Chương 334 Nộ Thần Quyền, Tị Thủy Châu, thi đấu nội môn
So với lúc Sở Cuồng Nhân ở Thiên Vương cung lĩnh hội quyển trục Tuyệt Tâm Chỉ, thì trong quyển trục này lại không ẩn chứa loại tà tính quỷ dị kia.
Có lẽ chuyện này có liên quan đến môn Đế thuật được ghi lại trong quyển trục.
Tuyệt Tâm Chỉ là môn đế thuật nhằm vào đạo tâm, mang theo tà tính, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với người sử dụng và người bị người sử dụng.
Vì đã có kinh nghiệm lĩnh hội Tuyệt Tâm Chỉ, lần này Sở Cuồng Nhân lĩnh hội quyển trục kia nhanh hơn rất nhiều, chỉ tốn hơn ba canh giờ.
Hơn ba canh giờ lĩnh hội một môn đế thuật?
Nếu chuyện này truyền đi, quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày, ngay cả Đế giả cũng không có lực lĩnh ngộ khủng bố như vậy.
Nhưng đối với Sở Cuồng Nhân có được thuộc tính Tọa Vong Vô Ngã, Vạn Pháp Quy Nhất Đạo Thể mà nói, chuyện mà người khác không thể làm được này, hắn lại có thể làm được.
“Nộ Thần Quyền!”
Môn đế thuật này có tên là Nộ Thần Quyền!
Đây là một môn quyền pháp vô cùng khủng bố, ý tứ nằm ở chữ nộ, người sử dụng càng có lửa giận ngút trời, thì uy lực của môn Đế thuật này càng phát ra khủng bố.
Sau khi Sở Cuồng Nhân tìm hiểu môn đế thuật này, chỉ cảm thấy trong lòng xuất hiện một cỗ tức giận, hận không thể tìm người nào đó đánh một trận.
Hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, có Đạo Tâm bàn thạch, rất nhanh hắn đã áp chế cỗ lửa giận này xuống.
Lĩnh hội xong đế thuật, Sở Cuồng Nhân duỗi lưng một cái, sau đó lấy Huyễn Tưởng Luân Bàn ra, bắt đầu rút thưởng hôm nay.
“Chúc mừng kí chủ rút được Tị Thủy Châu cấp tinh diệu!”
Tị Thủy Châu?
Sở Cuồng Nhân nhìn xem tin tức liên quan tới vật này.
Tên cũng như ý nghĩa, đây chính là một hạt châu có thể khiến người sử dụng tự do đi lại dưới nước, thậm chí còn miễn dịch với công kích của dòng nước ở trình độ nhất định.
“Ừm, đúng là bảo vật không tệ.”
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, khá hài lòng với lần rút thưởng này, nói không chừng, một ngày nào đó, vật có năng lực đặc thù như vậy có thể phát huy tác dụng, giống như Phong Cấm Phù lần trước.
Đột phá Vô Thượng Chí Tôn xong, thời gian tiếp theo Sở Cuồng Nhân đều ở trong Huyền Thiên tông, không ra ngoài gây sóng gió.
Nếu không phải thương lượng chuyện nội vụ trong tông với đám người Như Yên trưởng lão thì hắn đi tìm Thanh Sương Thánh Nhân nghiên cứu thảo luận chuyện mở rộng trồng trọt linh mễ, rảnh lại hung hăng thao luyện đám người Nam Cung Hoàng một phen...
Thời gian dần trôi qua, Sở Cuồng Nhân đã tích lũy nội tình Vô Thượng Chí Tôn cảnh càng thêm thâm hậu, đám người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên cũng tiến bộ rõ ràng.
Hơn nữa, chuyện hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lần huấn luyện này, không ai trong đám người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên kêu khổ, đều cắn răng kiên trì, giống như kìm nén một hơi trong lòng vậy.
Chuyện này khiến Sở Cuồng Nhân không thể hạ tay mạnh.
Mà ngoại trừ đám người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên, Lam Vũ cũng chủ động gia nhập đội ngũ huấn luyện, còn khắc khổ hơn những người khác, mỗi lần đều là vết thương chồng chất, Sở Cuồng Nhân nhìn cũng không nhịn được đau lòng.
“Tiểu Băng, ngươi nói Lam Vũ và đám người Nam Cung Hoàng có phải bị cái gì kích thích không, đột nhiên trở nên khắc khổ như vậy?”
Trên ngọn núi, Sở Cuồng Nhân nhìn mấy người Lam Vũ đang chiến đấu với phân thân kiếm khí của hắn phía dưới, có chút không nghĩ ra.
“Tất cả mọi người đều muốn trở nên mạnh hơn.” Tiểu Băng nói.
“Nói nhảm, liều mạng huấn luyện như vậy đương nhiên là muốn trở nên mạnh hơn rồi, nhưng vì sao đột nhiên lại chấp nhất muốn mạnh lên như vậy?”
Sở Cuồng Nhân liếc mắt nói.
“Vậy chưởng môn phải hỏi bọn họ rồi.”
Tiểu Băng cười nhạt nói.
Mấy ngày nay nàng và đám người Lam Vũ huấn luyện chung, nên có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Đơn giản là chuyện ở đệ nhất thành đã kích thích bọn họ không nhỏ.
Bọn họ muốn đuổi theo bước chân của Sở Cuồng Nhân, muốn sau này có thể kề vai chiến đấu với hắn, ít nhất không phải một mực trốn sau lưng Sở Cuồng Nhân, nhìn hắn một thân một mình gánh chịu tất cả, đối mặt với tất cả kẻ địch.
