← Quay lại trang sách

Chương 321 Chém giết Thiên Vương Trương Thánh, không thèm nói đạo lý, về tông

Sở Cuồng Nhân ra khỏi lầu các, ở bên ngoài, Thiên Vương cung chủ và một đám trưởng lão, thậm chí là Thánh Nhân đều vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Hiển nhiên, chuyện Sở Cuồng Nhân tìm hiểu ra Tuyệt Tâm Chỉ đã khiến bọn họ khiếp sợ không gì sánh nổi, nhất là mấy vị Thánh Nhân, trong lòng đau nhức.

Đó chính là đế thuật a!

Cứ như vậy tặng không cho người khác!

“Sở chưởng môn, không biết làm sao ngươi có thể tìm hiểu ra môn Đế thuật này?” Một vị Thánh Nhân không nhịn được dò hỏi.

Hắn ta rất hiếu kỳ.

Nhiều năm như vậy, không ai trong Thiên Vương cung có thể tìm hiểu ra ảo diệu trong quyên trục, rốt cuộc làm sao Sở Cuồng Nhân lại làm được?

“Ta muốn tìm hiểu, thì có thể tìm hiểu.”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, ánh mắt nhìn về phía Thiên Vương Trương Thánh.

Không nói hai lời, trường kiếm bên hông keng một tiếng, bỗng nhiên ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang vô cùng lãnh khốc cuốn theo uy áp đế đạo chém ra!

Một kiếm này, vô cùng cuồn cuộn!

Chính là đế thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!!

“Cái gì?”

Trên mặt Thiên Vương Trương Thánh hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ, đánh chết hắn ta cũng không ngờ, Sở Cuồng Nhân không nói hai lời đã xuất thủ!

Thiên Vương Trương Thánh xuất toàn lực, phất tay ngăn chặn!

Nhưng kiếm quang kinh khủng lao đến mãnh liệt, cộng thêm Côn Ngô Kiếm gia trì, trong nháy mắt Thiên Vương Trương Thánh đã bị trọng thương.

Chuyện này đột nhiên xảy ra khiến sắc mặt hai vị Thánh Nhân còn lại của Thiên Vương Cung thay đổi, trợn mắt nhìn Sở Cuồng Nhân.

“Sở Cuồng Nhân, ngươi muốn làm gì?”

“Đáng chết!”

Sở Cuồng Nhân không để ý đến bọn họ, lập tức thi triển Thánh Vương pháp Phù Quang Lược Ảnh, đi tới trước mặt Thiên Vương Trương Thánh.

Hắn đưa tay, phật quang cuồn cuộn hiện lên, hóa thành một bàn tay lớn vàng óng, đột nhiên đánh Thiên Vương Trương Thánh xuống mặt đất!

Lực lượng kinh khủng khiến cả Thiên Vương Cung chấn động, mặt đất cứ thế bị đập ra một cái hố cực lớn.

Thiên Vương Trương Thánh nằm trong hố, không ngừng thổ huyết.

“Ngươi, ngươi đang làm gì?!”

Toàn thân Sở Cuồng Nhân tràn ngập uy áp kiếm đạo dọa người, đạm mạc nói: “Quyển trục kia quỷ dị thế nào, ngươi không thể không biết, chút mưu kế này của ngươi, tưởng rằng ta không biết sao?”

“Ta đã viết rõ là cấm kỵ chi pháp rồi.”

“A, hai tờ giấy nhỏ kia sao?”

Sở Cuồng Nhân cười, “Ngươi cho rằng, viết hai tờ giấy nhỏ là có thể trốn tránh chuyện ngươi tính kế ta sao?”

“Đầu tiên là xúi giục Đệ Nhất thành nhằm vào Huyền Thiên tông, hiện tại còn làm động tác nhỏ trước mặt ta, tu hành đến Thánh Nhân không phải chuyện dễ dàng, nhưng ngươi lại nhiều lần tìm đường chết, đến ông trời cũng không thể cứu ngươi được.”

