Chương 505 Tình cảnh của Thương Tình Tuyết, hai tay xé mở kết giới
Chỗ sâu Thiên Trì sơn, trong Thiên Trì.
Mặt hồ bóng loáng như gương, không nổi một gợn sóng, phản chiếu bầu trời trong xanh.
Nước Thiên Trì cuồn cuộn lượng lớn hàn khí, thỉnh thoảng có năng lượng Thiên Trì màu trắng khuếch tán ra ngoài.
Ở giữa thiên trì, một gốc Tuyết Liên to lớn đang đón gió tuyết mà đứng, trên mỗi cánh hoa đều có đạo vận quấn quanh, huyền diệu không gì sánh nổi.
Mà trên đóa Tuyết Liên này lại có một nữ tử mặc bạch y đang ngồi.
Nữ tử có chút mờ mịt nhìn bốn phía, giống như không hiểu tình cảnh bây giờ của mình.
“Đây là cái gì?”
Nữ tử bỗng nhiên phát hiện, trong đài sen Tuyết Liên không ngừng có sương mù màu trắng tuôn ra, sau đó chui vào thân thể mình.
Sương mù này khiến nàng cảm thấy rùng mình.
“Hàn ý thật khủng khiếp, Tuyết Liên này tuyệt đối là một kiện chí bảo, nhưng tình huống này là như thế nào??”
Nữ tử muốn rời khỏi Tuyết Liên, nhưng lúc này, từ nơi không xa có vài bóng người chậm rãi đi tới.
Những người này nhìn thấy Tuyết Liên, sắc mặt đại hỉ.
“Băng Tâm Tuyết Liên!”
“Nghe đồn là thật, thật sự có bảo vật tuyệt thế như Băng Tâm Tuyết Liên.”
Mấy người vội vàng vọt tới bên cạnh Thiên Trì, nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy nữ tử trên Tuyết Liên, lập tức sầm mặt lại.
“Nàng là ai? Làm sao lại ở trên Tuyết Liên?”
“Đáng giận, chẳng lẽ bị người nào nhanh chân đến trước sao?”
Sắc mặt mấy người không dễ nhìn lắm.
Nữ tử lãnh diễm trong mấy người này càng không nhịn được, đưa tay thôi động linh lực, chỉ thấy một cái tơ nhện trắng như tuyết tơ xen lẫn linh lực bàng bạc bay lượn ra.
Trong tơ nhện ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, theo bản năng, nữ tử trên Tuyết Liên muốn xuất thủ chống cự.
Nhưng nàng còn chưa xuất thủ, cánh hoa Tuyết Liên dưới chân nàng nhẹ nhàng động, hàn khí cuồn cuộn, hóa thành băng tường, cản lại tơ nhện.
Nữ tử rất kinh ngạc, “Tuyết Liên đang bảo vệ ta?!”
Nghĩ đến đây, nàng cũng không vội rời đi nữa.
Trên hồ, mấy người kia đều không phải người lương thiện gì, nếu nàng đi lên, không chừng những người kia sẽ làm gì nàng.
“Đáng giận, vì sao Băng Tâm Tuyết Liên lại bảo vệ nữ tử này?
“Rốt cuộc người này là ai?”
Bên bờ Thiên Trì, sắc mặt mấy người có chút âm trầm.
“Trong truyền thuyết, Băng Tâm Tuyết Liên có linh chi vật, sẽ tự động chọn chủ, xem ra tin đồn này không giả.” Một vị đại hán cường tráng nói.
Người này là thiên kiêu của tộc Tuyết Sư.
Giờ phút này, hắn ta nhìn chằm chằm Băng Tâm Tuyết Liên, trong mắt đầy hỏa nhiệt, nhưng nhìn thấy nữ tử phía trên, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, “Các ngươi nhìn, năng lượng của Băng Tâm Tuyết Liên đang không ngừng dung hợp với nữ tử kia, tiếp tục như vậy nữa, tạo hóa này sẽ không có phần của chúng ta.”
“Nhất định phải nghĩ biện pháp đánh gãy quá trình này mới được.”
“Xuất thủ.”
Trong nháy mắt, mấy vị thiên kiêu lập tức xuất thủ.
Các loại năng lượng cường đại đánh ra, mỗi đạo đều không thấp hơn Thánh Vương cảnh.
Nhưng Tuyết Liên lại lay động, hàn khí hội tụ, hình thành một cái tường băng, ngăn cách tất cả năng lượng kia ở bên ngoài.
Hàn khí của Thiên Trì lại dồi dào như vậy?
Căn bản không phải mấy vị thiên kiêu này có thể tuỳ tiện đột phá.
Thấy mình tạm thời an toàn, nữ tử trên Tuyết Liên bắt đầu nghiên cứu tình huống của mình.
Nàng phát hiện, sau khi sương mù màu trắng trong Tuyết Liên tuôn ra tràn vào thân thể nàng, đã chậm rãi cải tạo thân thể nàng.
Mà loại cải tạo này, còn là lành tính.
“Chẳng lẽ Tuyết Liên có thể tăng Băng Sương Đạo Thể của ta lên một cấp độ khác sao?”
Băng Sương Đạo Thể, nữ tử này chính là Thương Tình Tuyết mà Sở Cuồng Nhân đang tìm.
Nghĩ đến bản thân có thể tăng lên một cấp bậc, Thương Tình Tuyết không kìm được vui mừng.
