Chương 478 Thần Hoàng Tiểu Hồng độ kiếp, ta có thể
“A, nam nhân như vậy, nếu có thể lôi kéo đến bên cạnh ta, tuyệt đối là một trợ lực rất lớn với ta.”
Thiên kiêu Hồ Mỹ Nhân ở cửu thiên liếm môi, âm thầm nghĩ.
Không thể không nói, thực lực của Sở Cuồng Nhân khiến nàng tâm động.
Mặt như tiên thần, siêu phàm thoát tục.
Thực lực cường đại, còn được Thần Hoàng nhận chủ, mặc dù xuất từ hạ giới, thế lực bối cảnh không cường đại bằng các đạo thống cổ lão.
Nhưng thiên kiêu như vậy, nếu có thể đến cửu thiên, tuyệt đối sẽ có rất nhiều thế lực muốn kéo gần quan hệ với hắn, mặc cho hắn chọn lựa.
Mặc dù tộc Thiên Hồ không phải là Nhân tộc.
Nhưng cũng không để ý chuyện thu một cô gia Nhân tộc.
“Con hồ ly kia hình như nhìn trúng quái vật, a, một thân mùi khai.” Cách đó không xa, Chiến Hồng Anh tấm tắc nói.
Sau đó, nàng giống nghĩ đến cái gì, nói với Địa Ngục Ma Lang bên cạnh: “Ngươi nói lão nương dùng mỹ nhân kế có thể lấy Hoàng Tuyền Bia về không nhỉ?”
Ma Lang rõ ràng sửng sốt một chút, ngoẹo đầu, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi như con người, giống như muốn nói... Bằng ngươi?
“Móa, không cho ta một chút mặt mũi nào.”
Chiến Hồng Anh táo bạo đánh ra một quyền về phía ma sói.
“Ngao...”
Trên bầu trời.
Sở Cuồng Nhân coi như không nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người.
“Ngươi cứ đi đoạt cơ duyên đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Dù sao hắn cũng muốn lấy đế hỏa này, nếu nó đã có tác dụng lớn với Thần Hoàng Tiểu Hồng, thì cho nàng dùng.
“Được.”
Thần Hoàng quanh quẩn trên không trung một hồi, sau đó bóng người hướng về miệng núi lửa, không nhìn dung nham nóng rực kia, một đầu xông tới.
Sở Cuồng Nhân đứng trên miệng núi lửa, thân hình thẳng tắp, giống như một thanh Thần Kiếm, tu sĩ bốn phía đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tình cảnh này, khiến Sở Cuồng Nhân có cảm giác quen thuộc.
“A, lúc trước Tiểu Hồng xuất thế, cũng ở một miệng núi lửa, khi đó vô số Yêu thú vây quanh, cảnh tượng đó cũng không khác bây giờ bao nhiêu.” Sở Cuồng Nhân nhớ lại cái gì, khẽ cười một tiếng.
Nghe thấy hắn nói vậy, sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn.
Có ý gì?
Đánh đồng bọn họ với yêu thú đúng không?!
Hồ Mỹ Nhân lại không cảm thấy cái gì.
Nàng vốn là thú, nhưng huyết mạch của nàng sao có thể đánh đồng với đám Yêu thú đê tiện kia được, hai bên chênh lệch một trời một vực.
Trong dung nham.
Thần Hoàng hóa thành một đạo hồng quang, đi đến trước đoàn kim quang kia, cũng chính là đế hỏa, sau đó trực tiếp há miệng nuốt vào.
Chuyện này khiến không ít tu sĩ âm thầm líu lưỡi.
Phải biết, đó chính là đế hỏa a, ngay cả Thánh Nhân tới gần cũng sẽ bị tuỳ tiện đốt thành tro bụi.
Thần Hoàng thì tốt rồi, trực tiếp nuốt vào.
“Thần Thú không hổ là Thần Thú, quả nhiên vô cùng thần dị.”
