← Quay lại trang sách

Chương 514 Thất Huyền thành, Sơn Kiếm Vệ, đến đây giết ngươi

Ám Ảnh Kiếm Vệ, đây là một đội ngũ trong bóng tối của Kiếm tộc.

Đội ngũ này chỉ có một chức năng, chính là chuyên môn ám sát một số tu sĩ có uy hiếp đối với Kiếm tộc, hoặc là thiên kiêu của thế lực khác.

Lần này có ba vị Ám Ảnh Kiếm Vệ được tộc trưởng Kiếm tộc triệu hoán, mỗi người đều là cao thủ đứng đầu.

“Mục tiêu lần này của các ngươi là Sở Cuồng Nhân, thực lực của người này không tầm thường, có thể trảm Chuẩn Đế, ta không quản các ngươi dùng biện pháp gì, giết hắn, mang Thanh Ly Thần Đăng trên người hắn về, giao cho Kiếm Đạo Tử.” Tộc trưởng Kiếm tộc từ tốn nói.

“Vâng.”

Ba người nhận được mệnh lệnh, hóa thành một đạo hắc ảnh biến mất ngay tại chỗ.

Ba vị Ám Ảnh Kiếm Vệ rời đi, đi vào một rừng rậm.

“Các ngươi muốn làm thế nào?”

Một Kiếm Vệ tháo mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt già nua, thân hình gầy guộc, hai mắt lõm xuống rất sâu, nhìn vô cùng âm u.

Người này là Oán Kiếm Vệ, trong một đám Ám Ảnh Kiếm Vệ thuộc về cao thủ đỉnh phong.

Thực lực không kém hơn một số người cầm quyền của đạo thống Thượng Cổ.

Người như vậy, cho dù đến bất cứ đại đạo thống nào cũng là khách quý, nhưng lại chỉ là một thành viên của Ám Ảnh Kiếm Vệ.

Có thể nghĩ, nội tình Kiếm tộc khủng bố cỡ nào.

“Trước kia Kiếm Vệ chúng ta đều một mình tự chiến, lần này cũng không ngoại lệ, giết Sở Cuồng Nhân, dựa vào bản lĩnh của mình đi.”

Một vị Kiếm Vệ khác từ tốn nói.

Giọng nói của hắn ta rất trầm ổn.

“Sở Cuồng Nhân này có thể trảm Chuẩn Đế, Sơn Kiếm Vệ, ngươi thật sự có lòng tin?” Oán Kiếm Vệ tò mò hỏi.

“Cho dù không giết được hắn, ta cũng nắm chắc toàn thân trở ra.”

Sơn Kiếm Vệ vô cùng tự tin với thực lực của mình.

Mặt khác hắn ta cũng đang tính toán cho mình, Sở Cuồng Nhân có Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm, nếu có thể giết hắn, tất nhiên sẽ được Kiếm tộc khen ngợi, đến lúc đó sẽ lấy được nhiều chỗ tốt, phần công lao này, hắn ta không nguyện ý chia sẻ với những người khác.

Hơn nữa, tộc trưởng Kiếm tộc nói, ông ta chỉ cần Thanh Ly Thần Đăng.

Còn những vật khác, ông ta không hề nói tới.

Nói cách khác, những bảo vật khác trên người Sở Cuồng Nhân, Kiếm Vệ có thể tự mình xử trí.

Một người đã giết mấy vị đạo thống Thượng Cổ chi chủ, trên người sẽ có bao nhiêu bảo vật?

Chỉ bằng số lượng linh nguyên kia cũng đủ khiến người ta động lòng rồi.

Chỗ tốt này, hắn ta cũng muốn độc chiếm.

“Đã như vậy, thì dựa vào bản lĩnh của mình đi.” Oán Kiếm Vệ cũng có suy nghĩ giống Sơn Kiếm Vệ.

Sau đó, hai người đều nhìn về phía Kiếm Vệ cuối cùng.

“Mị Kiếm Vệ, ngươi muốn làm gì?”

“Thời gian hai vị tiền bối tiến vào Ám Ảnh Kiếm Vệ lâu hơn ta nhiều, tư lịch cũng cao hơn ta, vậy cứ làm theo lời của hai vị đi.”

Đây là giọng nói của một nữ tử, mang theo một tia mềm mại đáng yêu.

Giọng nói này không khỏi khiến người hiếu kỳ, người nắm giữ giọng nói như vậy, sẽ là tuyệt thế vưu vật thế nào.

“A, Mị Kiếm Vệ nói đùa, dựa vào tư chất của ngươi, tương lai khẳng định sẽ mạnh hơn chúng ta nhiều, tiến vào Ám Ảnh Kiếm Vệ cũng chỉ là một trận lịch luyện mà thôi, nhưng nếu ngươi đã nói như thế, thì hai chúng ta sẽ xuất thủ trước, nếu không thành, chúng ta lại thương lượng đối sách.”

“Được.” Mị Kiếm Vệ nhẹ gật đầu.

Ngay sau đó, hai người Sơn Kiếm Vệ, Oán Kiếm Vệ biến mất tại chỗ.

Mị Kiếm Vệ bỏ mũ trùm xuống, lộ ra một gương mặt vũ mị kiều diễm.

Gương mặt kia có da thịt vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo, nhất là cặp mặt long lanh như nước mang theo một cỗ mềm mại đáng yêu kia.

“Hai người này đều muốn độc chiếm công lao, như vậy cũng tốt, để các ngươi xuất thủ trước thăm dò thực lực của Sở Cuồng Nhân đi.”

