← Quay lại trang sách

Chương 444 Giết Quỷ Vô Sầu, Huyết Linh Tử, Lục Yên Tiên Cơ cầu xin tha thứ

Trong cung điện Đế giả.

Hai người Quỷ Vô Sầu, Huyết Linh Tử nhìn Sở Cuồng Nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ xuất hiện ở đây.

Nhất là Quỷ Vô Sầu, mới vừa rồi hắn ta còn nghĩ đến chuyện mấy năm trước bị Sở Cuồng Nhân ép tới không ngẩng đầu lên được, một khắc sau, đối phương đã xuất hiện trước mặt hắn ta, chuyện này cũng quá tà môn đi.

Nhưng Sở Cuồng Nhân không để ý đến hai người, hắn quét một vòng trong cung điện, nhìn bảo vật ở bốn phía, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thấy nhiều bảo vật như vậy, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi.

Ngay cả bảo vật Thánh Vương cấp cũng không thể khiến lòng hắn lay động.

Chỉ khi hắn nhìn thấy bảo dược Đế cấp và bản đế kinh kia, trong mắt mới lộ ra một vệt kinh ngạc, “Ha, bảo dược Đế cấp, bảo vật này cũng không tệ, không biết sẽ có tác dụng gì.”

Bảo dược đều có diệu dụng, có loại dùng để tăng cao tu vi, có loại dùng để cải tạo tư chất, cũng có loại dùng để chữa thương…

Bên cạnh, hai người Quỷ Vô Sầu, Huyết Linh Tử nhìn Sở Cuồng Nhân không thèm quan tâm tới bọn họ, sắc mặt xanh đỏ đan xen.

Loại không thèm để ý này khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.

Có ý gì?!

Căn bản không đặt bọn họ ở trong lòng đúng không?

Nói thế nào, bọn họ cũng là thiên kiêu trên bảng Tiềm Long a!

“Huyết Linh Tử, ngươi phát giác dị thường của hắn không?”

Quỷ Vô Sầu dùng linh niệm truyền âm với Huyết Linh Tử.

“Ừm, đã nhìn ra, trên người hắn không có chút ba động linh lực nào, xem ra thiên phạt phong ấn của hắn còn chưa giải khai.”

“Hừ, đây chính là phong ấn mà Cổ Chi Đại Đế cũng phải bó tay, chỉ bằng hắn, làm sao có thể giải được.”

Quỷ Vô Sầu cười lạnh một tiếng nói.

“Đây chính là một cơ hội a.”

“Ý của ngươi là…”

Vẻ mặt Huyết Linh Tử khẽ động.

“Thừa dịp hai nữ nhân kia không ở đây, giết Sở Cuồng Nhân, sau đó lấy cơ duyên Đế giả rời đi.” Quỷ Vô Sầu truyền âm nói.

Cho dù lúc này hai người đều bị trọng thương, nhưng muốn giết một người bình thường không có chút tu vi nào vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Cái này...” Huyết Linh Tử có chút chần chờ.

“Đây chính là cơ duyên Đế giả, ngươi thật sự cam lòng từ bỏ, hơn nữa, ngươi không muốn tìm tiện nhân kia báo thù sao?” Quỷ Vô Sầu nói.

“Cùng ra tay!”

Huyết Linh Tử cắn răng nói.

“Được.”

Hai người miễn cưỡng chống đỡ đứng dậy, sau đó liếc nhau, đồng thời thôi động linh lực, đánh về phía sau Sở Cuồng Nhân.

“Sao lại muốn chết thế chứ?”

Sở Cuồng Nhân lắc đầu.

Chỉ thấy sau lưng hắn, từng nét bùa chú ngưng tụ, hóa thành một cái màn ánh sáng màu vàng, ngăn cách lực lượng của hai người kia lại.

“Làm sao lại như vậy?!”

“Phù văn?”

Sắc mặt hai người đại biến, những ngày này bọn họ vẫn ở trong Thất Đài sơn, không rõ ràng tin đồn ở bên ngoài.

Cho nên, bọn họ không biết Sở Cuồng Nhân có thể sử dụng phù văn.

Đột nhiên xuất hiện phù văn đánh hai người trở tay không kịp, lực lượng cường đại rơi vào màn sáng, bị bắn ngược trở về.

Phốc phốc…

Hai người thổ huyết bay ngược lại, oanh ra vài chục trượng.

“Tại sao lại có phù văn, không phải hắn bị phong ấn sao?”

Trên mặt hai người tràn đầy vẻ không hiểu.

Sở Cuồng Nhân đưa tay thu tất cả bảo vật ở bốn phía vào Càn Khôn giới, sau đó quay người nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt hờ hững.

Hắn giơ tay lên, hai đạo phù văn chi kiếm bỗng nhiên ngưng tụ.

“Không tốt!”

Hai người đứng dậy muốn chạy trốn.

Nhưng phù văn chi kiếm đã phá không mà ra, trong chớp mắt đã đâm vào thân thể của bọn họ, ầm vang nổ tung, bọn họ đã biến thành một đoàn huyết nhục.

Làm xong tất cả, Sở Cuồng Nhân đứng dậy đi ra cung điện.

Bên ngoài cung điện.

Lúc này Lục Yên Tiên Cơ đang nằm trên mặt đất, quần áo rách rưới, khuôn mặt tươi cười lúc trước đã một mảnh sưng đỏ, đầy miệng máu tươi, dường như bị người ta đánh mười mấy bạt tai.

“Tiện nhân, ta muốn giết ngươi!”

Lục Yên Tiên Cơ vô cùng oán hận nhìn Lam Vũ.

