← Quay lại trang sách

Chương 359 Bái phỏng Bạch Liên giáo, pho tượng Sở Cuồng Nhân, tín ngưỡng mới

Sau khi giải quyết xong chuyện của tộc Cửu Đầu, Sở Cuồng Nhân trở về Thanh Vân vương triều, giao Cửu Anh Châu cho Linh Lung.

Sau đó cũng nói ra tin tức Cố Trường Ca đã chết.

Nghe thấy vậy, Linh Lung và Thanh Vân quốc chủ trầm mặc một hồi.

Thật lâu sau, Thanh Vân quốc chủ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Nghịch tử, nghịch tử a! Ngươi cần gì phải như vậy chứ chứ?!”

Ông ấy cũng không nói gì nữa, người chết coi như xong, cho dù muốn làm gì cũng không có biện pháp.

Sở Cuồng Nhân ở lại Thanh Vân vương triều vài ngày, sau đó mới rời đi, hắn không vội vã trở về Huyền Thiên tông.

Giữa đường, hắn đi ngang qua Bạch Liên giáo, tất cả mọi người là đồng minh, hắn nghĩ một chút, dự định đến cửa bái phỏng.

“Mua chút hoa quả đến cửa đi.”

Sở Cuồng Nhân nghĩ, làm sao cũng không thể tay không mà đến được.

Sau đó hắn đi trên đường phố.

Đã hai năm kể từ khi Địa Ngục Tam Đầu Khuyển phá phong ấn, trên cơ bản, thủ đô của Đại Nguyệt quốc đã được xây dựng lại.

Trên đường phố người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

“Công tử, ngươi nhìn cái kia.” Lam Vũ chợt phát hiện cái gì, lôi kéo ống tay áo Sở Cuồng Nhân, chỉ vào đường đi trung tâm.

Hắn hiếu kỳ nhìn qua.

Chỉ thấy trên đường trung tâm có hai pho tượng, trong đó một cái là nữ tử, chính là người sáng lập ra Bạch Liên giáo, Bạch Liên Thánh Vương.

Ở bên cạnh, còn có một pho tượng khác.

Là một nam tử, bên hông đeo một thanh cổ kiếm.

Một lão nhân dắt theo một bé gái đứng bên cạnh pho tượng, lão nhân nhìn pho tượng trong mắt mang theo sùng kính.

“Gia gia, người này là ai, vì sao mỗi lần đi qua đây ngươi đều dừng lại.” Bé gái tò mò hỏi.

Lão nhân gia nhìn pho tượng kia, nói: “Tiểu Lan, ngươi phải nhớ kỹ người này, hắn là thánh tử đại nhân của Bạch Liên giáo.”

Nói đến đây, lão nhân dừng lại một chút, “Hình như cũng không phải thánh tử, nghe nói hiện tại hắn là Thái Thượng trưởng lão của Bạch Liên giáo, nhưng cho dù hắn là thánh tử hay là trưởng lão, hắn đều là anh hùng của Đại Nguyệt quốc.”

“Là hắn cứu gia gia, cứu toàn bộ Đại Nguyệt quốc.”

Bé gái cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, sau đó nàng nhìn pho tượng, nói: “Gia gia, hắn lớn lên thật đẹp, sau này trưởng thành, ta sẽ gả cho hắn, gia gia, ngươi có chịu không.”

“Ha ha, được được được.” Lão nhân cười.

Lúc này, Sở Cuồng Nhân đã tới gần pho tượng, hắn vuốt cằm nói: “Người này thật đẹp trai, sao ta lại cảm thấy khá quen nhỉ?”

Bên cạnh, bé gái chú ý tới hắn, kinh hô một tiếng, lôi kéo ống tay áo lão nhân, “Gia gia, là đại anh hùng, đại anh hùng.”

“Tiểu Lan tinh nghịch.”

Lão nhân cũng không để ý, ông ấy ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, vẻ mặt chấn động, nhất thời kích động quỳ xuống.

