← Quay lại trang sách

Chương 342 Bắc Minh Tu muốn phong ấn Sở Cuồng Nhân, nữ tử không đầu lần nữa hiện thân

“Ha ha, bản thể của ngươi còn không thể khiến ta bị thương, chỉ là phân thân kiếm khí, coi như có nhiều hơn, cũng không thể gây khó dễ cho ta?”

Trên mặt Bắc Minh Tu lộ ra vẻ khinh thường.

Sở Cuồng Nhân nghe vậy, thản nhiên nói: “Đúng là không làm gì ngươi được, nhưng đáng tiếc, đám phân thân kiếm khí này không phải dùng để giết ngươi.”

Một đám phân thân lao về bốn phía, bắt đầu giết đám người xung quanh, kiếm khí phóng ra, một đám Lân tộc bỏ mạng tại chỗ!

Tình cảnh này, kích thích Bắc Minh Tu thật sâu.

“Khốn khiếp!! Ngươi dám tùy ý giết người của Lân tộc ta!” Bắc Minh Tu tức giận nhìn Sở Cuồng Nhân.

“Lân tộc giết một bách tính của ta, ta sẽ giết ngàn người trong Lân tộc! Các ngươi cho rằng ta nói đùa sao?” Sở Cuồng Nhân lãnh khốc nói.

“Lạm sát kẻ vô tội, ngươi tội đáng chết vạn lần!!”

“Ha ha, vì bảo vệ bách tính của Huyền Thiên tông ta, cho dù phải gánh vác tội nghiệt thiên hạ thì thế nào!! Muốn trách thì trách Lân tộc chi vương xâm chiếm Huyền Thiên tông ta đi!” Sở Cuồng Nhân cười to nói, thần thái cuồng ngạo không hề trói buộc.

Trong Lân tộc có người vô tội sao?

Có.

Nhưng Sở Cuồng Nhân không thèm để ý những thứ này, chỉ có như vậy, mới có thể giết tới Lân tộc sợ hãi, giết tới đối phương không còn dám tùy tiện xâm chiếm Huyền Thiên tông!

Chỉ có như vậy, thiên hạ mới có thể sợ Sở Cuồng Nhân hắn!

“Ngươi là đồ điên!!”

Lân Vương đứng cách đó không xa, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, hận không thể ngàn đao băm thây đối phương!

Đồng thời trong lòng ông ta không khỏi sinh ra một cỗ hối hận.

Sớm biết sẽ chọc đến một tên điên như vậy, đánh chết ông ta cũng không dễ dàng xâm chiếm Huyền Thiên tông, khiến vô số Lân tộc bị hại.

“Đi chết đi!”

Bắc Minh Tu nén giận xuất thủ, uy lực của Tam Xoa Kích cao hơn một tầng.

Sở Cuồng Nhân nhớ lại chuyện hơn mười vạn bách tính bị giết hại, sau đó trở thành lương thực cho Hải thú, trong lòng vô cùng tức giận.

“Nộ Thần Quyền!!”

Hắn thét dài một tiếng, trong nháy mắt một cỗ đạo vận cuồng bạo bạo phát!

Một quyền đánh ra, quyền ấn đen nhánh cuốn theo lửa giận hừng hực, khiến lượng lớn bọt khí cuồn cuộn, bị lửa giận thiêu đốt đến sôi trào.

Quyền kích va chạm, kình khí cuồng bạo bắn ra, đảo qua hơn phân nửa vương cung, cung điện sáng chói huy hoàng lại dần dần sụp đổ dưới kình khí này, biến thành phế tích, chỉ để lại vô số tường đổ.

Bắc Minh Tu và Sở Cuồng Nhân vẫn còn kịch chiến, Bắc Minh Tu muốn oanh sát Sở Cuồng Nhân, nhưng bất đắc dĩ, đối phương có Bất Tử chi thân, rất khó diệt sát.

Thậm chí có một lần, Bắc Minh Tu còn đánh nát nửa cái đầu của Sở Cuồng Nhân, nhưng đối phương vẫn cấp tốc khôi phục như cũ, lực lượng này khiến tất cả Lân tộc đều cảm thấy da đầu run lên.

Một tồn tại tùy ý làm bậy lại giết không chết, quá kinh khủng!

Ngay cả Bắc Minh Tu cũng không nhịn được bị kích thích, xuất hiện một chút hoảng sợ.

Ông ta thấy, Sở Cuồng Nhân đã không còn là con người nữa.

Mà là một tên quái vật!

Sở Cuồng Nhân vẫn còn đang giết hại xung quanh, phân thân kiếm khí của hắn phân tán tứ phương, dựa vào thực lực hôm nay của hắn, mặc dù chỉ có thể phân ra thành một trăm cái phân thân kiếm khí, nhưng mỗi cái đều có chiến lực Chí Tôn, binh lính Lân tộc bình thường căn bản không có cách nào ngăn cản.

Bắc Minh Hoạn, Bắc Minh Phương và Lân Vương đều bị trọng thương, bảo vệ bản thân tránh công kích của phân thân kiếm khí thì không có vấn đề, nhưng muốn ngăn cản đám phân thân này giết hại, đúng là có tâm mà vô lực.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Lân tộc nổi lên tiếng kêu rên khắp nơi!

Phân thân kiếm khí của Sở Cuồng Nhân căn bản không phân biệt thiện ác, chỉ có một mục đích... Gặp ai cũng giết!!

Một trăm cái phân thân Chí Tôn liên tục giết hại, có thể tạo thành thương tổn lớn thế nào?

Hiện tại Lân tộc đã cảm nhận được.

“Đáng chết, đáng chết!”

Bắc Minh Tu tức giận đến sắp nổi điên, tay cầm Tam Xoa Kích thôi động thủy lưu chi lực, đánh về phía Sở Cuồng Nhân.

