Chương 586 Nam Cung Hoàng hiện thân, không chào đón người của Huyền Thiên tông
Đa Bảo Cổ Động, một trong những nơi có đại cơ duyên trong cấm địa Hoang Vu.
Trong truyền thuyết, khi cấm địa hình thành, từng ra đời một nhóm Đế giả ban đầu, trong đó có một vị tên là Đa Bảo Đế giả.
Mà Đa Bảo Cổ Động là nơi ông ấy đã từng ở lại.
Từng hang cổ trong Đa Bảo Đế giả đều bố trí vô thượng cấm chế, cách một thời gian nơi này sẽ tự động sinh ra một số bảo vật.
Cho nên mỗi lần cấm địa Hoang Vu mở ra, Đa Bảo Cổ Động cũng sẽ dẫn đến lượng lớn thiên kiêu.
Trên một vách đá cao mấy vạn trượng, phân bố ngang dọc một đám hang đá, những hang đá này kết cấu với nha, giống như trận pháp nào đó, lộ ra một cỗ khí tức vô cùng huyền diệu, mà trong những hang đá này tràn ngập linh khí nồng đậm đến mức sắp hóa thành thực chất.
Linh khí thành sương mù, khiến người ta khó mà nhìn thấy cảnh tượng trong hang đá, nhưng mơ hồ nhìn thấy trong hang đá có bảo quang lóe lên.
Nơi đây, chính là Đa Bảo Cổ Động.
Đa Bảo Cổ Động, không chỉ có một động, trên vách đá đều là hang đá, nên mới được gọi là Đa Bảo Cổ Động.
Bên ngoài vách đá, đã tụ tập một đám thiên kiêu.
Những thiên kiêu này hoặc là phân tán ra, hoặc là tập hợp ở một chỗ, đang chờ bảo vật ấp ủ trong hang đá xuất hiện.
“Tính toán thời gian, bảo vật triều trong Đa Bảo Cổ Động cũng sắp đến rồi.”
“Ừm, đúng vậy, chỉ cần chờ nồng độ linh khí trong Đa Bảo Cổ Động đạt đến đỉnh điểm, bảo vật sẽ xuất hiện.”
“Chậc chậc, đáng tiếc Đa Bảo Cổ Động có cấm chế, ngoại nhân không cách nào tiến vào tìm tòi, nếu không, ta nhất định sẽ đi vào nhìn một chút.”
“Đúng vậy...”
Sưu...
Lúc này, một đạo hồng quang bay lượn mà đến, hóa thành một nữ tử mặc khải giáp đỏ tươi, chính là Bái Hồng Ngọc.
Nhìn thấy người nọ, mọi người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cơ duyên như Đa Bảo Cổ Động, cho dù là thiên kiêu cấm kỵ cũng không muốn bỏ lỡ.
Nhưng sau khi một vài thiên kiêu nhìn thấy Bái Hồng Ngọc xuất hiện, không nhịn được lui về sau một chút.
Đợi đến khi bảo vật xuất hiện, có thể bọn họ sẽ không đoạt được với Bái Hồng Ngọc, may mắn là, Đa Bảo Cổ Động trải rộng trên một mặt vách đá, mà vách đá này kéo dài hơn mười dặm, phía trên có đến mấy trăm đến hơn ngàn hang đá, bọn họ không cần phải nhìn chằm chằm một cổ động, chuyên môn tranh đoạt với thiên kiêu cấm kỵ.
Ngoại trừ Bái Hồng Ngọc, các thiên kiêu cấm kỵ khác cũng dần xuất hiện.
Chân trời có ngũ sắc quang hoa lấp lóe, chỉ thấy một người giẫm lên ngũ quang, vũ khí hiên ngang, giống như thần vương buông xuống, uy thế rung chuyển toàn trường.
“Ha, Vương Quyền!”
Hai mắt Bái Hồng Ngọc khẽ híp lại.
Ong ong ong...
Lúc này, mặt đất rung chuyển, sơn phong bốn phía ầm ầm vang vọng.
Một đại hán đỉnh đầu mọc ra sừng, làn da ngăm đen ngẩng đầu dậm chân mà đến, mỗi bước đi, khắp nơi đều chấn động.
Chính là thiên kiêu cấm kỵ Ngưu Đại Lực của một mạch Ngưu Ma.
“Hung thú viễn cổ cũng tới.”
Các đại thiên kiêu cấm kỵ liên tiếp đăng tràng, khí thế bất phàm.
Lúc này, một đạo kiếm quang gào thét mà đến, kiếm trong tay tất cả kiếm khách kiếm không nhịn được vì đó mà run rẩy lên.
Giống như đang cung nghênh Vương Giả.
Dị tượng này, khiến đồng tử không ít kiếm khách co rụt lại.
“Kiếm đạo như vậy, là hắn, Kiếm Đạo Tử của Kiếm tộc!”
Chỉ thấy kiếm quang đi tới hiện trường, kiếm quang hiển hóa trên không trung, hóa thành một thanh niên mặc trường bào màu vàng, chính là Kiếm Đạo Tử!
Kiếm khí hắn ta phát ra lạnh thấu xương, khiến một đám thiên kiêu cấm kỵ đều cảm thấy ngưng trọng.
“Kiếm khí thật mạnh, chẳng lẽ hắn ta đã đạt đến cấp độ Chuẩn Đế đỉnh phong sao, còn cỗ kiếm đạo này, ít nhất cũng phải cấp bậc đại thành!”
“Xem ra cơ duyên của hắn không cạn, có thể đạt đến bước này.”
Bái Hồng Ngọc nắm Long Phượng Hồng Đao trong tay, ánh mắt kinh dị.
