Chương 577 Lý Sách Long kích động, Lý Sách Long muốn phát điên
Xích Nguyệt dẫn theo Lãnh Ngưng Ngọc đi tới một sơn động, sau đó nhanh chóng bố trí kết giới, ẩn giấu sơn động.
Làm tốt những chuyện này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ Lãnh Ngưng Ngọc trên lưng xuống dưới đất, “Sư tỷ, ngươi nhịn một lát, ta sẽ chữa thương cho ngươi.”
Xích Nguyệt nhìn thương thế trên người Lãnh Ngưng Ngọc, vội vàng lấy ra một đống đan dược trị thương.
“Vô dụng, thương thế do Xích Luyện Vương Xà tạo thành, đám đan dược này không thể trị được.” Lãnh Ngưng Ngọc lắc đầu nói.
“Vậy bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
“Hình như hơi nóng.”
Lãnh Ngưng Ngọc cau mày nói, không phải quá thống khổ, nhưng nàng cảm thấy trong cơ thể giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Một cỗ xúc động nguyên thủy đang nổi lên, dường như lúc nào cũng có thể phá thể mà ra.
“Nóng?”
Xích Nguyệt sờ lên trán Lãnh Ngưng Ngọc, đúng là khá nóng, hơn nữa sắc mặt nàng đỏ bừng, thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Đây là có chuyện gì? Làm sao sư tỷ lại trở nên như vậy?”
Xích Nguyệt cau mày, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ này của sư tỷ.
“Chẳng lẽ là độc hỏa của Xích Luyện Vương Xà? Đáng chết.”
Xích Nguyệt vô cùng lo lắng, lại không có cách nào.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận ba động năng lượng khủng bố, cả sơn động đều rung chuyển.
Xích Nguyệt biến sắc, cấm chế nàng bảy ra đã bị phá, “Chẳng lẽ Xích Luyện vương nữ đã tìm tới cửa, không đúng, làm sao có thể nhanh như vậy?!”
“Lãnh Ngưng Ngọc, tư vị của độc hỏa không dễ chịu đi.”
Quả nhiên, bên ngoài sơn động, truyền đến giọng nói của Xích Luyện vương nữ.
Đối phương, đã tìm tới cửa.
Lãnh Ngưng Ngọc miễn cưỡng chống đỡ đứng dậy, “Xích Nguyệt, ta ngăn nàng lại, ngươi nhân cơ hội rời đi.”
“Không có khả năng.”
Xích Nguyệt chém đinh chặt sắt nói: “Cùng đi, ngươi chết cũng đừng hòng để ta rời đi, cùng lắm thì ta ra ngoài liều mạng với con rắn thối kia.”
Nàng đi ra sơn động, nhìn thấy Xích Luyện vương nữ, không nói hai lời, đưa tay thôi động đế thuật Tê Tâm Trảo!
Nhất thời, một cỗ bi thương chi ý tê tâm liệt phế tràn ngập trong hư không.
Năm đạo trảo kình như muốn xé rách hư không.
Nhưng Xích Luyện vương nữ lại lộ ra nụ cười khinh thường, “Ngay cả thiên kiêu cấm kỵ cũng không muốn đấu với ta đâu, ngươi đúng là không biết lượng sức.”
Nàng vỗ ra một chưởng, ngọn lửa màu đỏ bạo phát.
Trảo kình bị cứ thế bị đập nát, Xích Nguyệt bị chưởng kình đánh vào vách núi.
“Quả nhiên thực lực của con rắn thối này rất mạnh.”
Xích Nguyệt thầm mắng một tiếng.
Lãnh Ngưng Ngọc từ trong sơn động đi ra, nhìn thấy Xích Nguyệt bị đánh, đưa tay đánh ra một chưởng, băng phong tuyết chi lực cuồng bạo lao về phía Xích Luyện vương nữ.
“Trúng độc hỏa của ta còn có thể bảo trì thanh tỉnh như vậy, a, vong tình chi đạo, quả nhiên không phải nói giỡn.”
Xích Luyện vương nữ thôi động thần thông, hỏa diễm quấn quanh người nàng, sau đó gào thét mà ra, hòa tan băng tuyết cho bốn phía.
“Hoan Hỉ Ấn!”
Cách đó không xa, Xích Nguyệt lại lần nữa thôi động đế thuật, hai tay ngưng kết ra một cái ấn quyết huyền diệu, đánh về phía Xích Luyện vương nữ.
Hoàn toàn khác biệt với Tê Tâm Trảo lúc trước, trong đạo này ấn quyết này ẩn chứa một cỗ vui mừng chi ý, khiến người ta không nhịn được mặt mày hớn hở.
“A, Đế thuật trong Thất Tình môn đúng là thú vị, chỉ tiếc, tu vi của ngươi không đủ.”
Xích Luyện vương nữ nhẹ nhàng đánh nát Hoan Hỉ Ấn, sau đó có một đạo độc hỏa từ đầu ngón tay nàng bay lượn mà, chui vào thân thể Xích Nguyệt, “Một người là đưa, hai người cũng là đưa, không bằng để cho tỷ muội các ngươi cùng nhau hưởng thụ hoan hỉ chân chính của nhân gian đi.”
Cách đó không xa, Lý Sách Long ở trong hư không nhìn thấy cảnh này, hai mắt tỏa sáng, Xích Luyện vương nữ dự định để hai tỷ muội này cùng trúng chiêu sao?
Xích Nguyệt cũng là mỹ nhân nhất đẳng, chỉ tướng mạo cũng không kém hơn Lãnh Ngưng Ngọc.