“Dòng nước trói buộc!”

Bị lực lượng này đánh lên, tứ chi của Sở Cuồng Nhân bị trói buộc, khó có thể động đậy, cho dù hắn thôi động linh lực thế nào đều không thể tránh thoát.

Bắc Minh Tu thôi động linh lực toàn thân, hừ lạnh nói: “Đã không giết được ngươi, vậy ta liền phong ấn ngươi dưới biển sâu này!!”

Chỉ thấy ông ta hét lớn một tiếng, đáy biển đột nhiên chấn động, một khe đất cực lớn xuất hiện, xem ra, Bắc Minh Tu muốn phong ấn Sở Cuồng Nhân trong cái khe này.

Dòng nước bốn phía quấn quanh ở Sở Cuồng Nhân, dần dần hóa thành xiềng xích màu xanh lam như thực chất, phía trên lưu chuyển vô số phù văn huyền diệu.

“Phong ấn cho ta!!”

Xiềng xích màu xanh lam lôi kéo Sở Cuồng Nhân, dần dần kéo hắn vào trong khe đất hắc ám không thấy mặt trời kia.

Theo phong ấn chi lực tăng cường, linh lực trong cơ thể Sở Cuồng Nhân đều bị ảnh hưởng, phân thân kiếm khí tán ra lập tức tiên tán.

Ngay khi Sở Cuồng Nhân sắp bị phong ấn, lại thấy trong biển đột nhiên xuất hiện một vết nứt không gian màu đen nhánh.

Một cỗ uy áp Đế đạp vô cùng khủng bố từ trong đó khuếch tán ra, bốn phía đều bị uy áp đế đạo này bao phủ, lập tức hóa thành hư không.

Lượng lớn nước biển gạt ra bốn phía, cứ thế hình thành một không gian hình tròn to lớn trong biển sâu.

Bị uy áp đế đạo bực này ảnh hưởng, phong ấn chi thuật của Bắc Minh Tu xuất hiện sơ hở, xiềng xích màu xanh lam trói buộc Sở Cuồng Nhân trở nên yếu đi, hắn nhân cơ hội này thi triển Vô Thượng Đạo Thể, sát khí kiếm khí cũng bạo phát, trực tiếp tránh thoát ra.

Ngay sau đó, hắn không dám lưu lại, nhanh chóng lao về phía xa, trong chớp mắt đã biến mất trong biển sâu.

Lúc này đám người Bắc Minh Tu cũng không quan tâm đến Sở Cuồng Nhân, tất cả đều vô cùng ngưng trọng nhìn vết nứt không gian trước mắt.

Chỉ thấy trong đó có một bóng người không đầu mặc bạch y đi ra, lại là nữ tử không đầu đã sát phạt tứ phương trên đảo vô danh trước đó.

“Là nàng, là nàng!!”

“Đáng chết, tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?”

Hiển nhiên Bắc Minh Tu biết đến sự tồn tại của nữ tử không đầu này, cho dù đến từ nơi không biết, ông ta cũng vô cùng hoảng sợ nữ tử này.

Lúc này, cuối cùng ông ta cũng biết vì sao Sở Cuồng Nhân lại đào tẩu.

Đối mặt với nữ tử không đầu này, trên thế giới không có mấy người có thể bảo trì thong dong, ngay cả Thánh Nhân, Đại Thánh cũng giống vậy.

“Trốn!!”

Bắc Minh Tu không nói hai lời lập tức lao về phía Quy Khư Chi Môn.

Còn đám Lân tộc khác, ông ta đã không quan tâm, có thể giữ được mạng nhỏ của mình đã không tệ rồi.

Nhưng ông ta còn chưa đến Quy Khư Chi Môn, nữ tử không đầu đã nhẹ nhàng phất tay về phía ông ta..

Một cỗ lực lượng kinh khủng đến khó có thể tưởng tượng được rơi trên người Bắc Minh Tu, trong nháy mắt, vị Vương giả đời thứ tư của Lân tộc, tu vi Đại Thánh thất bộ, cầm Hoàng Kim Kích trong tay đã nổ tung, biến thành một đoàn huyết vụ.

Chỉ còn lại một cái đầu trôi nổi trong nước.

Nữ tử không đầu sải bước, đi đến trước mặt cái đầu kia, đưa tay cầm lấy, rồi ấn mạnh lên cổ mình.

Nhưng cái đầu này không phải của nàng, ấn hai lần cũng không thể nối liền, sau đó ngón tay mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng bóp, cái đầu của Bắc Minh Tu lập tức nổ tung.

Liên tiếp hai lần cảm giác được đầu của mình, nhưng cũng liên tiếp hai lần không tìm được, nữ tử không đầu tức giận tới cực điểm, uy áp đế đạo trên người điên cuồng tuôn ra, bao phủ bốn phía.

Bắc Minh Phương, Bắc Minh Hoạn và Lân Vương đứng mũi chịu sào, trong nháy mắt bị cỗ uy áp này nghiền nát thành huyết nhục, ngay sau đó, lượng lớn tinh khí sinh mạng của đám người bắt đầu tiên tán, bị nữ tử không đầu hút đi, dần dần hóa thành vô số thây khô.

Ba động quỷ quyệt khuếch tán, vô số tinh khí sinh mệnh của Lân tộc bị nữ tử không đầu hấp thu, căn bản không có sức phản kháng.

Vùng biển trong phạm vi mấy chục dặm, biến thành tử vực!!

Chỉ trong mấy hơi thở, số lượng sinh linh Lân tộc mà nữ tử không đầu giết hại còn nhiều hơn số lượng Sở Cuồng Nhân khổ cực giết hại nửa ngày.