Chương 508 Con mèo nhỏ quá ồn, miểu sát Chuẩn Đế, đi
“Ai dám làm tổn thương người của Huyền Thiên tông ta!!”
Nương theo một tiếng nói ngạo nghễ, chỉ thấy một đạo chưởng khí bỗng nhiên từ phía xa lướt đến.
Chưởng khí cuồng bạo đánh nát hư ảnh của Bạch Sư Tâm, sau đó thẳng tiến không lùi phóng về phía đám người Bạch Sư Tâm.
Mấy người bị chưởng khí tỏa định căn bản không có nào cách né tránh, chỉ có thể thôi động linh lực chống đỡ một chưởng này.
Nhưng lực lượng trong một chưởng này quá khủng bố, ngay cả mấy người cùng gánh chịu vẫn bị đánh lui trên trăm trượng, trực tiếp thổ huyết, sắc mặt xoát trở nên vô cùng trắng bệch.
Chỉ có Vương Thiên Đằng dùng Hỗn Nguyên Ngũ Hành Chung phòng ngự mới đỡ hơn một chút.
Lúc này, hắn ta nhìn về phía cách đó không xa, trong mắt mang theo sợ hãi, “Hắn tới, tên gia hỏa kia đến rồi!!”
Vương Thiên Đằng là thiên kiêu đỉnh phong, tại cửu thiên, ngoại trừ những thiên kiêu cấm kỵ ra, trong một đời trẻ tuổi, hắn ta căn bản chưa từng sợ người nào.
Nhưng một năm trước, hắn ta hạ giới tranh đoạt cơ duyên Đế giả, gặp một người.
Người kia chưa bao giờ giao thủ với hắn ta, thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau.
Nhưng người kia lại mang đến rung động lớn lao cho hắn ta, lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng hắn ta.
Bây giờ, hắn ta lại lần nữa cảm nhận được khí tức của người kia.
Chỉ thấy một đạo lưu quang rơi trên mặt nước Thiên Trì.
Người kia bạch y tóc đen, tuấn dật tuyệt trần, siêu phàm thoát tục, Thiên Nhân chi tư, khiến hai mắt tất cả mọi người không khỏi tỏa sáng.
“Quả nhiên là hắn!” Vương Thiên Đằng nuốt một ngụm nước bọt nói.
Sở Cuồng Nhân đứng trên mặt nước Thiên Trì, hàn khí ăn mòn bốn phía không hề ảnh hưởng đến hắn.
Hắn nhìn thoáng qua Tuyết Liên trên Thương Tình Tuyết, vận chuyển Động Tất Chi Nhãn.
“Thương Tình Tuyết, tu vi Thánh Nhân, Băng Sương Đạo Thể đang tăng lên, tiến độ 99%…”
Sở Cuồng Nhân tấm tắc.
Băng Sương Đạo Thể chính là Đạo Thể đỉnh phong, nếu tăng lên, sợ là sẽ trở thành Vô Thượng Đạo Thể.
Không ngờ Thương Tình Tuyết lại có cơ duyên như vậy.
“Chưởng môn!”
Nhìn thấy Sở Cuồng Nhân đến, Thương Tình Tuyết vui vẻ, trong lòng ổn định lại.
Nàng biết, chỉ cần người nam nhân này đến, bất luận khó khăn gì đều có thể giải quyết dễ dàng.
Đây là một loại sùng bái gần như mù quáng.
Trên thực tế, trong Huyền Thiên Tông, ba chữ Sở Cuồng Nhân giống như đã trở thành tín ngưỡng trong lòng tất cả mọi người.
“Ừm, ngươi ở đây tăng Đạo Thể lên, còn lại, giao cho ta đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Hắn nhìn đám người Bạch Sư Tâm trước mặt, đạm mạc nói: “Muốn thương tổn người của Huyền Thiên tông ta, lá gan của các ngươi rất lớn a.”
“Huyền Thiên tông? Đây là đạo thống nào?!”
“Chưa nghe nói, đoán chừng là đạo thống nào đó ở ngoại giới đi.”
“Ta biết tất cả thế lực trên cửu thiên, nhưng đây là lần đầu nghe thấy cái tên Huyền Thiên tông này.”
Đám người Bạch Sư Tâm có chút kinh nghi bất định.
Bọn họ chưa nghe nói đến Huyền Thiên tông, theo đạo lý, hắn không phải đạo thống Thượng Cổ hoặc Viễn Cổ.
Nhưng thực lực Sở Cuồng Nhân bày ra quá cường đại.
Chỉ một chưởng đã khiến ba vị thiên kiêu đỉnh phong bị trọng thương, hơn nữa, không biết một chưởng này ẩn chưa mấy phần thực lực của hắn.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi muốn Băng Tâm Tuyết Liên này, ta có thể nhường cho ngươi.”
Vương Thiên Đằng lớn tiếng nói, khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ đường đường là thiên kiêu đỉnh phong lại không dám tranh đoạt với Sở Cuồng Nhân.
“Ngươi vừa nói cái gì? Nhường cho ta?”
Sở Cuồng Nhân cười, sau đó giọng nói đột nhiên trở nên băng lãnh.
“Nhường sao, nếu ta muốn, cần ngươi nhường sao?”
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Vương Thiên Đằng lập tức trở nên trắng bệch.
Hắn ta cảm thấy, dường như mình đã nói ra lời ngu xuẩn rồi.