Một người lãnh diễm như băng sơn, một người nhiệt tình như lửa.
Nếu cùng hưởng dụng, đây chẳng phải là chuyện tốt chân chính trong nhân gian sao!
Nghĩ đến đây, Lý Sách Long vô cùng kích động, xoa tay, có chút không thể chờ đợi.
“Không nóng nảy, không nóng nảy, còn chưa tới tuyệt cảnh chân chính.”
“Nhất định phải để Ngưng Ngọc cảm nhận được tuyệt vọng chân chính, sau đó ta sẽ xuất thủ tương trợ, như vậy mới có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng, Lãnh Ngưng Ngọc, ta cũng không tin như vậy còn không khiến ngươi cảm động, ngươi nhất định sẽ thuộc về ta!” Ánh mắt Lý Sách Long đầy lửa nóng nói.
Hắn ta theo đuổi Lãnh Ngưng Ngọc nhiều năm như vậy, nhưng đối phương vẫn không lay động, cho nên, hắn ta chỉ có thể dùng biện pháp này.
Nghe nói Sở Cuồng Nhân đã từng cứu Lãnh Ngưng Ngọc, cũng vì vậy nàng mới mời Sở Cuồng Nhân đến Thất Tình môn.
Nói như vậy, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân hữu dụng với Lãnh Ngưng Ngọc.
Lần này, hắn ta nhất định phải thành công.
Cho dù cuối cùng không có cách nào lấy được trái tim của đối phương, thì hắn ta cũng muốn thân thể của đối phương!
“Con rắn thối, ngươi đã làm gì ta?”
Hỏa Dục chi độc nhập thể, Xích Nguyệt chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ nhiệt khí đang sôi trào, khiến nàng không nhịn được đỏ mặt.
“Xích Nguyệt!”
Lãnh Ngưng Ngọc biến sắc, muốn tiến lên xem xét, nhưng lại bị Xích Luyện vương nữ ngăn lại.
“Bản thân còn khó bảo toàn, ngươi lấy tâm tư ở đâu ra mà quan tâm những người khác?”
Xích Luyện vương nữ cười xùy một tiếng, tay trắng vung vẩy, tuỳ tiện đánh ngã Lãnh Ngưng Ngọc đã bị trọng thương xuống đất, một chân giẫm trên ngực đối phương, từ trên cao nhìn xuống nói: “Thánh nữ cao cao tại thượng của Thất Tình môn, a, hiện tại chỉ là con kiến hối dưới chân ta thôi, ta muốn giẫm chết ngươi thì giẫm chết ngươi.”
Nàng chậm rãi giơ tay lên, độc hỏa màu ngưng tụ thành một thanh trường đao, chỉ cần nàng nhẹ nhàng vung lên, là có thể chém đầu Lãnh Ngưng Ngọc.
“Hiện tại, đến lượt ta xuất thủ.”
Lý Sách Long hưng phấn nói, đang chuẩn bị phối hợp với Xích Luyện vương nữ, trình diễn một trận anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng lúc này, một đạo kiếm khí bỗng nhiên từ đằng xa bay tới!
Kiếm khí khóa chặt Xích Luyện vương nữ, khiến sắc mặt nàng thay đổi, “Kiếm khí như thế, sao lại thế...”
Lý Sách Long, làm sao có thực lực như vậy?!
Kiếm khí này, khiến Xích Luyện vương nữ cảm thấy da đầu run lên.
“Xích Luyện Thần Trảm!”
Xích Luyện vương nữ ngưng tụ độc hỏa trong người, hội tụ trên trường đao trong tay, chém ra một đao, ánh đao màu đỏ rực hóa thành một đầu cự mãng xông lên trời.
Hai cỗ lực lượng va chạm, trong nháy mắt đại địa bốn phía lay động.
Xích Luyện vương nữ bị lực trùng kích to lớn đánh trúng, không nhịn được lùi lại mấy chục trượng, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía chân trời nơi xa.
Chỉ thấy phía chân trời, có một bóng người đang đạp không mà đến.
Bạch y tóc đen, tuấn dật tuyệt trần, siêu phàm thoát tục, sau lưng còn dẫn theo một nữ tử vũ mị không hề thua kém Xích Luyện vương nữ.
Trong tay nữ tử kia còn cầm một cái tượng gỗ kỳ quái.
Người tới, chính là Sở Cuồng Nhân và Mị Kiếm Vệ, Kiếm Trường Phong.
“Thú vị, ta nói Lãnh đạo hữu, lần trước ta cứu ngươi, ngươi đang bị Thiên Băng Hàn Mãng truy sát, lần này, ngươi bị Xích Luyện Vương Xà truy sát, ta nói này, không phải đời trước Lãnh đạo hữu là người bắt rắn chứ, nếu không, sao lại bị đám rắn này nhằm vào như vậy.”
Sở Cuồng Nhân chậm rãi đi đến Lãnh Ngưng Ngọc trước mặt, cười nhạt một cái nói.
Lãnh Ngưng Ngọc nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Cuồng Nhân, trong lúc nhất thời không lấy lại tinh thần, có chút hoảng hốt.
Lại là hắn, lại là hắn cứu mình.
Liên tiếp hai lần, đây chẳng lẽ là duyên phận?!
Mà cách đó không xa, sắc mặt Lý Sách Long tái xanh, suýt chút nữa phát cuồng, một quyền nện trên cây khô bên cạnh.
“Sở Cuồng Nhân!! Tại sao lại là ngươi?!”
“Lần trước là ngươi đứng ra làm rối, tại sao lần này vẫn là ngươi! Ngươi muốn chống đối ta đúng không?”