← Quay lại trang sách

Chương 456 Vị tướng quân mặc bạch bào biến mất, lại vào khu vực trung tâm chiến trường cổ đại

Bên trong Huyền Hoàng Thần Cung.

Sau khi Tiêu Kinh Trần thành thánh, toàn bộ Huyền Hoàng Thần Cung vui mừng khôn xiết, không ít người nhìn thấy Tiêu Kinh Trần, mặt mũi tràn đầy sùng bái.

Mặt mũi của một số nữ tử tràn đầy đào hoa, trong mắt đầy sao trời.

"Thiếu chủ, chúc mừng thành thánh!"

Trường Cầm Thánh Vương mang theo một đám Thánh Nhân đi đến trước mặt Tiêu Kinh Trần.

Dựa theo bối phận mà nói, Tiêu Kinh Trần là nhân vật đã sống vài vạn năm, hắn gọi người ta một câu thiếu chủ, cũng không có gì lạ.

"Ừm."

Tiêu Kinh Trần cười gật đầu, lần này bản thân độ thiên kiếp bảy màu mà thành thánh, trong lòng hắn cũng cực kỳ vui sướng.

Khoảng cách của bản thân với đế vị, lại thêm gần một bước.

"Đúng rồi, Tiêu Lâm Thiên đâu?" Tiêu Kinh Trần đột nhiên hỏi.

Đối với một thiên kiêu như Tiêu Lâm Thiên có Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể giống mình, Tiêu Kinh Trần vẫn có chút để ý.

Hắn còn định bồi dưỡng đối phương thành tay trái tay phải của mình.

Nghe câu hỏi của hắn, sắc mặt đám người Trường Cầm Thánh Vương đột nhiên trở nên khó coi, có chút âm trầm.

"Chuyện gì xảy ra?" Tiêu Kinh Trần cau mày hỏi.

"Thiếu chủ, Tiêu Lâm Thiên hắn... Chết rồi."

Trường Cầm Thánh Vương hít một hơi thật sâu nói ra.

Lời vừa nói ra, trong mắt Tiêu Kinh Trần bắn ra một luồng sát ý lạnh như băng, hắn vừa mới thành thánh không có cách nào hoàn toàn khống chế khí tức của bản thân, uy áp Thánh Nhân tuôn ra, khiến mọi người ở đây cảm nhận được áp lực lớn lao.

Cho dù là Trường Cầm Thánh Vương cũng không nhịn được da đầu có chút tê cả.

Thật mạnh!

Đây chính là sức mạnh của Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể sau khi thành thánh sao?!

"Nói, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?!" Tiêu Kinh Trần từ từ thu lại khí tức của bản thân, sau đó hỏi.

Trường Cầm Thánh Vương nhẹ nhàng thở ra, nói hết một lần chuyện Tiêu Lâm Thiên chạy tới khiêu chiến Sở Cuồng Nhân.

Nhân cơ hội đó, hắn cũng báo cáo những tin tức về Sở Cuồng Nhân một lần.

"Há, Sở Cuồng Nhân, chẳng lẽ là tên ngạo mạn ba năm trước đây độ thiên kiếp chín màu, lôi kéo mấy trăm ngàn người cùng vượt qua lôi kiếp sao?"

Ánh mắt Tiêu Kinh Trần lộ ra một tia kinh ngạc.

Lúc trước, lúc hắn nghe nói về chuyện của Sở Cuồng Nhân cũng hết sức kinh ngạc, không nghĩ tới bên trong tinh vực Thương Khung lại có nhân vật như vậy.

Nhưng lúc nghe đối phương trúng thiên phạt phong ấn, liền không để ý chút nào, một phàm nhân mà thôi, căn bản không đáng để trong lòng.

Nhưng bây giờ, vậy mà Sở Cuồng Nhân lại hiện thế một lần nữa.

"Thủ đoạn phù văn kỳ lạ sao?"