“Không cần biết ngươi là ai, nơi này đã bị mấy đạo thống chúng ta phong tỏa, ngươi tốt nhất giao Băng Tâm Tuyết Liên ra, sau đó rời khỏi nơi này cho ta.”
Bạch Sư Tâm lấy một viên đan dược ra ăn vào, sau đó lớn tiếng nói.
Mặc dù thực lực của Sở Cuồng Nhân kinh người, nhưng bây giờ bốn phía Thiên Trì đều là cường giả do mấy đạo thống Thượng Cổ phái tới, trong đó thậm chí còn có Chuẩn Đế, hắn ta tin tưởng, cho dù một vị thiên kiêu cấm kỵ đến đây, cũng đừng hòng bình yên vô sự mang Băng Tâm Tuyết Liên đi.
“Con mèo nhỏ, ngươi quá ồn ào.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, sau đó hắn nhẹ nhàng nhấn một ngón tay về phía Bạch Sư Tâm.
Một đạo chỉ kình bạo phát.
Đồng tử Bạch Sư Tâm đột nhiên co rụt lại, dường như bị một loại lực lượng kinh khủng nào đó khóa chặt.
Không chờ hắn ta làm ra phản ứng gì, tinh thần của hắn ta đã chấn động, trong nháy mắt mất đi ý thức.
Ngay sau đó, đầu hắn ta đột nhiên nổ tung như dưa hấu.
Màu đỏ màu trắng bắn ra tung toé.
Mấy người Chu công chúa, Tư Mã Nhân đứng gần nhất, không kịp phản ứng đã bị máu tươi bắn lên người.
Bọn họ sững sờ tại chỗ, toàn thân phát run, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thật đáng sợ.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một vị thiên kiêu đỉnh phong đã bị đánh nát đầu trước mặt bọn họ rồi.
Lực lượng như vậy, quá mức đáng sợ!
“Sư Tâm!”
Một tiếng gầm giận dữ từ đằng xa truyền đến.
Chỉ thấy một thân ảnh lướt đến, trên mặt tràn đầy bi phẫn nhìn thi thể không đầu trên mặt đất.
Người này là Chuẩn Đế Bạch Lôi lúc trước đã bị Sở Cuồng Nhân tiện tay đánh lui.
“Khốn khiếp!!”
“Chẳng lẽ các ngươi không xuất thủ sao?”
Bạch Lôi hét lớn một tiếng, lập tức có mấy bóng người từ các nơi đi ra.
Trên người tất cả những người này đều tràn ngập khí tức cực kỳ mạnh mẽ, chính là mấy vị Chuẩn Đế mà các đạo thống Thượng Cổ phái tới giám sát cơ duyên ở Thiên Trì.
Mấy người vô cùng e dè nhìn Sở Cuồng Nhân.
“Người trước mắt rất khó đối phó.”
“Đúng vậy, chiến lực của hắn không kém gì Chuẩn Đế, ngoại giới lại có thiên kiêu khủng bố như thế!”
“Này người tuyệt đối là một vị cấm kỵ!”
Sở Cuồng Nhân đánh giá mấy người trước mặt, thản nhiên nói: “Đánh trẻ con thì người lớn đến, đám đạo thống Thượng Cổ các ngươi làm như vậy, chính là đang khi dễ ta không có bối cảnh đây.”
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”
Mấy vị Chuẩn Đế không dám tùy tiện động thủ.
“Muốn động thủ sao? Không động thủ thì quay đầu cút ngay cho ta.”
“Ngươi… Khốn khiếp!”
Chuẩn Đế của tộc Tuyết Chu sầm mặt lại, cũng không cần nhiều lời nữa, trong nháy mắt xuất thủ, “Thiên La Địa Võng!”
Một chưởng vỗ ra, một đống tơ nhện phun trào hóa thành một cái lưới lớn trùm về phía Sở Cuồng Nhân.
“Thực lực thật khiến người ta thất vọng.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, Côn Ngô kiếm bên hông keng một tiếng, lộ ra một nửa kiếm quang.
Kiếm quang đổ xuống, vô cùng sắc bén!
Chỉ thấy tấm lưới tơ nhện kia bị kiếm quang trực tiếp xé thành hai nửa.
Mà kiếm quang thế như chẻ tre, thẳng tiến không lùi xông về phía Tuyết Chu Chuẩn Đế.
Một tiếng xé rách vang lên, sương máu phun ra ngoài.
Đường đường là Chuẩn Đế, lại giống như một tờ giấy mỏng bị kiếm quang tuỳ tiện xé thành hai nửa.
Lực lượng như vậy khiến tất cả mọi người không nhịn được đồng tử co rụt lại, tê cả da đầu.
“Một kiếm, không, khả năng chỉ nửa kiếm đã miểu sát một vị Chuẩn Đế, trời ơi, đây là chiến lực gì?”
“Gia hỏa này, rốt cuộc là ai?”
“Tại sao lại có thiên kiêu khủng bố như vậy!!”
Ba vị Chuẩn Đế còn lại bị dọa đến mức lùi lại hai bước.
Vương Thiên Đằng càng khiếp sợ không gì sánh nổi, “Mới một năm mà thôi, thực lực của người này đã càng thêm sâu không lường được.”
“Đi!!”
Bạch Lôi nuốt một ngụm nước bọt, không muốn báo thù nữa, quay người dẫn người mau chóng rời đi.
Đối mặt với chiến lực khủng bố có thể miểu sát Chuẩn Đế của Sở Cuồng Nhân, bọn họ đã không còn bất cứ tâm tư chống cự nào.