← Quay lại trang sách

Chương 347 Một thanh kiếm áp chế Thiên Hạ Hành Tẩu, luyện hóa Đế binh

Côn Ngô Kiếm dừng trên đầu hai vị Thiên Hạ Hành Tẩu.

Một cỗ kiếm chi đạo vận lạnh thấu xương lan tràn ra, rơi trên người hai vị Thiên Hạ Hành Tẩu, khiến bọn họ không thể không tạm thời dừng tay.

Bọn họ nhìn Côn Ngô Kiếm lơ lửng giữa không trung, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kiêng dè, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Sở Cuồng Nhân tới rồi sao?” Quách Sơn ngưng trọng nói.

“Không đúng, hắn không tới, là kiếm của hắn tới!”

Cách đó không xa, Dạ Tâm hít sâu một hơi nói.

Trước khi đến đây, hắn ta đã điều tra về Sở Cuồng Nhân, đương nhiên biết thanh cổ kiếm xinh đẹp trước mắt này chính là của Sở Cuồng Nhân.

Chỉ một thanh kiếm đã có uy thế như vậy…

Vậy chiến lực của Sở Cuồng Nhân thì sao?

Nghĩ đế đây, trong lòng Dạ Tâm hiện lên vẻ kiêng kị, càng muốn gặp mặt đối phương, “Quả nhiên, là một đối thủ mạnh mẽ!”

“Một thanh kiếm?!”

Nghe thấy vậy, trên mặt Chiến Long hiện ra vẻ tức giận, “Sở Cuồng Nhân có ý gì, một thanh kiếm, hắn muốn dùng một thanh kiếm trấn áp chúng ta sao? Như vậy có vẻ quá coi thường chúng ta đi!”

Nói xong, hắn ta tiến tới một bước, năm ngón tay bóp lại, đạo vận cuồng bạo tuyệt luân phóng ra, đánh về phía Côn Ngô Kiếm trên không trung.

Một kích này, uy lực tuyệt luân, quyền kình kinh động hư không, khiến hư không phát ra tiếng ầm ầm!

Ngay khi một quyền này sắp nện trên Côn Ngô Kiếm, chỉ thấy thân kiếm Côn Ngô khẽ run, một cỗ kiếm chi đạo vận càng khủng bố hơn tuôn ra, nương theo lấy một đạo kiếm quang màu tím sáng chói bạo phát.

Chỉ thấy kiếm quang thế như chẻ tre phá hủy quyền kình của Chiến Long, sau đó không giữ lại chút nào rơi lên người Chiến Long, lực lượng kinh khủng đánh bay Chiến Long ra ngoài một trăm trượng, khiến miệng hắn ta phun máu tươi.

Tình cảnh này, khiến đám người Thiên Hạ Hành Tẩu cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.

Một thanh kiếm, một đạo kiếm khí liền khiến một vị Thiên Hạ Hành Tẩu không có sức phản kháng, thực lực này thật khủng bố?!

“Sở Cuồng Nhân, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Quách Sơn ngưng trọng nói.

Cách đó không xa, Chiến Long thẹn quá hoá giận, trên người giống như có vô tận linh lực phun trào, trong mắt hắn ta dần nhiễm một tầng hắc quang, “Vừa rồi là ta khinh thường sơ suất, ta còn chiêu thức mạnh hơn chưa sử dụng, ta cũng không tin, một thanh kiếm có thể làm gì được ta.”

Bọn họ là Thiên Hạ Hành Tẩu đại biểu cho nơi không biết trong thiên địa, gánh vác sứ mệnh dương danh đạo thống, có nhưng bây giờ lại bị một thanh kiếm chế trụ!

Nếu chuyện này truyền đi, còn mặt mũi gì nữa?!

Còn không phải bị đám Thiên Hạ Hành Tẩu khác cười chết!

“Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giữ lại thực lực, đừng tức giận với một thanh kiếm, Sở Cuồng Nhân còn chưa hiện thân đâu.”

Ngay khi Chiến Long sắp xuất thủ, Dạ Tâm bỗng nhiên nói.

Nghe hắn ta nói vậy, trong mắt Chiến Long chợt lóe sáng, trầm ngâm một lát, chậm rãi thu liễm khí tức trên người, “Hừ, cũng tốt, ta sẽ giữ lại một chiêu này đến lúc gặp mặt Sở Cuồng Nhân, khiến hắn mở mang kiến thức một chút.”

Trên bầu trời, phát giác được khí tức của Chiến Long đã thu liễm, Côn Ngô Kiếm khẽ run, sau đó trên thân bộc phát ra một cỗ kiếm chi đạo vận càng cường đại hơn, như từng tòa đại sơn rơi trên người bốn vị Thiên Hạ Hành.

Giống như đang hỏi thăm, các ngươi còn muốn đánh nữa không?!

Đối mặt với Côn Ngô Kiếm giống như đang kiêu khích bọn họ, Chiến Long suýt nữa tức giận đến xuất thủ, nhưng cuối cùng vẫn thu liễm lại.

Thấy Thiên Hạ Hành Tẩu không động thủ nữa, Côn Ngô Kiếm xoay một hồi trên không trung, sau đó thu liễm kiếm chi đạo vận, hóa thành một đạo lưu quang xuyên mây mà đi, trở về Lăng Thiên Đạo Cung.

“Là thanh kiếm tốt!” Dạ Tâm không khỏi tán thưởng.

“Hừ, kiếm tốt, cũng không biết người thế nào, hi vọng đừng khiến ta quá thất vọng.” Chiến Long hừ lạnh một tiếng nói.

“Bị một đạo kiếm khí của người ta đánh bay, ta không biết ngươi lấy dũng khí từ đâu ra mà nói ra những lời này.” Phong Yêu Nhiêu cười duyên một tiếng.

