Chương 480 Niết Bàn hoàn thành, chỗ ẩn giấu của các Chuẩn Đế
Bách Lý Dận chuẩn bị thoát đi, nhưng lại bị Sở Cuồng Nhân dùng phù ngưng tụ không gian ảnh hưởng, tốc độ trở nên cực kỳ chậm chạp.
“Cái gì?” Bách Lý Dận biến sắc, chỉ cảm thấy không gian xung quanh giống như đã biến thành một cái đầm lầy, nếu không phải ông ta có tu vi Chuẩn Đế, chỉ sợ sẽ không thể động đậy được giữa không trung.
Nhưng cho dù có thể động, trong mắt Sở Cuồng Nhân, tốc độ của ông ta không khác gì ốc sên.
“Lưu lại đi.” Sở Cuồng Nhân cười lạnh một tiếng, Côn Ngô Kiếm trong tay thuận thế chém ra, kiếm chi đạo vận lạnh thấu xương sôi trào mãnh liệt, trong chớp mắt đã bao trùm Bách Lý Dận.
Đạo vận lạnh thấu xương và linh lực cường đại tùy ý cắt thân thể của ông ta ra, đường đường là Chuẩn Đế, lúc này lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, liều lĩnh thôi động linh lực bao trùm bên ngoài cơ thể, muốn dùng phương thức này để ngăn cản kiếm khí xâm nhập.
Nhưng ông ta làm gì cũng vô dụng, kiếm khí cường đại vượt xa tưởng tượng của ông ta.
Đây chính là kiếm khí dung hợp với đạo vận của thiên phạt!
“Không được, nếu tiếp tục như thế, ta thật sự sẽ chết ở chỗ này!”
“Ta mới khôi phục, sao có thể chết ở đây được, chuyện này tuyệt đối không thể nào!!”
Trong mắt Bách Lý Dận lóe lên vẻ dứt khoát, chỉ thấy thân thể ông ta bỗng nhiên nổ tung, huyết vụ đầy trời như một đóa yêu hoa nở rộ trên không trung, sau đó chính là một cỗ dịch nóng cường đại đến khó mà tưởng tượng được bắn ra!
Người quan chiến nhìn thấy dịch nóng bắn ra bốn phía, sắc mặt thay đối, đối mặt với lực lượng này, ngay cả một vị Thánh Vương cũng không chống đỡ được.
“Không tốt, mau lui lại.”
“Đường đường là Chuẩn Đế, lại bị ép đến mức tự bạo sao?!”
“Thật đáng sợ.”
Đối mặt với dịch nóng chảy đến, mọi người điên cuồng lui lại.
Bọn họ chỉ tiếp nhận dư âm mà thôi, đối mặt Bách Lý Dận tự bạo, Sở Cuồng Nhân là người đứng mũi chịu sào.
“Dùng cách tự bạo để đột phá phù ngưng tụ phong tỏa, đúng là có mấy phần khí phách, nhưng nếu cho rằng như vậy sẽ thoát chết, không khỏi quá hão huyền đi.”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói, đưa tay hội tụ từng nét bùa chú. hình thành một tầng bích chướng phù văn kín mít không thể phá vỡ được, ngăn chặn tất cả dịch nóng.
Ngay sau đó hắn đã nhìn thấy một đạo lưu quang từ trong dịch nóng lướt đi, điên cuồng lao về phía xa.
Đó là linh thể của Bách Lý Dận.
Linh niệm của Sở Cuồng Nhân tuôn ra, muốn dùng Không Gian Bàn Vận Thuật đuổi theo, nhưng đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì, lại cố ý thả chậm tốc độ linh niệm lan tràn, “Ta muốn nhìn một chút, ngươi có thể chạy đi đâu?”
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, trước đó giết Ô Nguyệt Chuẩn Đế, có người đi ra ngăn cản hắn, có phải đám Chuẩn Đế này có liên hệ gì với nhau không?
Vừa vặn có thể mượn Bách Lý Dận nghiệm chứng một chút.
Dù sao đối phương cũng không trốn khỏi lòng bàn tay của hắn được.
Ngay khi Sở Cuồng Nhân dùng linh niệm truy kích Bách Lý Dận, cách đó không xa, Thần Hoàng trên miệng núi lửa bỗng nhiên mở hai mắt ra, thân thể vốn cháy đen lại lần nữa dấy lên hỏa quang màu vàng, khí tức của Thần Hoàng cũng không ngừng tăng lên.
“Sống, Thần Hoàng còn sống!”
“Thần Hoàng không chết!”
“Đây là… Niết Bàn! Truyền thuyết là có thật, Thần Hoàng thật sự có thể niết bàn trọng sinh! Hơn nữa sau khi niết bàn trọng sinh, Thần Hoàng sẽ trở nên càng cường đại!”
Đông đảo tu sĩ kinh hô không thôi.
Theo một tiếng thét dài, Thần Hoàng đứng lên, phóng lên tận trời, da thịt, lông vũ bị cháy đen trên người không ngừng tróc ra, lượng lớn khí tức thuộc tính hỏa tuôn vào trong cơ thể nàng, khiến Niết Bàn Chi Hỏa càng thêm thịnh vượng, không ngừng tái tạo thân thể nàng.
Trong lúc nhất thời, tất cả phi cầm trên Thương Khung tinh đều nhìn về phía Thần Hoàng, phát ra tiếng gọi, giống như vui mừng khôn xiết.
Muôn chim đến chầu!