“Thần Hoàng là Thần Thú thuộc tính hỏa, ngay cả Thánh Vương cũng phải thận trọng tới gần đế hỏa, trên đời này cũng chỉ có nàng dám nuốt.”
Có tu sĩ cảm thán.
Có Sở Cuồng Nhân ở đây, đế hỏa lại bị Thần Hoàng há miệng nuốt vào, lúc này mọi người đã không còn tâm tư muốn đoạt đế hỏa nữa.
Bọn họ còn lưu lại, chỉ muốn nhìn xem sau khi Thần Hoàng nuốt đế hỏa vào, rốt cuộc sẽ có thay đổi như thế nào.
Thời gian trôi qua.
Sau khi Thần Hoàng nuốt đế hỏa vào bụng, vẫn chờ đợi trong dung nham.
Oanh, oanh...
Lúc này, chân trời bỗng nhiên nổi lên sấm sét vang dội.
Một trận thải quang vô cùng lộng lẫy xuất hiện, tầng mây dâng trào, hội tụ trên miệng núi lửa, hình thành một kiếp vân đường kính hơn mười dặm!
“Thiên kiếp!!”
“Đây chẳng lẽ là thiên kiếp thành Thánh của Thần Hoàng!”
“Đây là thiên kiếp chín màu!”
Mọi người kinh hô không thôi.
Đám người Tiêu Kinh Trần, Chiến Hồng Anh cảm giác được uy áp thiên kiếp này, không khỏi âm thầm líu lưỡi, thiên kiếp này còn mạnh hơn bọn họ!
Bọn họ chỉ có thiên kiếp bảy màu.
Mà đây lại là thiên kiếp chín màu cổ kim hiếm thấy!
“Thiên kiếp chín màu, giống như thiên kiếp năm đó của Sở Cuồng Nhân, Thần Thú không hổ là Thần Thú.”
“Không đúng, thiên kiếp chín màu này còn yếu hơn thiên kiếp của Sở Cuồng Nhân năm đó nhiều, mặc dù uy áp này mạnh, nhưng lại không khủng bố như lúc ấy.”
“Nói nhảm, Sở Cuồng Nhân lôi kéo mấy trăm ngàn người cùng độ kiếp, ai có thể so được? Hắn không chỉ dẫn tới thiên kiếp, còn dẫn tới thiên phạt đó.”
Mọi người nghị luận ầm ĩ, có người nhớ tới cảnh tượng mấy năm trước Sở Cuồng Nhân độ kiếp, đến bây giờ, bọn họ cũng không quên được hành động vĩ đại lôi kéo mấy trăm ngàn người cùng độ kiếp của hắn, từ xưa đến nay, không ai làm như vậy.
Đám người Tiêu Kinh Trần, Chiến Hồng Anh âm thầm líu lưỡi.
Lôi kéo mấy trăm ngàn người cùng độ kiếp?
Đó là hành động vĩ đại bực nào!
Chỉ đáng tiếc, bọn họ không thể tận mắt nhìn thấy.
Oanh...
Lúc này, trong miệng núi lửa, một đạo hồng quang bỗng nhiên đằng không mà lên.
Chính là Thần Hoàng.
Thần Hoàng bay lượn ở chân trời, phát ra tiếng gào chát chúa với thiên kiếp chín màu trên bầu trời, Thần Thú chi uy, bao phủ tứ hải bát hoang.
Sở Cuồng Nhân đứng lơ lửng trên không, nhìn Thần Hoàng bay trê không trung, phóng ra thần uy vô biên, bỗng nhiên cảm giác như khuê nữ của mình đã trưởng thành.
“Ngươi không lo lắng cho nàng sao?”
Bên cạnh, bạch bào tướng hiếu kỳ hỏi Sở Cuồng Nhân.
