Chương 330 Thiếu chủ Lân tộc Bắc Minh Tang, so hay không so
Đại âm hi thanh, trong nháy mắt đánh vỡ đạo vận của Vạn Thủy Thánh Nhân, hắn chậm rãi đi đến trước mặt đối phương, trước khi tất cả mọi người phản ứng lại, trường kiếm bên hông keng một tiếng ra khỏi vỏ, chém giết ông ta!
Cảnh tượng này rung động tất cả Thánh Nhân tại hải ngoại.
Đó chính là một vị Đại Thánh, nói giết là giết sao?!
Thực lực này không khỏi quá kinh khủng đi!
Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ, một tay cầm kiếm, một cầm cổ cầm, từ tốn nói: “Xin hỏi, còn ai muốn bảo vật của ta không?”
Hắn hỏi vô cùng khách khí.
Nhưng không ai dám lên tiếng.
Một đám nhìn Sở Cuồng Nhân, như nhìn ác quỷ tu la.
Một người có thể chém giết một vị Đại Thánh, đoán chừng trong sân không ai là đối thủ của Sở Cuồng Nhân, còn cùng tiến lên?
Đừng đùa, có thể không giết chết Sở Cuồng Nhân hay không là một chuyện, nhưng nhất định sẽ có thương vong thảm trọng, hơn nữa Thánh Nhân bốn vực vẫn còn ở đây.
Trong lúc nhất thời, các Thánh Nhân ở hải ngoại đều không dám động.
“A, vậy để ta cầm bảo vật này đi.”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, đưa tay bộc phát ra một cỗ hấp lực kinh khủng, hút thi thể Vạn Thủy Thánh Nhân vào không gian Thao Thiết luyện hóa.
Mấy ngày nay, hắn gặp rất nhiều Thánh Nhân, cũng đã giết mấy vị Thánh Nhân rồi, hiện tại têm một người cấp bậc Đại Thánh, luyện hóa nhiều tinh hoa huyết nhục như vậy, tu vi đã có dấu hiệu đột phá.
Tiến thêm một bước, chính là Vô Thượng Chí Tôn.
“Tam tổ, nhị tổ, chúng ta có thể rời đi chưa?”
Sở Cuồng Nhân hỏi hai vị lão tổ của Huyền Thiên tông.
Hai người gật đầu.
Sau đó, ba người liền rời đi.
Các Thánh Nhân còn lại liếc nhau, ở chỗ này đã không còn vật nào có giá trị nữa, chẳng bằng đến chỗ khác nhìn xem.
Các Thánh Nhân tiếp tục thăm dò trên đảo.
Ba người Sở Cuồng Nhân cũng đi vơ vét đồ trên đảo một phen, có Tầm Bảo Thuật trong tay, hiệu suất thu hoạch bảo vật của hắn còn cao hơn các Thánh Nhân khác rất nhiều.
Huyền Thiên tam tổ, nhị tổ ở bên cạnh nhìn, âm thầm líu lưỡi.
Bọn họ cảm thấy Sở Cuồng Nhân như đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình, chỗ nào có giấu bảo vật đều biết rõ ràng.
Người khác khổ cực mới tìm được một gốc Thánh Dược, Sở Cuồng Nhân đã cầm một nắm lớn, căn bản không thể so sánh với nhau.
Cộng thêm bảo vật Đế cấp trong nhà tranh, có thể nói một mình Sở Cuồng Nhân đã cầm hết bảy, tám phần bảo vật trong hòn đảo này rồi.
“Cũng đến lúc nên rời đi rồi.”
Sở Cuồng Nhân nói.
Tam tổ, nhị tổ gật đầu.
Lúc này.
Bầu trời đột nhiên tối đen.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều Tiên Chu, không chỉ bầu trời, trên mặt biển cũng có một đám người hình thù kỳ quái hiện lên.
Trên người những người này ít nhiều có chút lân phiến, số lượng khá nhiều, lít nha lít nhít.
Trong thời gian ngắn đã vây quanh hòn đảo nhỏ này.
“Những người này là... Lân tộc!”
Sở Cuồng Nhân cau mày, hắn đã nghe nói qua, trong biển có một chủng tộc gọi là Lân tộc sinh sống, là bá chủ trong biển.
“Không sai, chính là Lân tộc, sao bọn họ lại tới đây?”
Huyền Thiên nhị tổ cau mày nói.
“Ta chính là thiếu chủ Lân tộc Bắc Minh Tang, mời chưởng môn Huyền Thiên tông Sở Cuồng Nhân hiện thân gặp mặt!!” Lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng nói.
Chỉ thấy trên không trung có một thanh niên tóc đen mặc áo choàng, tay cầm một cái Tam Xoa Kích màu bạc, trên người phun trào đạo vận vô cùng hùng hậu.
Khiến người ta để ý chính là, ngoại trừ trên trán người thanh niên tóc đen này có mấy miếng lân phiến màu vàng, thì những nơi khác đều giống người thường.
Phải biết, trong Lân tộc, thiên phú dựa theo số lượng lân phiến mà quyết định, có càng ít lân phiến, chứng minh thiên phú của người này càng tốt.
Hiển nhiên, thiên phú của người thanh niên tóc đen này tuyệt đối không phải tầm thường.
“Vừa đến đã tìm ngươi, tiểu gia hỏa, chẳng lẽ ngươi và Lân tộc có quan hệ gì sao?” Huyền Thiên nhị tổ tò mò hỏi.
Sở Cuồng Nhân bất đắc dĩ cười nói: “Hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy người của Lân tộc, có quan hệ gì với đối phương chứ?.”