Nàng vốn cho rằng cơ duyên của mình đã không nhỏ, không ngờ Kiếm Đạo Tử còn tiến bộ lớn hơn nàng.
Oanh!!
Bên trong dãy núi, có một cỗ sát khí bỗng nhiên phóng lên tận trời.
Sát khí như hồng thủy, ngưng tụ thành một bóng người màu đen trong hư không, hét lên chữ chiến, rung chuyển Thiên Sơn!
Không ít tu sĩ bị sát khí và chiến ý kinh khủng này ảnh hưởng, linh lực toàn thân khuấy động, khó mà ức chế.
“Móa ơi, đây là thiên kiêu cấm kỵ nào?”
“Khí tức này, chẳng lẽ là Vô Thượng Đạo Thể, Thiên Sát Bất Bại Thể trong truyền thuyết!!”
“Người nào?”
Mọi người nhìn về nơi cuối cùng phát ra sát khí, chỉ thấy một người thanh niên mặc trường bào màu đen chậm rãi đi đến, trên người có sát khí cuồn cuộn, khí tức mạnh, lại không kém gì Kiếm Đạo Tử!
Bái Hồng Ngọc hơi kinh ngạc, “Ha, thiên kiêu cấm kị của Sát tộc, Sát Vô Xá!”
Sát tộc, chính là một đạo thống Viễn Cổ trên cửu thiên.
Mà Sát Vô Xá cũng giống như Bái Hồng Ngọc, là thiên kiêu cấm kỵ đến từ cửu thiên.
“Xem ra lần này tranh đoạt cơ duyên tại Đa Bảo Cổ Động sẽ không quá nhàm chán.”
Kiếm Đạo Tử thản nhiên nói, đứng chắp tay, nhìn về phía Sát Vô Xá, trong ánh mắt mang theo từng tia chiến ý.
Hắn ta cảm thấy, trong đám thiên kiêu ở đây, có lẽ chỉ có Sát Vô Xá đủ tư cách làm đối thủ của mình.
Ngoài Sát Vô Xá, lại có một vị thiên kiêu cấm kỵ đăng tràng, chính là Đồ Hằng đến từ Ma tộc.
Khí tức của người này cũng rất mạnh mẽ, hiển nhiên từng có kỳ ngộ, nhưng so với Kiếm Đạo Tử, Sát Vô Xá còn yếu hơn một chút.
Trong đám người.
Mọi người nhìn đám thiên kiêu cấm kỵ này tụ tập, không khỏi cảm khái.
“Thiên kiêu thế này tầng tầng lớp lớp, cũng không biết cuối cùng Đế vị sẽ rơi vào tay ai.”
“Một thế này quả nhiên là có biến đổi xưa nay chưa từng có.”
Có một ánh mắt nhìn những người này, trong mắt mang theo từng tia nóng lòng muốn thử.
Đó là một thanh niên cầm kiếm, hai mắt có quang hoa âm dương lưu chuyển.
“Cũng không biết thực lực bây giờ của ta còn kém đám thiên kiêu cấm kỵ này bao nhiêu?”
Thanh niên cầm kiếm thầm nói.
Hắn ta có xúc động muốn tìm một vị thiên kiêu cấm kỵ đánh một trận.
Nhưng hắn ta biết tình huống bây giờ không thích hợp làm như thế, cho nên chỉ có thể đè ép xúc động này xuống.
“A, là ngươi, Nam Cung Hoàng.”
Lúc này, một tiếng kinh ngạc bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thấy Đồ Ba bên cạnh Đồ Hằng chú ý tới Nam Cung Hoàng.
Mà Nam Cung Hoàng cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ đối phương lại biết mình.
“Thế nào, Đồ Ba, ngươi biết người kia?”
Đồ Hằng nhìn Đồ Ba nói.
Đồ Ba khẽ vuốt cằm, “Người này là người của Huyền Thiên tông ở Thương Khung tinh, là thiên kiêu trên bảng Tiềm Long ngày trước.”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt đám người đạm mạc, không có hứng thú gì.
“Một vị thiên kiêu ngoại giới mà thôi, không cần để ý.”
“Đúng vậy, nhưng trong Huyền Thiên tông lại có một vài thứ đặc thù.”
Khóe miệng Đồ Ba hơi cong lên, thản nhiên nói: “Chưởng môn của Huyền Thiên tông, là Sở Cuồng Nhân.”
Xoát xoát xoát...
Nhất thời, ánh mắt của một đám thiên kiêu cấm kỵ rơi lên người Nam Cung Hoàng.
“Người của Sở Cuồng Nhân!”
“Hừ, Sở Cuồng Nhân, cái tên này thật khiến người ta khó chịu.”
Ánh mắt mấy người Kiếm Đạo Tử, Vương Quyền, Bái Hồng Ngọc lập tức hiện lên địch ý.
Giận cá chém thớt, bọn họ hận Sở Cuồng Nhân, tự nhiên cũng không có hảo cảm với người của Huyền Thiên tông.
“Nơi này không chào đón người của Huyền Thiên tông, ngươi, lập tức cút cho ta!”
Bái Hồng Ngọc từ tốn nói.
Lúc Đồ Ba nói chuyện, Nam Cung Hoàng đã ý thức được không ổn, đối với thủ đoạn gây phiền toái của chưởng môn, hắn ta cũng hiểu biết một chút.
“Đa Bảo Cổ Động không phải của các ngươi, các ngươi không có tư cách chiếm cứ.”
Cổ kiếm bên hông Nam Cung Hoàng khẽ run, từ tốn nói.
Hắn ta chỉ muốn thử đánh một trận với thiên kiêu cấm kỵ thôi, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.