“A, đây là chuyện sớm muộn nàng cũng phải đối mặt, ta tin tưởng nàng có thể bình an vượt qua kiếp này, nàng chính là Thần Thú a.”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Thiên kiếp hạ xuống, bao phủ Thần Hoàng.
Một đạo lôi kiếp thô to như thùng nước ầm vang rơi xuống!
Thần Hoàng vung hai cánh lên, lôi kiếp cường đại như vậy lại bị hai cánh của nàng đập nát, cường độ nhục thân bực này, thực sự cường đại.
Ngay sau đó, đạo lôi kiếp thứ hai, thứ ba, thứ tư liên tiếp rơi xuống, nhưng đều không có ngoại lệ, bị Thần Hoàng ngăn cản.
Thẳng đến đạo lôi kiế thứ sáu, một đầu Lôi Mãng to lớn màu sắc rực rỡ rơi xuống.
Lúc này quanh người Thần Hoàng mới dấy lên một ngọn hỏa diễm màu vàng, đế hỏa vừa nuốt vào đã bị nàng luyện hóa hơn phân nửa, dung nhập vào hoả diễm vốn có, khiến hỏa diễm của nàng mạnh hơn không ít.
Hỏa diễm thiêu đốt bên ngoài cơ thể nàng, va chạm vào Lôi Mãng.
Lôi Mãng tán đi.
Thần Hoàng trở xuống miệng núi lửa, hai mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm kiếp vân trên bầu trời, hỏa diễm trên người thiêu đốt, đạo vận liên tục tăng lên.
Đạo lôi kiếp thứ bảy đang ấp ủ.
Một đầu Lôi Long dữ tợn dần hình thành.
“Tới đi!”
Thần Hoàng lớn tiếng nói.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Sở Cuồng Nhân cảm giác giọng nói của nàng có chút thay đổi, giống như thành thục hơn một chút.
“Rống!”
Lôi Mãng nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên rơi xuống!
Ngọn lửa trên người Thần Hoàng mãnh liệt thiêu đốt, ngưng tụ thành một cái hỏa cầu thật lớn bay ra ngoài, va chạm với Lôi Mãng.
Trong tiếng ầm vang, hỏa diễm và lôi quang dây dưa va chạm, khuếch tán ra bốn phía, toàn bộ dung nham trong núi lửa lăn lộn, không ngừng phun ra ngoài.
Đạo lôi kiếp thứ bảy, vượt qua.
Tiếp theo mà đạo thứ tám.
Uy lực của đạo lôi kiếp thứ tám cường hãn hơn, cho dù là lực lượng của Thần Hoàng cũng bị thương không nhẹ.
Lượng lớn lông vũ tróc ra, hoàng huyết vẩy ra.
Các tu sĩ nhìn thấy đám lông vũ, hoàng huyết bắn ra kia, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, đó đều là bảo vật a.
Nhưng dưới thiên kiếp chín màu, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sở Cuồng Nhân đứng cách đó không xa nhìn thấy, hắn là người đứng gần thiên kiếp nhất, nhìn Thần Hoàng bị thương, ánh mắt lộ ra một tia đau lòng.
Hắn nắm chặt Côn Ngô Kiếm bên hông, chỉ cần Thần Hoàng có xu thế không ngăn được đạo lôi kiếp thứ chín, hắn sẽ không chút do dự xuất thủ.
Mặc dù như vậy sẽ phá hỏng Thần Hoàng độ kiếp, khiến căn cơ của nàng không thể đạt tới trình trạng hoàn mỹ, nhưng dù sao cũng tốt hơn mất mạng.
“Ca ca, ta có thể.”
Lúc này, Thần Hoàng mở miệng nói.
Nàng đứng lên, nhìn kiếp vân ấp ủ đạo lôi kiếp cuối cùng, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định, cho dù đã bị thương nặng, nhưng nàng vẫn kiêu ngạo như trước, nàng chính là Thần Thú chí cao vô thượng!!