“Nếu không có, vậy mục đích của hắn ta chỉ có một, đó chính là bảo vật Đế cấp trong tay ngươi.” Tam tổ trịnh trọng nói.
“Ta đi chiếu cố hắn trước đây.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Chỉ thấy bóng dáng hắn hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt biến mất.
Lúc lại xuất hiện, hắn đã đi tới trước mặt Bắc Minh Tang, nhìn đối phương, Động Tất Chi Nhãn mở ra, cấp tốc phân tích tin tức của đối phương.
“Bắc Minh Tang, thiếu chủ Lân tộc, là thiên kiêu cổ đại từ bảy vạn năm trước, Vô Thượng Chí Tôn cảnh, tu hành tàn khuyết căn cơ đế kinh Bắc Minh Hắc Thủy Quyết của Lân tộc, chiến lực mạnh có thể sánh vai với Thánh Nhân...”
A, tàn khuyết đế kinh?!
Còn tu hành căn cơ đế kinh!
Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc.
Người tu hành căn cơ đế kinh vô cùng hiếm thấy, ngay cả Sở Cuồng Nhân có hai bản đế kinh trong tay cũng không có pháp môn như vậy.
Chỉ có cảm ngộ Đại Đế và tu hành đế thuật mà thôi.
Bắc Minh Tang này lại tu hành căn cơ đế kinh, mặc dù chỉ là tàn khuyết, nhưng còn tốt hơn Thánh Vương pháp rất nhiều lần.
Ít nhất Tử Vi Hoàng Thiên Kiếm Quyết của hắn còn kém hơn, dù sao pháp môn này cũng chỉ là Thánh Nhân pháp bình thường.
Mặc dù được mình cải tiến nhiều lần, đạt đến Thánh Vương pháp, nhưng còn chênh lệch rất xa với đế kinh.
“Chẳng lẽ lần này sẽ phải đánh một trận với một vị thiên kiêu có thể so với ta sao?” Sở Cuồng Nhân suy nghĩ một chút, trong lòng có chút hưng phấn.
“Ngươi chính là Sở Cuồng Nhân?”
Thiếu chủ Lân tộc Bắc Minh Tang hỏi, nhưng đột nhiên, Tam Xoa Kích trong tay chấn động một cái, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn ta vẫn nhận ra, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
“Đúng vậy.”
“Ta hỏi ngươi, trên người ngươi có một thanh trường kích? Hoặc là nói, bảo vật ngươi đoạt được trong nhà tranh là một thanh trường kích?”
Ánh mắt Bắc Minh Tang sáng ngời nói, dị động của Tam Xoa Kích khiến hắn ta liên tưởng đến thứ gì đó, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Chuyến này hắn ta đến đây, vốn là vì bảo vật Đế cấp trong nhà tranh, hiện tại xem ra, còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Chuyện này, ta không cần phải nói cho ngươi.”
“Như vậy đi, ngươi và ta tỷ thí một trận, nếu ngươi thua, đưa bảo vật ngươi lấy được trong nhà tranh cho ta, thế nào?”
“Nếu ngươi thua thì sao?”
“Chuyện này không có khả năng!”
Bắc Minh Tang ngạo nghễ nói: “Từ khi hiện thế đến nay, ta chưa từng thất bại, thiên kiêu mạnh nhất trong Lân tộc cũng không địch lại ba chiêu của ta, ngươi, cũng không phải là đối thủ của ta.”
Hắn ta nắm Tam Xoa Kích trong tay, khí thế như hồng thủy, đạo vận uanh người như sóng biển ầm vang, liên tiếp đập vào hư không.
“Đừng quá tự tin, như vậy đi, nếu ngươi thua, ta cũng không muốn nhiều thứ, chỉ muốn Tam Xoa Kích trong tay ngươi, như thế nào?”
Sở Cuồng Nhân liếc mắt đã nhận ra Tam Xoa Kích bất phàm, phía trên còn quấn quanh một cỗ khí tức sắp tiếp cận uy áp đế đạo.
Đây là một kiện Chuẩn Đế binh!
Không chỉ như thế, khi nhìn thấy thanh Chuẩn Đế binh này, hắn cảm giác Trấn Thiên Kích trong Càn Khôn giới của mình có chút dị động.
Cộng thêm chuyện Bắc Minh Tang hỏi có phải trên người hắn có một thanh trường kích không, hiển nhiên giữa hai vật này có liên hệ nào đó.
“Ngươi có biết Tam Xoa Kích này là vật gì không?”
Bắc Minh Tang sầm mặt lại.
“Vật gì?”
“Đây là bảo vật chí cao vô thượng của Lân tộc ta, còn là biểu tượng cho thân phận thiếu chủ Lân tộc, ngươi có thể cầm được sao?”
Uy áp đạo vận trên người hắn tăng lên, dũng mãnh lao về phía Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân vẫn đứng bất động tại chỗ, đạo vận vô cùng cuồng bạo kia giống như một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hắn, không ảnh hưởng đến hắn chút nào.
“Vậy ngươi biết, bảo vật ta đạt được trong nhà tranh kia còn trân quý hơn Tam Xoa Kích của ngươi bao nhiêu lần không? Ngươi cầm được sao?”
Sở Cuồng Nhân lạnh lùng nói, không nói những cái khác, chỉ bằng một bộ thi thể Chuẩn Đế kia cũng không hề kém Tam Xoa Kích này rồi.
Đừng nói đến chuyện còn một cái đầu nữ đế nữa.
“So hay không so, một câu thôi, lề mề chậm chạp là nam nhân gì chứ.”
Sở Cuồng Nhân quát lạnh một tiếng, khiến sắc mặt Bắc Minh Tang ở đối diện càng thêm âm trầm.
“Được, ta đồng ý với ngươi!”