Phía chân trời, từng đợt đạo âm quanh quẩn, thiên địa giống như đang chúc mừng Thần Thú tấn cấp.
“Niết Bàn hoàn thành.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, linh niệm của hắn cũng bắt được nơi linh thể của Bách Lý Dận tiến đến.
“Tiểu Hồng, đi, ca ca dẫn ngươi đi giết người!”
Sở Cuồng Nhân đưa tay, một cỗ không gian chi lực vô cùng huyền diệu bao phủ hắn và Thần Hoàng, Thần Hoàng Tiểu Hồng vô cùng tín nhiệm Sở Cuồng Nhân, không hề chống cự lực lượng không gian đột nhiên xuất hiện này.
Trong nháy mắt, hắn và Thần Hoàng đã biến mất dưới mí mắt tất cả mọi người.
… …
Trong U Minh cốc, một cái động phủ.
Một lão giả có ria mép hoa râm, trên người mặc một kiện trường bào màu đen, hốc mắt hơi lõm xuống đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên, mí mắt lão giả nhảy một cái, mở hai mắt ra, kinh ngạc nói: “Chẳng biết tại sao, gần đây tâm thần luôn không yên, nhất là sau khi gặp Sở Cuồng Nhân, càng là như vậy.”
Nhớ tới Sở Cuồng Nhân, trong mắt lão giả không khỏi lộ ra vẻ tức giận.
Ông ta thề, đây tuyệt đối là vị Thánh Nhân kiêu ngạo nhất, ghê tởm nhất mà ông ta từng gặp, ở trước mặt ông ta, lại dám giết chết một vị Chuẩn đế của U Minh cốc.
Nhưng cùng lúc, ông ta cũng không thể không thừa nhận, đối phương cũng là tu sĩ kinh tài tuyệt diễm nhất mà ông ta từng gặp, không có người thứ hai!
“Ở đại tranh chi thế này, dựa vào năng lực của người này, rất có thể sẽ đăng lâm đế vị, nếu không cần thiết, không nên nháo ra xung đột gì với hắn.”
Lão giả bất đắc dĩ nói.
“Cốc chủ, cứu mạng a!”
Ngay lúc này, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cầu cứu hốt hoảng.
Toàn bộ U Minh cốc đều nghe thấy được.
Mà lão giả này, cũng chính là cốc chủ U Minh cốc, sắc mặt ông ta hơi đổi một chút, “Giọng nói này là của Bách Lý Dận, hắn sao vậy?”
Bách Lý Dận chỉ còn lại một cái linh thể hốt hoảng xông vào U Minh cốc, lớn tiếng cầu cứu, giọng nói của ông ta đã kinh động đến tất cả Chuẩn đế đang dần thức tỉnh hoặc đã thức tỉnh của U Minh cốc, một đám phóng xuất linh niệm xem xét.
Kết quả khiến mọi người giật nảy mình.
“Đây là Bách Lý Dận sao, hắn chỉ còn lại một cái linh thể.”
“Là ai đã bức Bách Lý Dận đến mức hốt hoảng như vậy, chẳng lẽ là mấy tên Chuẩn Đế của các cấm địa khác xuất thủ sao?”
“Mọi người mới thức tỉnh, người nào lại chơi với Bách Lý Dận nhanh như vậy chứ?”
Mọi người ở đây kinh nghi bất định.
Hư không trên U Minh cốc bỗng nhiên xuất hiện một trận vặn vẹo, chỉ thấy hai bóng người từ trong đó chậm rãi đi ra.
Uy áp vô cùng mạnh mẽ buông xuống!
Hai bóng người này chính là Sở Cuồng Nhân và Thần Hoàng đuổi theo Bách Lý Dận đến đây.
Thiên phạt chi uy cộng thêm Thần Thú chi uy, hai cỗ uy áp này quét ngang toàn bộ U Minh cốc, tất cả Chuẩn Đế ẩn giấu ở đây đều giật mình kêu lên.
“Là Thần Thú!”
“Không chỉ là Thần Thú, người thanh niên bên cạnh chính là Vô Thượng Thánh Nhân mà gần đây huyên náo xôn xao ở bên ngoài, không ngờ người này lại đột nhiên đi vào U Minh cốc, xem ra Bách Lý Dận biến thành dạng này, tám chín phần có liên quan đến người này rồi.”
“Ở bên ngoài, cũng chỉ có người này mới có khả năng.”
Mà trong động phủ, U Minh cốc chủ suýt nữa phun ra một ngụm máu, ông ta vừa mới nghĩ không có chuyện cần thiết thì không nên xung đột với Sở Cuồng Nhân, nhưng Bách Lý Dận thì tốt rồi, hiện tại trực tiếp để dẫn người đến U Minh cốc.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ… Kẻ đến không thiện a!
Nhưng U Minh cốc chủ là chủ nhân một cấm địa, Bách Lý Dận lại là người của U Minh cốc, ông ta cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, bóng người lập tức biến mất tại chỗ.
Trên không U Minh cốc, linh niệm của Sở Cuồng Nhân đảo qua toàn bộ U Minh cốc, phát hiện lượng lớn cấm chế, mà trong cấm chế này giống như ẩn giấu rất nhiều tồn tại cường đại, ngăn cách linh niệm của hắn nhìn trộm.
“Một trong mười đại cấm địa, U Minh cốc lại là nơi một đám Chuẩn Đế ẩn tàng, có ý tứ.” Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi cong lên.