Chương 289 Ta đã đợi rất lâu rồi, Mộ Dung Hiên chiến Lệnh Hồ Đằng
“Cửu Tử Nhiên Huyết Công, đây chính là thứ tốt.” Sở Cuồng Nhân nhớ lại ghi chép liên quan đến Cửu Tử Nhiên Huyết Công, hai mắt tỏa sáng.
Cửu Tử Nhiên Huyết Công, đối với tu sĩ bình thường thì đây chính là công pháp cấm kỵ, nhưng đối với hắn mà nói chính là một sự trợ giúp lớn!
Thiêu đốt huyết nguyên sinh mệnh?
Chuyện này các tu sĩ khác nghe thấy biến sắc, nhưng đối với Sở Cuồng Nhân có Bất Tử chi thân mà nói, lại là việc rất nhỏ.
Hắn có thể thiêu đốt thế nào cũng được, chỉ cần không thiêu đến chết là được!
Sở Cuồng Nhân không nói hai lời, trực tiếp rút môn công pháp này ra, lượng lớn áo nghĩa có liên quan đến môn công pháp này được hắn cấp tốc hấp thu.
“Sau này có cơ hội sẽ thử một chút.”
Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi cong lên, không nóng nảy sử dụng.
… …
Ngày thứ hai của cuộc tranh bá.
Vòng thứ ba bắt đầu.
Sáng sớm, trên khán đài đã có rất nhiều người, trên không trung còn có không ít tu sĩ bay lên, người đông tấp nập.
“Vòng thứ ba sắp bắt đầu, không biết hôm này có chuyện hay để xem không, khiến người ta rất chờ mong a.”
“Đúng vậy, chuyện hôm qua khiến người ta rất chấn kinh, nhất là Thiếu Đế Lam Vũ, quá kinh diễm.”
“Vòng thứ ba này là thi đấu lôi đài, so đấu thực lực của các đại thiên kiêu, nhất định càng đặc sắc kích thích hơn.”
Trong sự chờ mong của mọi người, thiên kiêu của các đại đạo thống lần lượt vào sân.
Huyền Thiên tông cũng ở trong đó, bọn họ vừa vào sân, hiện trường đã có không ít người hô to tên Lam Vũ của Huyền Thiên tông.
Hiển nhiên, hôm qua Lam Vũ lấy một địch trăm, rực rỡ hào quang, thu hoạch được một nhóm fan.
“Lam Vũ, ngươi nổi tiếng rồi.”
Sở Cuồng Nhân trêu đùa một câu.
Vẻ mặt Lam Vũ bình thản, không để ý, đi theo Sở Cuồng Nhân, nàng nổi tiếng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Trân đấu trường, ba vị Thái Thú hiện thân.
“Hôm nay là sẽ tiến hành vòng thứ ba của cuộc tranh bá, mỗi thành viên trong các tiểu tổ phái ra hai vị thiên kiêu, mỗi tổ sáu đạo thống, cũng chính là mười hai vị thiên kiêu tiến hành tỷ thí.”
“Thắng một trận, cộng mười điểm, kéo dài đến khi tìm được người thắng cuối cùng, hiện tại, bắt đầu từ tổ Giáp đi.”
Thái Thú mười ba nói.
Rất nhanh, vòng thứ ba bắt đầu tiến hành.
Đám người Sở Cuồng Nhân lại đi lên đài quan chiến.
Trong quá trình quan chiến, đám người Nam Cung Hoàng bắt đầu so sánh thủ đoạn các thiên kiêu hiện ra với tin tức hôm qua Sở Cuồng Nhân đưa cho bọn họ.
Bọn họ ngạc nhiên phát hiện, tin tức Sở Cuồng Nhân đưa cho bọn họ và thủ đoạn đám thiên kiêu này bày ra, giống nhau đến kinh người!
“Chậc chậc, rốt cuộc chưởng môn lấy được những tin tức này ở đâu, cũng quá chuẩn xác đi.” Nam Cung Hoàng cảm thán.
“Không có gì phải ngạc nhiên, chưởng môn có một vài năng lực thần kì mà chúng ta không biết.” Mộ Dung Hiên tập mãi thành thói quen nói.