Nói xong, Côn Ngô Kiếm trong tay Sở Cuồng Nhân lại lần nữa chém ra, trong nháy mắt, kiếm khí vô cùng cuồng bạo bao phủ Thiên Vương Trương Thánh!

Thánh Nhân chi khu, lập tức bị kiếm khí xé rách!

Thiên Vương Trương Thánh, chết!

“Sở Cuồng Nhân! Ngươi to gan!”

“Đáng giận!!”

Sắc mặt hai vị Thánh Nhân còn lại của Thiên Vương Cung đại biến, tức giận hét lớn một tiếng, lần lượt đánh ra một quyền một chưởng.

Lực lượng cuồng bạo, đều là Thánh Nhân thất bộ!

Nhưng trên người Sở Cuồng Nhân tuôn ra một ngọn lửa màu đỏ ngòm, Cửu Tử Nhiên Huyết Công bị vô số tu sĩ cho rằng cấm kỵ mở ra!

Hắn trở tay chém ra một kiếm, kiếm quang cuồn cuộn gào thét xông lên, đánh nát một chưởng một quyền kia, càng đánh hai vị Thánh Nhân lùi lại một trăm trượng!

Sắc mặt hai vị Thánh Nhân trở nên hoảng sợ nhìn Sở Cuồng Nhân.

Phải biết, bọn họ đều là Thánh Nhân thất bộ, nhưng khi liên thủ vẫn bị một kiếm của Sở Cuồng Nhân đánh lui!

Đây rốt cuộc là chiến lực kinh khủng bực nào?!

“Sở Cuồng Nhân, vì sao ngươi lại giết Trương Thánh.”

Một vị Thánh Nhân tức giận chất vấn.

“Trước tiên ta hỏi một câu, nếu đổi lại là người khác lĩnh hội quyển trục kia, kết quả sẽ như thế nào?” Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.

Hai vị Thánh Nhân biến sắc.

Bọn họ biết rõ quyển trục kia quá tà tính.

Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì tâm thần khô kiệt mà chết.

Nhìn thấy vẻ mặt của hai vị Thánh Nhân, Sở Cuồng Nhân cười, “Xem ra các ngươi vô cùng rõ ràng, tính toán ta như thế, cộng thêm chuyện tranh tài lúc trước, nhiều lần đụng đến ranh giới cuối cùng của ta, chẳng lẽ hắn không nên giết sao?”

Tại Đế Nhất thành, hắn đã có thể giết chết Thiên Vương Trương Thánh rồi.

Có điều không thèm đếm xỉa, hôm đó hắn giết chết tất cả các Thánh Nhân tham dự vây công hắn cũng không phải không thể.

Nhưng hôm đó ngoại trừ mấy vị Thánh Nhân ở đây, còn có rất nhiều Thánh Nhân của các đạo thống khác, hơn nữa mấy người Lam Vũ, Nam Cung Hoàng cũng ở Đệ Nhất thành, cho nên hắn đã thu liễm rất nhiều.

Nhưng hôm nay, Thiên Vương Trương Thánh lại động thủ tính kế hắn, nếu còn không giết, vậy hắn không tên là Sở Cuồng Nhân.

“Ró ràng phía trên quyển trục đã viết là công pháp cấm kỵ rồi, là bản thân ngươi muốn động, chẳng lẽ chuyện này cũng trách chúng ta sao?”

Một vị Thánh Nhân phẫn nộ nói.

“Vậy các ngươi phải cảm ơn hai tờ giấy nhỏ kia, nếu không có hai tờ giấy nhỏ đó, các ngươi sẽ không sống nổi đâu.”

Sở Cuồng Nhân cười xùy một tiếng, hai tờ giấy nhỏ kia không có cấm chế, chỉ là thùng rỗng kêu to, rõ ràng muốn hố hắn.

Hai vị Thánh Nhân hoàn toàn mộng.