“Quên đi, muốn trở nên mạnh hơn cũng là chuyện tốt, ta không nên hỏi nhiều.” Sở Cuồng Nhân nghĩ một lát, sau đó không tiếp tục để ý nữa.
Chẳng bằng nói, trạng thái bây giờ của đám người Nam Cung Hoàng khiến hắn rất vui mừng, hắn cần bọn họ trưởng thành nhanh hơn, đợi đến khi bọn họ có thể một mình đảm đương một phía, hắn có thể an tâm về hưu rồi.
Nghĩ đến chuyện có thể nhanh chóng gỡ xuống gánh nặng chưởng môn, không cần xử lí một đống nội vụ kia, Sở Cuồng Nhân lại cảm thấy vui vẻ hơn không ít.
“Đúng rồi, công tử, ngày mai là tỷ thí nội môn, ngươi có hứng thú đi xem không?” Tiểu Băng đột nhiên nói.
“Thi đấu nội môn, hôm qua ta mới cùng đám người Như Yên trưởng lão thương lượng chuyện này xong, đi xem một chút cũng không sao.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Thi đấu nội môn là chuyện thường xảy ra ở rất nhiều đạo thống, đơn giản là tập trung đám đệ tử nội môn lại một chỗ, sau đó tỷ thí một phen, người thắng được thưởng, sau đó sẽ trở thành đệ tử chân truyền.
Ngày thứ hai.
Huyền Thiên tông, trước Trường Sinh điện người đông tấp nập.
Vô số các đệ tử tụ tập lại một chỗ, tiến hành thi đấu nội môn.
Theo nội tình của Huyền Thiên tông tăng lên, chất lượng các cuộc tranh tài cũng không ngừng được đề cao, chọn lựa ra tinh anh trong tinh anh, cuối cùng trở thành đệ tử chân truyền, kém nhất cũng phải là Nguyên Anh.
Mà sau khi trở thành đệ tử chân truyền cũng không phải gối cao không lo, cách một thời gian, đệ tử chân truyền sẽ tỉ thí một lần, đệ tử chân truyền có thứ tự kém nhất sẽ bị giáng xuống làm đệ tử nội môn.
Chỉ có như vậy mới có thể khiến một đám đệ tử trong Huyền Thiên tông vĩnh viễn bảo trì quan hệ cạnh tranh, trong cạnh tranh lấy được ma luyện, đạt được tăng lên.
Thời gian trôi qua, thi đấu nội môn đã tiến hành được ba ngày.
Cuối cùng, chọn lựa ra bốn người chiến thắng, bốn người này lấy được phần thưởng, đồng thời tấn cấp thành đệ tử chân truyền.
Dựa theo thông lệ, Sở Cuồng Nhân làm chưởng môn phải lên đài ban phát phần thưởng cho bốn đệ tử này, thuận tiện động viên một phen.
Sở Cuồng Nhân đi đến bên ngoài Trường Sinh điện, ở ngoài cửa, một đám đệ tử ngoại môn nội môn đã rất mong mỏi, khi nhìn thấy hắn đến, đều trở nên vô cùng kích động.
“Mau nhìn mau nhìn, là chưởng môn.”
“Oa, chưởng môn càng ngày càng đẹp trai, cho dù nhìn bao nhiêu lần, ta cũng không chán gương mặt kia.”
“Đúng vậy, quá đẹp trai.”
“Nghe nói vài ngày trước tại đệ nhất thành, vì các Đạo tử mà chưởng môn đã đại náo đệ nhất thành, khiến đệ nhất thành, Thiên Vương cung phải công khai xin lỗi, quá lợi hại.”
“Chưởng môn không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn rất mạnh, nếu có thể tiếp xúc gần với hắn thì thật tốt.”
“Thật hâm mộ bốn tên đệ tử nội môn kia, có thể đứng gần với chưởng môn như vậy.”
Bên ngoài Trường Sinh điện, các đệ tử nghị luận ầm ĩ.
Một trưởng lão đứng dậy, uy nghiêm nhìn các đệ tử, lớn tiếng nói: “Yên lặng!!”
Lúc này, mọi người mới dần dần an tĩnh lại.
Sau đó, Sở Cuồng Nhân ban phát phần thưởng cho bốn tên đệ tử đã chiến thắng trong cuộc thi đấu nội môn.
“Đệ tử nội môn Hoa Như Vũ, mời lên đài lĩnh thưởng.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Một nữ tử mặc áo đỏ đi tới, có lẽ là quá kích động, lúc nàng tới gần Sở Cuồng Nhân, gương mặt đỏ bừng.
Trời ạ, bây giờ chưởng môn chỉ cách ta có một bước.
Khí tức trên người hắn thật dễ chịu a.
Sở Cuồng Nhân không biết Hoa Như Vũ đang nghĩ gì, đưa phần thưởng cho nàng, cười nhạt nói: “Hi vọng sau này ngươi sẽ không ngừng cố gắng.”
“Vâng, chưởng môn, ta, ta nhất định sẽ cố gắng.”
Hoa Như Vũ kích động nói.
“Ừm, tốt.”
Sở Cuồng Nhân dùng Động Tất Chi Nhãn nhìn đối phương, thiên phú cũng không tệ lắm, trong một đám đệ tử, tiềm lực cũng coi như nổi bật.
Sau đó, hắn tiếp tục trao thưởng cho ba đệ tử còn lại.
Lúc trao thưởng cho đệ tử Triệu Thiên Long, hai mắt hắn khẽ híp một cái, lộ ra vẻ cổ quái.