"Hừ, chuyệ này khiến cho ta có chút hứng thú gặp Sở Cuồng Nhân một lần, nhưng mà ta vừa mới thành thánh, trước tiên phải mất mấy ngày để ổn định lại, đến lúc đó ta sẽ cho hắn biết ai mới là thiên hạ đệ nhất!"

Tiêu Kinh Trần phất tay áo, lạnh lùng nói.

Phía trên Tiềm Long Bảng, trước đó hắn xếp hạng ba.

Mà trước khi Sở Cuồng Nhân xuất hiện, hạng nhất luôn để trống, hiện tại Sở Cuồng Nhân vừa xuất hiện thì đã chiếm cái danh đệ nhất này, chuyện này khiến hắn cực kỳ khó chịu, âm thầm quyết định muốn đoạt lại.

......

Trong một hoang mạc.

Hai người Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ đi qua gió cát.

"Công tử, luồng khí tức cực kì cường đại trước đó, là của thiên kiêu đến từ cửu thiên kia sao?" Trên đường, Lam Vũ hiếu kỳ hỏi.

"Ừm, chắc là vậy, đến từ phía Huyền Hoàng Thần Cung, hẳn là vị xếp thứ ba trên Tiềm Long Bảng, hiện tại xếp thứ hai, thiên kiêu Tiêu Kinh Trần của cửu thiên." Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, cũng không quá để ý.

Hai người đã đi trong sa mạc liên tiếp hai ngày.

Trên đường đi, ngược lại nhìn thấy rất nhiều kỳ quan sa mạc kỳ lạ.

Sau đó, bọn họ đi tới một chỗ tràn đầy sát khí nồng đậm, nơi này, chính là một trong thập đại cấm địa ở chiến trường cổ đại trên tinh vực Thương Khung.

"Vị tướng mặc bạch bào này, cũng không biết diễn biến thế nào."

Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

Vốn dĩ hắn muốn đi tìm Hoàng Tuyền phủ tính sổ, nhưng trên đường đi qua chiến trường cổ đại, tâm huyết dâng trào, liền định đến nhìn chỗ này nhìn vị tướng mặc bạch bào một chút.

Dù sao, lúc trước đối phương đã nói sẽ giúp chính mình thu thập linh sát, đúc thành vô thượng Thiên Sát Bất Bại Thể hoàn mỹ.

Bây giờ đã mấy năm trôi qua, cũng không biết đối phương thu thập đến đâu rồi, có đủ để nâng Thiên Sát Bất Bại Thể của mình lên mức hoàn mỹ hay không.

Hắn và Lam Vũ đi vào khu vực trung tâm của chiến trường cổ đại.

Lấy ra ngọc bội liên lạc với vị tướng mặc bạch bào.

Nhưng qua hơn nửa canh giờ, cũng không thấy được bóng dáng của đối phương.

Hắn tiếp tục chờ.

Sau một ngày một đêm, vẫn không có tin tức gì.

Chuyện này, khiến Sở Cuồng Nhân cảm nhận được có gì đó không đúng.

"Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?" Sở Cuồng Nhân khẽ chau mày, linh niệm tuôn ra, tìm kiếm khu vực trung tâm của chiến trường cổ đại.

Khung cảnh hoang tàn và cằn cỗi hiện lên trong tâm trí...

Sở Cuồng Nhân tỉ mỉ tìm tòi.

Nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được vị tướng mặc bạch bào.

Chẳng lẽ đối phương không có ở chiến trường cổ đại?

Không đúng.

Sát Linh sinh ra ở chiến trường cổ đại có liên quan mật thiết với nơi đây, căn bản không có khả năng rời đi, cho dù là Thánh Vương cũng không có cách nào.

Vị tướng mặc bạch bào cũng đã nói, hắn không có cách nào rời khỏi nơi này.

Chẳng lẽ... Chết rồi?!