Trên đời này, tại sao lại có người không nói đạo lý như thế?!

Vì sao lại có người hành sự không kiêng nể gì như thế?

“Sở Cuồng Nhân, ngươi thích giết chóc như vậy, thiên đạo khó tha, cuối cùng sẽ có một ngày gặp phải nhân quả báo ứng, ngươi sẽ phải hối hận!”

Một vị Thánh Nhân tức giận đến toàn thân run rẩy nói.

Sở Cuồng Nhân nghe vậy, cười nhạt nói: “Nhân quả báo ứng? Nếu ngươi đã nói đến nhân quả, vậy ta nói cho ngươi biết, Trương Thánh tự tìm đường chết, hắn tính kế ta là nhân, ta giết hắn, chính là quả, sao lại có báo ứng?”

“Xem như có báo ứng, thì tính sao!”

“Nếu trời tru ta, ta liền nghịch trời!”

Nói xong, Sở Cuồng Nhân quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, hai vị Thánh Nhân lại không thể làm gì.

Giết hắn?

Bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Nói đạo lý?

Thiên Vương Trương Thánh đã làm sai trước.

“Trương Thánh a Trương Thánh, sớm biết như thế, sao lúc trước phải làm như vậy chứ, người ngươi chọc phải, căn bản không thể cân nhắc theo lẽ thường!”

Lý luận của người bình thường căn bản không thể áp dụng lên người Sở Cuồng Nhân được!

Thiên Vương cung chủ nhìn Sở Cuồng Nhân, khóc không ra nước mắt.

Đã nói chỉ đến xem tu hành pháp thôi mà?

Vì sao lại chém một vị Thánh Nhân?

Biết sớm như vậy, hắn ta tình nguyện đưa tất cả tu hành pháp đến cho Sở Cuồng Nhân, cũng không nguyện ý để đối phương đến vương cung a!

Quả nhiên, Sở Cuồng Nhân đi đến chỗ nào, thì chỗ đó gà chó không yên!

...

Sở Cuồng Nhân trở lại Thận Lâu.

Đám người Lam Vũ đã sớm chờ ở đó.

“Chưởng môn, vừa rồi Như Yên trưởng lão truyền tin tới, nói ngươi nhanh chóng trở về, thảo luận chuyện đảo vô danh ở hải ngoại.”

Nam Cung Hoàng nói.

Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc, “Đảo gì?”

Trước đó hắn lĩnh hội Tuyệt Tâm Chỉ, căn bản không biết bây giờ Thương Khung tinh đang vô cùng huyên náo vì chuyện đảo vô danh.

Nam Cung Hoàng nói lại một lần.

“Ha, hải ngoại lại xảy ra chuyện như thế.”

Sở Cuồng Nhân có chút hứng thú, sau đó hắn khởi động Thận Lâu trở về Huyền Thiên tông, vừa về đến nơi, đám người Như Yên trưởng lão đã đến tìm hắn.

“Chưởng môn, chuyện ngươi đại náo Đệ Nhất thành đã truyền khắp Thương Khung tinh rồi, ngươi đi đến đâu cũng không yên a.”

Như Yên trưởng lão bất đắc dĩ nói.

“Chuyện này có thể trách ta sao? Đều do bọn họ gây sự trước.”

Sở Cuồng Nhân vô tội nói.

Nguyên tắc làm người của hắn vẫn luôn là, người không phạm ta ta không phạm người, nếu Đệ Nhất thành không tìm hắn gây sự, hắn sẽ tìm đối phương gây phiền phức sao?

“Ha ha, chưởng môn làm không sai, Như Yên trưởng lão, việc này muốn trách thì trách Đệ Nhất thành và Thiên Vương Cung đi.”

Một trưởng lão cười lớn nói.

Như Yên trưởng lão lắc đầu, “Ta cũng không trách chưởng môn, được rồi, vẫn nên nói chuyện về đảo vô danh ở hải ngoại đi.”