Chương 535 Nhất kiếm phá không bại Thiên Tôn thể, thiên kiêu cấm kị Bái Hồng Ngọc
“Xem ra chỉ có thể như vậty.”
Ánh mắt Tiêu Kinh Trần lộ ra lãnh ý, chỉ thấy hắn ta thu trường thương trong tay lại.
Ngay khi Mộ Dung Hiên cho rằng đối phương muốn ngưng chiến, một cỗ uy áp đế đạo kinh khủng từ trên người Tiêu Kinh Trần bạo phát.
Áp lực mạnh mẽ trực tiếp đẩy lui Mộ Dung Hiên mấy trăm trượng.
“Cỗ uy áp này là...” Mộ Dung Hiên nhìn Tiêu Kinh Trần, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Chỉ thấy trong tay đối phương dần dần ngưng tụ thành một thanh trường thương màu đen, cây thương kia, tràn ngập từng đợt uy áp đế đạo!
Đó là một thanh Đế binh!!
Bốn phía, người quan chiến đều kinh ngạc.
“Đế binh! Đó là Đế binh!”
“Trong tay người này lại có Đế binh, người này không chỉ có Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể, hơn nữa còn có Đế binh trong tay!”
“Ta biết người này, hắn là cô gia của Bái gia trên cửu thiên, Tiêu Kinh Trần!”
“Chậc chậc, Bái gia, thế gia cổ xưa, nhưng cho dù là Bái gia, để một vị thiên kiêu tay cầm Đế binh cũng quá mức tài đại khí thô đi.”
“Có lẽ người này có cơ duyên của mình...”
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Trong những người này, ngoại trừ thiên kiêu bản thổ trên đế lộ, còn có không ít thiên kiêu đến từ cửu thiên, Thương Khung tinh.
Trong đó có khá nhiều nhân vật trên bảng Tiềm Long.
Ví dụ như, Chiến Hồng Anh, Đồ Ba....
Khi nhìn thấyTiêu Kinh Trần xuất ra Đế binh về sau, Chiến Hồng Anh không khỏi nhếch miệng, “Người này quá vô lại đi, vốn là Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể, hiện tại lại xuất ra một thanh Đế binh, đây không phải là đang bắt nạt người ta sao.”
“Chậc chậc, xem ra phải nhìn xem đạo thể như vậy nằm trong ai, Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể nằm trong tay Tiêu Kinh Trần đúng là lãng phí, ngay một cái Xích Dương Đạo Thể cũng không đánh lại, đoán chừng là thiên tôn thể phế vật nhất từ trước tới nay.” Đồ Ba cũng không nhịn được khinh bỉ nói.
Nhưng Tiêu Kinh Trần không quản được nhiều như vậy.
Trong tay hắn ta cầm Đế binh, sau lưng có lượng lớn Huyền Hoàng chi khí đang lăn lộn, hóa thành một cái Thiên Tôn pháp tướng to lớn.
“Bại cho ta!!”
Tiêu Kinh Trần quát lạnh một tiếng, Đế binh trong tay đâm về phía Mộ Dung Hiên.
Đế binh chi uy, Thiên Tôn chi uy lập tức khóa chặt Mộ Dung Hiên!
“Muốn ta cứ như vậy nhận thua sao, nghĩ hay lắm!!”
Mộ Dung Hiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, bên ngoài cơ thể không ngừng tuôn ra hỏa diễm nóng rực.
Trên thân kiếm Phần Nhật cũng tuôn ra hồng quang chói mắt.
Một kiếm chém ra, kiếm khí nóng rực hóa thành một biển lửa bao phủ chân trời, gào thét về phía thương kinh.
Nhưng Đế binh chi uy sao có thể dễ ngăn cản được.
Biển lửa bị thương kình đâm xuyên qua, ép thẳng về phía Mộ Dung Hiên!
Trong thời khắc nguy cấp, một cỗ kiếm khí vô cùng khủng bố, lạnh thấu xương tràn ngập giữa thiên địa.
“Cỗ khí tức này... Là hắn!!”
Đồng tử đám người Chiến Hồng Anh, Đồ Ba và một đám thiên kiêu của Thương Khung tinh đột nhiên co rụt lại, vội vàng nhìn về phía xa.
Chỉ thấy ở phía xa, có một đạo kiếm quang bỗng nhiên phóng lên tận trời, vô cùng mỹ lệ!
Kiếm khí như hồng thủy, trong giây lát đã vượt qua ngàn dặm, phát sau mà đến trước, rơi vào mũi thương của Tiêu Kinh Trần!
Trong chớp mắt, mũi thương bị phá!
Kiếm khí thế như chẻ tre, thẳng tiến không lùi, đánh về phía Tiêu Kinh Trần!
“Sở Cuồng Nhân!!”
Trong mắt Tiêu Kinh Trần hiện ra một vệt hoảng sợ.
Đối mặt với kiếm khí này, hắn ta đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thôi động linh lực của mình đến cực hạn.
Hai tay Thiên Tôn pháp tướng chộp về phía kiếm khí!
Nhưng trong nháy mắt tiếp xúc, hai tay của Thiên Tôn pháp tướng đều bị chém xuống!
Dị tượng cường đại của Thiên Tôn Huyền Hoàng Thể lại không cách nào ngăn cản được đạo kiếm khí này!
“Phá cho ta!!”
Tiêu Kinh Trần cầm Đế binh, mãnh liệt đâm ra!
Kiếm và thương, keng một tiếng, bộc phát ra lực trùng kích vô cùng cường đại.
Tiêu Kinh Trần bị đánh bay mấy ngàn trượng, nện trên một dãy núi phía trên, vô cùng chật vật.
Chỉ một kiếm, hắn ta dùng toàn lực cũng không thể ngăn lại, trong nháy mắt đã bị trọng thương!