“Nói cũng phải.”
Bọn họ càng có lòng tin với cuộc tỷ thí lần này.
Thiên kiêu của các đạo thống khác có kiến thức nửa vời về bọn họ, nhưng bọn họ lại biết rõ thủ đoạn của đối thủ, ưu thế này quá lớn.
“Bại!!”
Trên đấu trường, tiếng gầm giận dữ vang vọng.
Chỉ thấy Thương Thiên đánh ra một quyền, kình khí màu tím cuồng bạo xông ra, lực lượng khổng lồ khiến đối thủ bị đánh bay ra ngoài.
Dường như hắn ta không cần tốn nhiều đã đánh bại đối thủ.
Làm xong tất cả, Thương Thiên nhìn về phía Huyền Thiên tông, ánh mắt rơi lên người Lam Vũ, giống như đang khiêu khích.
“Tên gia hỏa này đúng là không nhớ được lâu mà.”
Sở Cuồng Nhân lắc đầu nói.
“Hắn đang khiêu khích ta, không cần làm phiền công tử, nếu gặp phải trong trận đấu, ta sẽ tự mình tiêu diệt hắn.”
Lam Vũ từ tốn nói.
“Ừm, ta tin tưởng ngươi.” Sở Cuồng Nhân khẽ gật đầu.
Ngoại trừ Thương Thiên của Bá Thể Thánh tộc ra, còn có một số thiên kiêu của các đạo thống Thánh Nhân khác cũng có biểu hiện cực kỳ không tầm thường.
Ví dụ như Lăng Phong của Phong Vân sơn, Cầm Niên và một người thanh niên tên là Thường Ngạo của Thiên Vương cung, Thiếu Đế Cửu Cơ các...
Những người này đều là kình địch của đám người Nam Cung Hoàng.
Sau khi ba tổ Giáp, Ất, Bính thi xong đã là ngày hôm sau.
Cuối cùng cũng đến lượt tổ Đinh của Huyền Thiên tông.
Mấy đạo thống như Lệnh Hồ gia, Lôi Chuẩn tộc phái ra thiên kiêu của mình, Sở Cuồng Nhân cũng để hai người Mộ Dung Hiên, Nam Cung Hoàng ra sân ứng chiến.
Nhìn thấy hai người này, mọi người có chút ngoài ý muốn.
Bọn họ còn tưởng rằng Sở Cuồng Nhân sẽ tiếp tục phái Lam Vũ ra ứng chiến, dù sao thực lực của đối phương vẫn còn đó.
Chỉ cần Lam Vũ xuất thủ, thắng lợi là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại không làm như thế.
“Nhưng vậy cũng tốt, cho chúng ta cơ hội.”
“Ngoại trừ Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ ra, những người còn lại có mạnh hơn cũng chẳng mạnh đến đâu, dựa vào thực lực của chúng ta, chưa chắc đã thua.”
“Không sai…”
Một đám thiên kiêu nhẹ nhàng thở ra.
Hai người Mộ Dung Hiên, Nam Cung Hoàng khẽ cau mày.
“Xem ra, chúng ta bị xem thường rồi.”
“Đúng vậy.” Hai người Mộ Dung Hiên và Nam Cung Hoàng liếc nhau.
Bọn họ có chút nóng lòng muốn thử, không kịp chờ đợi muốn tìm người thử thành quả huấn luyện những ngày này.
“Hiện tại, mời chư vị bắt đầu rút thăm.”
Thái Thú mười ba nói.
Mọi người bắt đầu rút thăm, lựa chọn đối thủ của mình.
Vì phòng ngừa rút phải người của đạo thống mình, trước mỗi lần rút thăm đều sẽ lấy tên người cùng đạo thống của mình ra.
Rất nhanh đã xác định xong đối thủ của mỗi người.
Trận đầu của tổ Đinh, từ Mộ Dung Hiên giao đấu Lệnh Hồ Đằng!
Trên đài thi đấu.
Mộ Dung Hiên cầm kiếm mà đứng, thần thái sáng láng.