“Bái kiến thánh tử đại nhân.”

Trên đường phố, mọi người chú ý tới tình cảnh này, cũng nhìn sang.

Khi bọn họ nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, tất cả đều có dáng vẻ kích động như lão nhân, quỳ trên mặt đất, trên mặt tràn đầy cuồng nhiệt.

“Bái kiến thánh tử đại nhân.”

“Bái kiến thánh tử đại nhân...”

Sở Cuồng Nhân bị một màn trước mắt làm cho mộng.

Đúng là hắn đã từng làm thánh tử của Bạch Liên giáo, nhưng thánh tử của Bạch Liên giáo phô trương như vậy sao?

Tất cả dân chúng nhìn thấy thánh tử đều phải quỳ xuống?

“Chư vị đứng lên đi, không cần khách khí.”

Sở Cuồng Nhân phẩy tay áo một cái, một cỗ linh lực nhu hòa như gió mát lướt đi, giống như bàn tay vô hình đỡ mọi người đứng lên.

“Đa tạ thánh tử.”

“Tạ thánh tử.”

Mọi người vẫn vô cùng cuồng nhiệt nhìn Sở Cuồng Nhân.

Mà Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua pho tượng, lúc này hắn mới biết vì sao pho tượng kia lại quen thuộc như vậy, đây rõ ràng là hắn a!

Bạch Liên giáo, lại dựng cho hắn một pho tượng?!

“Thánh Nữ đại nhân tới.”

Phía ngoài đoàn người, một nữ tử mặc bạch y đi tới, chính là Bạch Liên Thánh Nữ.

Nàng đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, cười nhạt nói: “Thái Thượng trưởng lão đột nhiên đến thăm, làm sao lại không nói trước một tiếng, để chúng ta chuẩn bị nghênh tiếp.”

Sở Cuồng Nhân cười nói: “Đột nhiên đi ngang qua, liền muốn đến đây bái phỏng, cọ bữa cơm, không cần long trọng như vậy.”

Dân chúng xung quanh nghe vậy, nghị luận ầm ĩ.

“Quả nhiên Thánh tử đại nhân rất bình dị gần gũi.”

“Bây giờ hắn đã không phải thánh tử, là Thái Thượng trưởng lão.”

“Mặc kệ là thánh tử hay là trưởng lão, hắn đều là đại ân nhân đại anh hùng của chúng ta, chúng ta tôn kính hắn bảo vệ hắn.”

“Không sai...”

Sở Cuồng Nhân nghe dân chúng bốn phía nói vậy, có chút xấu hổ.

Như vậy không khỏi quá nhiệt tình đi.

Bạch Liên Thánh Nữ dẫn Sở Cuồng Nhân về tổng đàn Bạch Liên giáo, trên đường đi, nàng đã nói với Sở Cuồng Nhân những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua.

Trong đó, khiến Sở Cuồng Nhân để ý nhất chính là dân chúng Đại Nguyệt quốc vô cùng cuồng nhiệt sùng bái hắn.

Nguyên nhân chính là lúc trước Sở Cuồng Nhân đã đến đây giúp Bạch Liên giáo trấn áp Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, thủ đoạn giống như thần linh kia khiến không ít dân chúng nhớ sâu sắc, rất nhiều người xem hắn là hóa thân của Bạch Liên Thánh Vương.

Thậm chí quốc vương Đại Nguyệt quốc còn tạo dựng một pho tượng của hắn, đặt ở bên cạnh Bạch Liên Thánh Vương, sóng vai với bà ấy.

Cộng thêm Bạch Liên giáo trợ giúp, Sở Cuồng Nhân đã thành tín ngướng của Đại Nguyệt quốc, thậm chí là mấy chục quốc gia xung quanh.

Kì uy sánh ngang với Bạch Liên Thánh Vương.

Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân mới chợt hiểu ra.

Một tín ngưỡng mạnh mẽ, có thể khiến Bạch Liên giáo càng dễ thống trị và quản lý các nước phía nam hơn.