Như vậy có thể giải thích vì sao không tìm thấy đối phương, nhưng vị tướng mặc bạch bào là một trong tam vương của chiến trường cổ đại, ai có thể giết được hắn?

Sở Cuồng Nhân không lập tức suy đoán, tiếp tục tìm kiếm.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện điều gì đó.

Ở trong chiến trường cổ đại, lại có một cung điện, mà bên trong cung điện này tràn ngập sát khí nồng đậm.

Những sát khí này, ngăn cản linh niệm của Sở Cuồng Nhân nhìn trộm.

"Há, vị tướng mặc bạch bào ở chỗ này sao?"

Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.

"Vào xem một chút đi."

Dù sao cũng nên có cái lời giải thích cho việc này, vị tướng mặc bạch bào đang vì mình mà thu thập thiên sát chi khí, mà đời sau của hắn là Thương Tình Tuyết cũng là đệ tử cùng chung hoạn nạn với Huyền Thiên tông, chỉ bằng điểm này liền không thể ngồi nhìn mặc kệ.

Sở Cuồng Nhân mang theo Lam Vũ, bước vào khu vực trung tâm của chiến trường cổ đại.

Sát khí mãnh liệt, nồng đậm quen thuộc lan đến.

Lam Vũ thúc giục đạo vận ánh sáng chống cự.

Mà niệm lực vô hình của Sở Cuồng Nhân cũng hình thành một màn chắn vô hình, ngăn cách toàn bộ những sát khí này ở bên ngoài.

Bọn họ không phải Sát Linh, những sát khí này giống hệt như khí độc đối với cơ thể của bọn họ, hít vào quá nhiều sẽ có ảnh hưởng.

Hai người trực tiếp đi đến cung điện ở khu vực trung tâm của chiến trường cổ.

Với thực lực của bọn họ, những Sát Linh gặp trên đường đều có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, thậm chí còn thu hoạch được mấy đạo thiên sát chi khí.

"Người sống!"

"Chiến trường cổ đại lại có một người sống?!"

Hai người lại gặp được một Sát Linh.

Mà rõ ràng tu vi của Sát Linh này không thấp, hơn nữa còn bởi vì có được thiên sát chi khí nên sinh ra linh trí.

Lúc hắn nhìn thấy hai người Sở Cuồng Nhân, không khỏi kinh ngạc.

Mà Sở Cuồng Nhân cũng để ý lời hắn nói: "Lại?"

Chẳng lẽ ngoại trừ hắn và Lam Vũ, chẳng lẽ bên trong khu vực trung tâm của chiến trường cổ đại này còn có người sống sao?

"Ngươi nói người sống, là ai?" Sở Cuồng Nhân hỏi.

"Hừ, ngươi không có tư cách hỏi thăm danh húy của vị đại nhân kia, đi chết cho ta." Sát Linh kia không nói hai lời, trực tiếp xuất thủ.

Tung ra một quyền, sát khí cuồn cuộn như nước thủy triều.

"Được rồi, ta sẽ tự mình làm rõ."

Sở Cuồng Nhân vươn tay thi triển một đạo phù văn chi kiếm, kiếm khí trực tiếp xuyên thấu sát khí, xuyên qua Sát Linh này.

Tiếng của một vụ nổ vang lên, Sát Linh này trực tiếp hồn phi phách tán.

Sở Cuồng Nhân giơ tay chộp lấy, một đạo thiên sát chi khí bị hắn dùng niệm lực bắt giữ ở giữa không trung, trực tiếp ném vào bên trong Càn Khôn giới.

"Tiếp tục đi thôi."

Mấy canh giờ sau, Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ đi tới cung điện kia.

Mà trong cung điện, một nam tử trung niên toàn thân tràn ngập sát khí màu đen, mặc trường bào màu đỏ ngòm bỗng nhiên mở mắt.

"Khí tức của người sống, không phải Đạo Tử đại nhân, còn có một luồng khí tức quang minh khiến cho người ta chán ghét, đến tột cùng là ai?!"