Nghĩ đến đây, trong mắt Mị Kiếm Vệ lộ ra vẻ ác lạnh, “Sở Cuồng Nhân, trên thế giới này chỉ cần một cái Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm thôi, đó chính là Đạo Tử đại nhân, bất kỳ ai ngăn cản Đạo Tử đại nhân leo đỉnh phong kiếm đạo, đều phải chết!!”

Tại Kiếm tộc, có rất ít người biết, Mị Kiếm Vệ là người theo đuổi Kiếm Đạo Tử rất cuồng nhiệt.

Vì Kiếm Đạo Tử, nàng cam nguyện làm bất cứ chuyện gì.

Dựa vào tư chất của nàng, tại Kiếm tộc cũng là thiên kiêu đỉnh phong, thậm chí có thể nói là gần với Kiếm Đạo Tử nhất.

Nhưng vì Kiếm Đạo Tử, nàng cam tâm bỏ qua chuyện làm một vị thiên kiêu được hưởng thụ các loại vinh dự, mà nhập đầu trong bóng tối, trở thành một tên Ám Ảnh Kiếm Vệ, yên lặng nỗ lực vì Kiếm Đạo Tử, diệt trừ tất cả thiên kiêu có khả năng uy hiếp đến Kiếm Đạo Tử.

“Đều nói Ám Ảnh Kiếm Vệ chính là một thanh kiếm của Kiếm tộc, mà ta, nguyện ý trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Đạo Tử đại nhân!”

“Diệt trừ tất cả cho hắn!”

Mị Kiếm Vệ thầm nói, sau đó bóng người hóa thành một đạo hắc ảnh, trong nháy mắt đã biến mất.

...

“Chưởng môn, có tin tức sao?”

Trong một gian trà lâu, Thương Tình Tuyết đang hỏi Sở Cuồng Nhân.

Sở Cuồng Nhân lắc đầu nói: “Không có, vẫn không liên lạc được với những người khác.”

“Vậy chúng ta chỉ có thể đến Đế Sơn, đó là điểm cuối trên Đế lộ, các thiên kiêu sẽ đến đó.”

Thương Tình Tuyết nói.

“Ừm, không sai.” Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

Hắn nhìn thoáng qua chén trà trong tay, hô một tiếng, “Tiểu nhị, thêm chén trà nữa.”

“Được.”

Một tiểu nhị đi tới, thêm trà cho Sở Cuồng Nhân, nói: “Hai vị muốn đến thành Thất Huyền sao?”

“Thành Thất Huyền? Ý gì?” Sở Cuồng Nhân hiếu kỳ hỏi.

“A, hai vị không biết à? Gần đây trong thành Thất Huyền xuất hiện một thanh cổ cầm Đế binh, mấy đại đạo thống tranh đoạt không thôi, nhưng không ai có thể khiến thanh cổ cầm này nhận chủ, cho nên bọn họ đã tổ chức một trận vạn cầm yến, mời Cầm Sư trong thiên hạ tiến về, nhìn xem người nào có duyên được cổ cầm tán thành.”

Tiểu nhị vừa nói vừa thêm nước trà.

Sở Cuồng Nhân nghe vậy, có chút hứng thú, “Một thanh cổ cầm Đế binh?”

“Đúng vậy, nghe nói lúc thanh cổ cầm này hiện thế, mây đen che trời, sấm sét vang dội, tiếng sấm vang lên trọn vẹn ba ngày ba đêm đó.”

“Đúng là có chút ý tứ.”

Sở Cuồng Nhân có chút hứng thú, “Thành Thất Huyền sao, có thể đi nhìn một chút, không biết đến thành Thất Huyền phải đi hướng nào?”

“Từ nơi này cứ đi về phía nam là được, cũng có thể đến thành trì gần đây ngồi Tiên Chu tiến về, mấy ngày qua ta tiếp đãi một số khách nhân đều muốn đến thành Thất Huyền, ta còn tưởng rằng hai vị cũng muốn đến đó.” Tiểu nhị cười cười, sau đó rời đi.

“Cổ cầm a... Chưởng môn, ta nhớ ngươi cũng biết đánh đàn, đúng không?”

“Hiểu sơ thôi.” Sở Cuồng Nhân gật đầu.

Hắn biết đế thuật Thần Ma Bát âm, trình độ cầm đạo sao, miễn cưỡng, tại Thương Khung tinh cũng không tìm được mấy người có thể so sánh.

“Uống xong chén trà này, sau đó đến thành Thất Huyền một chuyến đi.”

Sở Cuồng Nhân nghĩ.

Đột nhiên, hắn khẽ nhíu mày, phát hiện trong không khí truyền đến một loại ba động dị dạng.

Chỉ thấy cách hắn không xa, có một người mặc trường bào màu đen, không thấy rõ khuôn mặt chậm rãi đi tới.

Mỗi bước đi của người này, không khí sẽ ngưng trọng một phần.

Đợi hắn ta đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, không khí bốn phía đã trở nên vô cùng nặng nề.

Những người còn lại trong trà lâu đã sớm bị áp đến nằm rạp trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ nhìn bóng người mặc hắc bào kia.

“Ngươi chính là Sở Cuồng Nhân?”

Bóng người mặc hắc bào đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, từ tốn nói.

“Biết rõ còn hỏi.” Sở Cuồng Nhân không nhanh không chậm, nâng chén trà lên uống một ngụm.

“Xem ra đã tìm đúng, ta là Sơn Kiếm Vệ của Kiếm tộc, đến đây... Giết ngươi!!”