“Mấy năm trước, ngươi nỗ lực câu dẫn công tử, có lẽ, khi đó ta nên giết ngươi rồi, không ngờ mấy năm không không, ngươi đã trưởng thành đến trình độ này, trên đường đã câu dẫn bao nhiêu nam nhân rồi?”

Lam Vũ đạm mạc nói.

Nhưng lời nói ra lại đâm thẳng vào lòng Lục Yên Tiên Cơ.

Mấy năm trước, ở Lục Thủy Kiếm Tông, nàng câu dẫn Sở Cuồng Nhân thất bại, bị Lục Thủy Kiếm Tông đuổi ra ngoài, mà mấy năm qua, nàng không tiếc dùng tất cả thủ đoạn leo lên phía trên, bán nhục thể là chuyện vô cùng bình thường.

Được một số cơ duyên trợ giúp, cuối cùng nàng đã có được thực lực và địa vị hôm nay, trở lại Lục Thủy Kiếm Tông, tàn nhẫn giết chết vị tông chủ năm đó đã đuổi nàng đi, sau đó nắm Kiếm Tông trong tay.

Tự xưng, Lục Yên Tiên Cơ.

Nhưng Lam Vũ và Sở Cuồng Nhân lần nữa xuất hiện, khiến nàng nhớ lại đoạn quá khứ kia, ở trước mặt Lam Vũ, những thứ nàng ta không tiếc thủ đoạn lấy được kia càng không chịu nổi một kích!

“Đáng giận, đáng giận…”

Lục Yên Tiên Cơ đưa tay đâm một kiếm về phía Lam Vũ.

Nhưng lại bị một quyền đánh bay.

Lúc này, Sở Cuồng Nhân vừa đi ra cung điện, hắn nhìn đến Lục Yên Tiên Cơ vô cùng chật vật dưới đất, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Hắn rất ít khi nhìn thấy Lam Vũ đối xử với một người như vậy.

Xem ra, Lam Vũ vô cùng chán ghét người này.

Nhưng người kia là ai?

Hình như có chút quen thuộc.

Sở Cuồng Nhân nhìn đối phương mấy lần, hình như nhớ tới cái gì, bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng nhớ lại, nhưng cũng không thèm để ý.

“Sở công tử Sở công tử, tha cho ta đi, sau này ta không dám nữa.” Lúc này, Lục Yên Tiên Cơ bò đến dưới chân Sở Cuồng Nhân.

Sở Cuồng Nhân lại lui lại hai bước.

Hắn nhìn đối phương, vẻ mặt đạm mạc, không có chút thương hại nào.

“Sở công tử, ta sai rồi…”

Lục Yên Tiên Cơ vẫn đang cầu xin tha thứ.

“Vừa cầu xin tha thứ, vừa thi triển bí pháp, ngươi chơi như vậy cũng quá cợt nhả rồi.” Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói.

Nghe thấy vậy, Lục Yên Tiên Cơ biến sắc, sau đó nàng đột nhiên bạo phát, một tay chụp vào Sở Cuồng Nhân, như muốn chế phục hắn.

Cùng lúc đó, trên người nàng còn phóng xuất ra một trận đạo vận mà tu sĩ tầm thường khó có thể phát giác, tràn ngập bốn phía.

Chính là độc môn tuyệt học của nàng, Bi Tô Phong!

“Ngu không ai bằng.” Sở Cuồng Nhân đưa tay, một đạo phù văn chi kiếm chém ra, trảm bay Lục Yên Tiên Cơ ra ngoài.

“Làm sao có thể, làm sao ngươi lại không bị Bi Tô Phong của ta ảnh hưởng!” Lục Yên Tiên Cơ không dám tin tưởng nói.

Từ khi nàng nắm giữ Bi Tô Phong đến nay, đây là lần đầu tiên thất bại.

“Sớm làm tốt phòng bị là được.”

Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.

Linh niệm của hắn vô cùng nhạy cảm, những người khác không cách nào phát hiện đạo vận của Bi Tô Phong, nhưng với hắn mà nói, lại dễ như trở bàn tay, chỉ cần sớm dùng niệm lực ngăn cách cỗ đạo vận kia, như vậy sẽ không trúng chiêu.

“Trốn!”

Trên mặt Lục Yên Tiên Cơ tràn đầy hoảng sợ.

Một Lam Vũ, nàng đã không phải là đối thủ, hiện tại lại có thêm Sở Cuồng Nhân biết sử dụng phù văn chi lực, ở lại đây chỉ có một con đường chết!

Nàng phóng ra ngoài bí cảnh.

Sở Cuồng Nhân đưa tay muốn thuận tay giải quyết nàng.

Nhưng lúc này, một đạo quang mâu màu trắng cuốn theo cự lực dồi dào bỗng nhiên từ bên cạnh hắn phóng ta, đâm về phía Lục Yên Tiên Cơ.

Ngay khi Lục Yên Tiên Cơ xông ra bí cảnh, trường mâu màu trắng phá không mà đến, trực tiếp đâm trúng nàng, hung hăng đánh nàng bay ra ngoài, ầm một tiếng, đập vỡ mấy ngọn núi.

Cuối cùng, đính nàng trên một vách núi đá.

Ở trong bí cảnh, Lam Vũ tán đi đạo vận ánh sáng trên người, “Người này chết trên tay công tử không hề có giá trị, để ta làm thay đi.”

“Cũng được.”

Sở Cuồng Nhân sửng sốt một chút, gật nhẹ đầu.

Xem ra, Lam Vũ thật sự chán ghét Lục Yên Tiên Cơ này.

Giết nàng, cũng muốn tự mình động thủ.