Chiến Long sầm mặt, “Phong Yêu Nhiêu, ngươi muốn đánh một trận không?”

“A, ngươi tin không, nếu chúng ta đánh tiếp, thanh kiếm kia sẽ bay trở về, đến lúc đó ta cũng không muốn bị một thanh kiếm đánh bay ra ngoài như ngươi đâu.” Phong Yêu Nhiêu cười nhạt một tiếng nói.

“Được rồi, trước khi Sở Cuồng Nhân xuất quan, đừng gây chuyện khác nữa.”

Dạ Tâm nói.

Phong Yêu Nhiêu, Quách Sơn gật đầu, cũng có suy nghĩ như vậy.

Còn Chiến Long, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không thể tránh được, trong lòng hắn ta chỉ có thể kìm nén một cỗ lửa giận, chờ lúc Sở Cuồng Nhân xuất quan sẽ bạo phát.

Cách đó không xa, đám người Nam Cung Hoàng hai mặt nhìn nhau.

“Như vậy đã không đánh sao?”

“Chưởng môn chỉ dùng một thanh kiếm đã ngăn chặn được đám Thiên Hạ Hành Tẩu này tranh đấu, chậc chậc, thủ đoạn này, khiến người ta bội phục, chưởng môn không hổ là chưởng môn, tuỳ tiện đã làm được chuyện mà chúng ta không làm được.”

“Đúng vậy …”

Mấy vị Đạo Tử nghị luận.

Đồng thời, hôm nay bọn họ đã nhìn thấy Thiên Hạ Hành Tẩu đọ sức với nhau, đã sâu sắc cảm giác được thực lực của mình còn kém rất nhiều.

So với đám Thiên Hạ Hành Tẩu này, biểu hiện của bọn họ trong cuộc thiên kiêu tranh bá căn bản không đáng nhắc tới, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

“Nhất định phải càng nỗ lực mới được.”

Nam Cung Hoàng cảm khái.

… …

Côn Ngô Kiếm bay trở về Lăng Thiên Đạo Cung, vào gian phòng của Sở Cuồng Nhân.

“Giải quyết rồi?”

Nhìn Côn Ngô Kiếm trở về, Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

Côn Ngô Kiếm bỗng nhúc nhích, giống như đang gật đầu, sau đó như tranh công mà xoay hai vòng, giống như muốn nói nhanh khen ta đi.

“Làm tốt lắm.”

Sở Cuồng Nhân khen Côn Ngô một câu như mong muốn của nó, Côn Ngô Kiếm lại vui vẻ xoay vài vòng, sau đó an tĩnh nằm trên giường.

“Mấy tên Thiên Hạ Hành Tẩu này cũng dám làm loạn ở Huyền Thiên tông, đám gia hỏa vừa nhập thế này còn chưa bị cuộc sống đánh đập đây mà.”

Sở Cuồng Nhân bĩu môi một cái nói.

Sau đó, hắn nhìn về phía ba chùm sáng lơ lửng trước mặt, trong mắt lướt qua một vệt dị sắc, “Đoán chừng cũng sắp đến lúc kết thúc rồi.”

Ba chùm sáng này lần lượt là ba màu đen, trắng và vàng.

Chính là Trấn Thiên Kích, Hải Vương Kích, Hoàng Kim Kích mà Sở Cuồng Nhan lấy được, mà giờ khắc này, hắn đang luyện hóa ba kiện Chuẩn Đế binh, dự định dung hòa chúng, một lần nữa biến thành Đế binh Hải Thần Kích!

Luyện hóa Đế binh, cũng không phải một chuyện đơn giản.

Ngày xưa Sở Cuồng Nhân có thể luyện hóa hộp kiếm Thanh Linh, bởi vì hắn có Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm, phù hợp với thuộc tính của hộp kiếm Thanh Linh, còn được hộp kiếm chủ động nhận chủ, luyện hóa cũng vô cùng thuận lợi.

Nhưng luyện hóa Đế binh Hải Thần Kích thì không thể dễ dàng như thế, Đế binh này là của Lân tộc, phàm là Đế binh, đều có tính cách kiệt ngao, cao cao tại thượng, nếu không được tán đồng, tu sĩ bình thường khó có thể luyện hóa.

Nói một cách khác, không phải người lựa chọn Đế binh.

Mà chính là Đế binh lựa chọn người!

Muốn mạnh mẽ luyện hóa, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Sở Cuồng Nhân có thiên tư tuyệt luân, Đế binh mới không phản kháng hắn luyện hóa, nhưng cũng không chủ động như hộp kiếm Thanh Linh

Cho nên hắn muốn luyện hóa kiện Đế binh này, còn cần một chút thời gian.

Đây cũng là nguyên nhân lần này hắn bế quan.

Bây giờ, kiện Đế binh cũng sắp bị hắn luyện hóa rồi.

Thời gian lưu chuyển.

Lại hai ngày trôi qua.

Ngay khi đám Thiên Hạ Hành Tẩu không còn kiên nhẫn nữa, ngay khi vô số người đang muốn nhìn xem Sở Cuồng Nhân sẽ ứng phó với bốn vị Thiên Hạ Hành Tẩu này thế nào, một ngày này, cửa phòng Sở Cuồng Nhân mở ra.

Trong sân, Lam Vũ, Tiểu Băng đều quay đầu nhìn lại, vẻ mặt kinh hỉ.

“Công tử, cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi.”

Hai người tiến lên nghênh đón.

Mà ở phía xa, bốn người Dạ Tâm, Chiến Long cũng có cảm ứng.

“Ha ha, hắn xuất quan!”