Mà đối diện, Lệnh Hồ Đằng nhìn thoáng qua Mộ Dung Hiên, lại nhếch miệng, “Lại là ngươi, đúng là mất hứng.”
Mộ Dung Hiên thản nhiên nói: “Ngươi rất xem thường ta sao?”
“Ngay cả Thiếu đế cũng không phải, ngươi có tư cách gì để ta đặt vào mắt chứ?” Lệnh Hồ Đằng cười một tiếng nói, phải biết, hắn ta chính là Thiếu Đế, là một trong những người trẻ tuổi xuất sắc nhất trên thế giới này.
Mặc dù Mộ Dung Hiên là Đạo Tử của Huyền Thiên tông, nhưng trong nhận thức của mọi người, Đạo Tử còn kém Thiếu Đế rất nhiều.
“Ngươi biết không? Ta chờ đợi trận chiến này rất lâu rồi.”
Mộ Dung Hiên cười nhạt một tiếng.
Hai vòng trước hắn ta rất muốn xuất thủ, nhưng vẫn không thành công, phải kiềm chế đến tận bây giờ.
Hiện tại, cuối cùng hắn ta đã có cơ hội xuất thủ rồi!
“Ha, thật sao? Vậy ta sẽ để ngươi…”
Sưu!
Lệnh Hồ Đằng còn chưa nói xong, chỉ thấy bóng dáng Mộ Dung Hiên ở trước mặt hắn ta đã biến mất ngay tại chỗ.
Lúc Mộ Dung Hiên xuất hiện lần nữa, đã đi đến trước mặt Lệnh Hồ Đằng, tốc độ quá nhanh, khiến đồng tử của đối phương không nhịn được co rụt lại.
“Thật nhanh!”
Linh lực trong cơ thể Lệnh Hồ Đằng phun trào, nhập vào trường kiếm trong tay, một cỗ đạo vận huyền diệu tràn ngập, đột nhiên chém ra một kiếm.
Kiếm khí cuồng bạo như rồng đổ xuống!
Dường như Mộ Dung Hiên đã biết trước động tác của hắn ta, trước khi hắn ta xuất kiếm đã đằng không mà lên, tránh thoát một kiếm này, đi đến phía sau hắn ta.
“Không tốt!”
Lệnh Hồ Đằng biến sắc.
Uy lực một kiếm này rất mạnh mẽ, nhưng mỗi lần thi triển, bởi vì linh lực trong cơ thể bị trùng kích, trong chớp mắt thân thể sẽ trở nên cứng ngắc.
So với kiếm chiêu cường đại, trong chiến đấu, có rất ít người phát hiện được khoảnh khắc cứng ngắc này của hắn ta.
Nhưng Mộ Dung Hiên giống như chờ hắn ta ra chiêu này vậy, tránh thoát một kiếm này của hắn ta, nắm chặt khoảnh khắc cứng ngắc này, cấp tốc ra chiêu, kiếm khí nóng rực mà bạo liệt lập tức bạo phát!
Oanh, oanh, oanh…
Kiếm khí dồi dào không ngừng đánh thẳng vào người Lệnh Hồ Đằng, đối phương bị đánh bay ra ngoài, nện trên vách tường phía xa.
“Ta muốn giết ngươi!”
Lệnh Hồ Đằng chật vật, nổi giận gầm lên một tiếng, đợi thân thể cứng ngắc của hắn ta khôi phục lại, liền muốn phản kích, nhưng sau đó hắn ta lại nhìn thấy trên đỉnh đầu Mộ Dung Hiên cách đó không xa xuất hiện sáu vòng hỏa cầu thật lớn, khí thế như hồng thủy.
“Cửu Dương Thần Quyết, Lục Dương Trảm!”
Sáu vòng hỏa cầu thật lớn, cuốn lấy kiếm khí bắn ra, không ngừng nện trên người Lệnh Hồ Đằng.
Đợi tất cả đều tan thành mây khói, chỉ thấy Lệnh Hồ Đằng toàn thân cháy đen nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trắng, đã hôn mê bất tỉnh.