Hắn đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy một bóng người bạch y tóc đen chậm rãi đạp không mà đến.
Tuấn dật tuyệt trần chi tư, phong thái bễ nghễ thiên hạ, chính là cơn ác mộng không vung đi được của Tiêu Kinh Trần!
“Sở Cuồng Nhân!!”
“Quả nhiên là hắn, quả nhiên hắn cũng tới đế lộ!”
Tiêu Kinh Trần không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mình khổ tu một năm, tự nhận tiến bộ không nhỏ, vậy mà vẫn không đỡ được một kiếm của đối phương, đây là một đả kích rất lớn với hắn ta.
Đám người Chiến Hồng Anh, Đồ Ba nhìn Sở Cuồng Nhân, trên mặt cũng tràn đầy kiêng kị.
Còn đám thiên kiêu trên bản thổ Đế lộ không biết Sở Cuồng Nhân, nhìn thấy đối phương ra một kiếm trọng thương Tiêu Kinh Trần, cũng không nhịn được giật mình kêu lên.
“Có lầm không, đây chính là Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể a, thế mà lại bị một kiếm đánh bại??”
“Rốt cuộc người này là ai, lại có chiến lực khủng bố như thế?”
“Ngay cả đám thiên kiêu cấm kỵ, cũng không hơn người này đi.”
Các thiên kiêu đều đang nghị luận.
Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể rất nổi tiếng, cộng thêm trong tay Tiêu Kinh Trần còn có một thanh Đế binh, cho dù là thiên kiêu cấm kỵ, cũng không thể một chiêu đánh bại hắn ta.
Nhưng Sở Cuồng Nhân làm được.
Ở bên ngoài ngàn dặm, chém ra một kiếm, lại dễ dàng đánh trọng thương người!
“Vốn là trận chiến của ngươi và Mộ Dung Hiên, ta không muốn nhúng tay, nhưng cầm Đế binh đối địch, không khỏi quá đáng rồi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, nhìn Tiêu Kinh Trần, trong mắt hiện ra lãnh ý.
Dù trên người hắn có mấy kiện Đế binh, nhưng lúc giao thủ với thiên kiêu cùng thế hệ, hắn sẽ không sử dụng.
Đương nhiên, trong đám thiêu kiêu cùng thế hệ không có ai đáng giá để hắn sử dụng Đế binh.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi muốn thế nào?”
Tiêu Kinh Trần hít một hơi thật sâu, biết mình không phải đối thủ của Sở Cuồng Nhân, cho dù là có Đế binh trong tay cũng giống vậy.
“Gốc bảo dược kia, chúng ta muốn.”
“Được.”
Tiêu Kinh Trần gật đầu, hoàn toàn không có ý cướp đoạt với Sở Cuồng Nhân.
“Coi như thức thời.”
Sở Cuồng Nhân cũng lười tính toán với đối phương.
Lúc này, nơi xa bỗng nhiên có một đạo hồng quang phóng lên tận trời.
Đạo hồng quang kia cấp tốc tới gần mọi người, một cỗ uy áp mạnh mẽ cũng càng ngày càng gần.
Người có tu vi hơi yếu một chút, thậm chí đã thấm ra mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy một nữ tử mặc khải giáp đỏ tươi, dáng người có lồi có lõm, một đầu tóc đỏ dừng giữa không trung.
Hai đầu lông mày của nữ tử lộ ra một cỗ khí khái hào hùng, đôi mắt phượng liếc nhìn bốn phía, lại không ai dám đối mặt với nàng.
“Là nàng! Bái gia Bái Hồng Ngọc!”
“Bái Hồng Ngọc, một trong thiên kiêu cấm kị, chiến lực của người này rất mạnh, rất nhiều cường giả thế hệ trước đều không thể so sánh.”
“Nàng cũng tới Vạn Kỳ Động Thiên này.”
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Sở Cuồng Nhân đang quan sát Bái Hồng Ngọc trước mắt, Động Tất Chi Nhãn vận chuyển.
Các tin tức về tu vi, các loại công pháp của đối phương phản hồi trước mắt Sở Cuồng Nhân.
Đây là lần đầu tiên Sở Cuồng Nhân gặp thiên kiêu cấm kỵ, thực lực của người này đúng là cao minh, thậm chí còn cường đại hơn một vài Chuẩn Đế.
“Có ý tứ, có lẽ đám thiên kiêu cấm kỵ này sẽ mang đến kinh hỉ cho ta.”
Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi cong lên.
Ánh mắt Bái Hồng Ngọc cũng rơi trên người Sở Cuồng Nhân, trong mắt đẹp lướt qua một vệt dị sắc, “Ngươi chính là Sở Cuồng Nhân?!”
Nàng ở cửu thiên đã nghe Tiêu Kinh Trần nói qua về Sở Cuồng Nhân.
“Đúng vậy!”
“Ngươi có dám tiếp ta một chiêu không?”
Bái Hồng Ngọc vừa nói xong, hồng quang trên người lưu chuyển, ba động linh lực mênh mông từ trên người nàng không ngừng tuôn ra.
“Đừng nói một chiêu, cho dù tiếp mười chiêu, trăm chiêu, ta đứng đấy bất động, thì ngươi có thể làm gì ta?”
Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, tóc đen theo gió bay múa.
“Rất tốt, để ta kiến thức Vô Thượng Thánh Nhân một chút, xem không tầm thường cỡ nào!!”
Bái Hồng Ngọc mềm mại quát một tiếng, đưa tay hội tụ linh khí bốn phía.
Chưởng rơi xuống, kình khí khủng bố du tẩu khắp nơi, hóa thành một đạo chưởng ấn to lớn màu đỏ, từ trên trời giáng xuống!