Nàng khoanh chân ngồi trên Tuyết Liên, chủ động hấp thu năng lượng mà Tuyết Liên tiên tán ra.
“Đáng chết, nữ nhân, ngươi nhanh cút khỏi Băng Tâm Tuyết Liên cho ta!”
Bên trên Thiên Trì, có thiên kiêu không nhịn được giận dữ hét lên.
Nhưng Thương Tình Tuyết không ngốc, biết mình đi xuống tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt, liền không tiếp tục để ý đến bọn họ.
“Cô nương, Băng Tâm Tuyết Liên này cực kỳ quan trọng với chúng ta, xin ngươi rời đi, chúng ta cam đoan sẽ không tổn thương ngươi, thậm chí còn tặng ngươi trọng bảo, nếu ngươi không đi, cho dù ngươi có thể luyện hóa Băng Tâm Tuyết Liên này, cũng tuyệt đối không thoát được vây giết của mấy người chúng ta.”
Lúc này, một vị công tử dáng vẻ văn nhã lên tiếng nói.
Vừa dụ dỗ, vừa uy hiếp, còn cao minh hơn tên thiên kiêu nói lời hung ác kia nhiều.
Nhưng dáng vẻ Thương Tình Tuyết vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
“Vậy đừng trách chúng ta.”
Công tử văn nhã kia không giả bộ được nữa, sắc mặt hung ác nói: “Mọi người tiếp tục xuất thủ, ta không tin không thể đột phá phòng ngự của Tuyết Liên.”
...
Bên ngoài Thiên Trì, có bích chướng mà mấy đạo thống liên thủ bày ra.
Đạo bích chướng này cực kỳ cường đại, cho dù cao thủ cấp bậc Thánh Vương đi vào cũng khó có thể phá vỡ.
Bên ngoài bích chướng, một số Thánh Nhân nhìn về phía Thiên Trì, trên mặt đầy bất đắc dĩ.
“Cổ gia, Tư Mã gia, một mạch Tuyết Chu và một mạch Tuyết Sư này quá bá đạo, Thiên Trì cũng không phải nhà của bọn họ, bọn họ lại chiếm đoạt nơi này, chính mình ăn đầu to, lại bắt chúng ta uống chút nước mà bọn họ không cần, quá đáng.” Một cái Thánh Nhân vị thánh nhân oán giận nói.
“Có biện pháp nào đâu, ai bảo người ta có nắm đấm lớn chứ.” Khác vị Thánh Nhân khác bất đắc dĩ nói.
“Lần này Thiên Trì dị động, hiển nhiên là có bảo vật xuất thế.”
“Bên trong Thiên Trì sơn, thứ truyền kì nhất chính là Băng Tâm tuyết liên, nghe nói dị bảo này cần ít nhất một trăm ngàn năm mới có thể thai nghén, có công dụng đoạt tạo hóa của trời, nghe nói trong lịch sử có một vị Đại Đế vốn có thiên tư thường thường, nhưng sau này được Băng Tâm Tuyết Liên cải tạo thể chất, có tác dụng rất lớn trong quá trình người này đăng lâm đế vị.”
Đám Thánh Nhân nghị luận, trong lòng vô cùng hướng tới bảo vật này.
Nhưng bởi vì mấy đạo thống Thượng Cổ cách trở mà không dám vượt qua.
“Nhìn đi, có người tới.”
Lúc này, có người bỗng nhiên nhìn về phía nơi xa nói, có vẻ hơi kinh ngạc.
Bởi vì người đến quá bất phàm.
Người kia bạch y tóc đen, trên mặt bao trùm một tầng linh quang nhàn nhạt, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng hình dáng lộ ra mơ hồ đã cực kỳ không tầm thường.
Một bộ bạch y không nhiễm trần thế, khí chất siêu phàm thoát tục, giống như đã hòa làm một thể với đầy trời tuyết trắng này.
Người kia đón gió tuyết, chậm rãi đi tới, dừng lại bên ngoài bích chướng Thiên Trì.
“Hắn muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ hắn là người của mấy đạo thống kia sao?”
“Không đúng, nếu là người của mấy đạo thống kia, trực tiếp đi vào là được, cần gì phải dừng lại.”
Mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai, có chút hăng hái nhìn tình cảnh này.
Người kia chính là Sở Cuồng Nhân.
Hắn nhìn bích chướng trước mặt, chậm rãi vươn tay đụng một cái.
Chỉ thấy trong hư không bỗng nhiên tuôn ra hồ quang điện đùng đùng không dứt, bao phủ về phía Sở Cuồng Nhân.
Uy lực của hồ quang điện vô cùng cường đại, chỉ sợ Thánh Nhân bình thường không thể thừa nhận.
Nhưng Sở Cuồng Nhân tùy ý để đám hồ quang điện này đánh vào người, tê tê dại dại, căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì với thân thể Vô Thượng Thánh Nhân của hắn.
Thánh Nhân xung quanh thấy thế, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Thân thể này, có chút biến thái.
Ngay sau đó, Sở Cuồng Nhân làm ra hành động khiến bọn họ càng khiếp sợ hơn.
Chỉ thấy hai cánh tay hắn chụp vào bích chướng, xé sang hai bên, mặc cho hồ quang điện kinh khủng tàn phá bừa bãi trên người hắn.
Oanh một tiếng, bích chướng do mấy đạo thống Thượng Cổ liên thủ bày ra đã bị Sở Cuồng Nhân dùng tay xé rách một lỗ thủng lớn!