Mà người sáng lập ra Bạch Liên giáo Bạch Liên Thánh Vương đã vẫn lạc mấy vạn năm, mặc dù còn rất nhiều người thờ phụng nàng, nhưng muốn tiến thêm một bước là một chuyện rất khó khăn.

Sở Cuồng Nhân xuất hiện, chính là một cơ hội với Bạch Liên giáo.

Bạch Liên giáo có ý xây dựng hình ảnh của hắn thành một tín ngưỡng mới, dùng để duy trì quản lí và thống trị các nước phía nam.

Chỉ cần nói Sở Cuồng Nhân là do Bạch Liên Thánh Vương hóa thân hoặc chuyển thế, sẽ không xung đột với tín ngưỡng ban đầu của Bạch Liên giáo.

Dù sao Sở Cuồng Nhân cũng dùng Bạch Liên Tịnh Thế Thiên.

“Các ngươi làm như vậy, chính là xem ta trở thành đại sứ hình tượng của các ngươi, các ngươi phải trả phí đại ngôn cho ta đó.”

“Đại sứ hình tượng? Phí đại ngôn? Đây là ý gì?”

Bạch Liên Thánh Nữ nghi hoặc một chút.

“A, không có gì.”

Sở Cuồng Nhân cười, không nói thêm gì nữa.

Bạch Liên giáo muốn xây dựng hắn thành tín ngưỡng, đối với hắn mà nói, chuyện này cũng không có chỗ xấu, đã như vậy, hắn cũng không có ý kiến gì.

“Trưởng lão, ngươi đã đến.”

Vừa vào tổng đàn, Sở Cuồng Nhân đã gặp một người quen.

Là Thanh Lan Chí Tôn ngày trước đã hộ đạo cho hắn.

“Thanh Lan tiền bối, từ lúc chia tay đến giờ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Ấy, trưởng lão gọi câu tiền bối này, hiện tại ta không chịu nổi đâu, về sau cũng đừng gọi như vậy nữa.” Thanh Lan Chí Tôn cười khổ nói.

Hiện tại Sở Cuồng Nhân có thân phận gì?

Chưởng môn của Huyền Thiên tông, Tịnh Kiên Vương của Thanh Vân vương triều, Thái Thượng trưởng lão của Bạch Liên giáo... Tùy tiện một thân phận đã có thể đè ép bà ấy..

Đương nhiên, so với những thứ này, càng quan trọng hơn là thực lực của đối phương đã mạnh hơn bà ấy không biết bao nhiêu lần, được hắn gọi là tiền bối, chỉ sợ ngay cả Thánh Nhân cũng không dám đáp ứng, huống chi là một vị Chí Tôn nho nhỏ như bà ấy.

“A, Thanh Lan đạo hữu, từ lúc chia tay đến giờ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Nghe thế thoải mái hơn rồi, giáo chủ và Thánh Nhân đang chờ ngươi ở bên trong đó.” Thanh Lan Chí Tôn nói.

Đi vào đại sảnh, Sở Cuồng Nhân gặp Thiên Nguyệt Thánh Nhân, Bạch Liên giáo chủ, mấy người tụ tập cùng một chỗ, bắt đầu ôn chuyện.

Ở trong đó, bọn họ còn nhắc đến chuyện ở đảo vô danh, nữ tử không đầu, trong lòng Thiên Nguyệt Thánh Nhân vẫn còn sợ hãi.

“Nữ tử không đầu kia quá kinh khủng, hiện tại ta nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt.” Thiên Nguyệt Thánh Nhân nói.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Thiên Nguyệt Thánh Nhân, bỗng nhiên Sở Cuồng Nhân lại nhớ đến trong Càn Khôn giới của mình còn có đầu của nữ tử không đầu đấy.

Nếu lấy ra để bà ấy nhìn, không biết bà ấy sẽ hoảng sợ thành dáng vẻ gì nữa.