏa này đã nhập thế rồi.”
Thấy dáng vẻ của hắn như vậy, văn võ đại thần trong triều đều không hiểu.
Rốt cuộc là ai lại khiến quốc chủ kích động như thế.
“Quốc chủ nói ai nhập thế rồi?”
Có đại thần không hiểu, hiếu kỳ hỏi.
“Còn có thể là ai, đương nhiên là hiền tế của quả nhân, Tịnh Kiên Vương của Thanh Vân vương triều Sở Cuồng Nhân.” Thanh Vân quốc chủ cười nói.
Lời vừa nói ra, văn võ đại thần trong triều đều sợ hãi, một mảnh xôn xao.
“Đúng là hắn!!”
“Sở Cuồng Nhân, trời ạ, hắn nhập thế.”
Thanh Long vực, một rừng rậm nào đó bị mê vụ bao phủ.
Nơi này, có một cung điện.
Cung điện này là chỗ của Luyện Thi tông đứng đầu trong giới Ma Đạo tại Thanh Long vực, không ít cao thủ Ma Đạo đang tụ tập ở đây.
Bọn họ đang phân chia địa bàn.
Từ khi cao thủ của Cực Nhạc tông, Tu La tông bị Sở Cuồng Nhân giết chết, các thế lực Ma Đạo còn lại thừa cơ quật khởi, chiếm đoạt địa bàn thuộc về Cực Nhạc tông, Tu La tông lúc trước, tạo thành ba tông môn Ma Đạo mới.
Hôm nay, chính là ngày ba tông môn Ma Đạo này đàm phán.
Nhưng lúc này, có một tên đệ tử Ma Đạo vội vàng chạy vào, “Không... Không xong rồi, Sở Cuồng Nhân nhập thế.”
Sắc mặt tất cả cao thủ Ma Đạo ở đây đều đại biến, cảm thấy lạnh cả người, cơn lạnh từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Nhanh, thông báo xuống, bảo tất cả đệ tử ẩn nấp đi, nếu gặp phải Sở Cuồng Nhân, bảo mệnh là hàng đầu!”
“Khốn khiếp, tên gia hỏa này mới ổn định bao lâu, tại sao lại nhập thế rồi, như vậy còn chia địa bàn cái rắm gì nữa, có tên gia hỏa này tại thế, vẫn nên cụp đuôi trước đi.”
...
Một ngày này.
Có một người đeo kiếm bên hông đi ra sơn môn.
Khiến đạo tâm của đạo nhân rối loạn, tràng hạt của cao tăng đứt đoạn, văn võ đại thần đầy triều kinh ngạc, càng khiến một đám ma tu hoảng sợ.