Chương 588 Lam Vũ chiến Kiếm Đạo Tử, coi chừng gió lớn đau đầu lưỡi
“Ba kiếm này của ngươi, không bằng để ta đón đỡ đi?”
Một giọng nói thanh lãnh đạm mạc bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thấy chân trời phía xa bỗng nhiên có lượng lớn bạch quang nở rộ, một cỗ khí tức quang minh mênh mông phun trào.
Cỗ này khí tức quang minh này cuồn cuộn dồi dào, dường như chiếu rọi hơn phân nửa chân trời.
Tu sĩ Ma tộc Đồ Hằng híp mắt nhìn khí tức bạch quang này, cảm thấy một trận khó chịu, ma khí của bọn họ nghiêng về hắc ám, tự nhiên rất không thích khí tức quang minh này, ngoại trừ Ma tộc, trong đám người còn có một số tu sĩ mặc trường bào màu đen cũng không nhịn được nhíu mày.
“Khí tức này, là đám gia hỏa ra vẻ đạo mạo kia tới.”
“Nhưng giọng nói này có chút lạ lẫm, hơn nữa khí tức quang minh mạnh mẽ như vậy, lúc nào thì trong Quang Minh giáo xuất hiện nhân vật như vậy?”
Đám tu sĩ mặc hắc bào hai mặt nhìn nhau, có chút không hiểu.
Ba người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên, Thương Tình Tuyết giống như nghĩ tới cái gì, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
“Là nàng!”
Chỉ thấy trong đạo bạch quang mênh mông kia, có một nữ tử tóc bạc mặc khải giáp hoa lệ màu trắng bạc chậm rãi đi tới.
Chỗ đi đến, lượng lớn khí tức quang mang đan xen, hóa thành từng đoá Thần Hỏa màu trắng, một đầu đại đạo quang minh chiếu rọi bốn phương tám hướng.
Thánh nữ xuất hành, Thần Hỏa trải đường!
Một màn trước mắt khiến mọi người ở đây đều cảm thấy rung động.
Không ít người nhìn bóng người màu trắng bạc kia, trong mắt không nhịn được lộ ra vẻ si mê.
“Trời ạ, thật đẹp.”
“Thật Thần Thánh, chẳng lẽ đây là thần nữ hạ phàm sao?”
“Nàng là ai, khí thế kia, không giống bình thường.”
Mọi người nghị luận ầm ĩ, cho dù là thiên kiêu cấm kỵ cũng không nhịn được động dung.
Trên mặt ba người Mộ Dung Hiên cũng tràn đầy kích động.
“Quả nhiên là Lam Vũ.”
“Nàng tới, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn mạnh hơn lúc chưa tiến vào Đế lộ rất nhiều.”
“Khí tức thật mạnh, không hổ là Lam Vũ.”
Người tới, chính là thánh nữ tân nhiệm của Quang Minh Thần Giáo, cũng là đệ tử của Huyền Thiên tông, người thân nhất của Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ!
Sau lưng Lam Vũ, các tu sĩ của Quang Minh giáo cũng đều hiện thân.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến các tu sĩ ở đây nghị luận.
“Quang Minh Thần Giáo, đúng là người của Quang Minh Thần Giáo.”
“Quang Minh Thần Giáo, Hắc Ám Thần Giáo, đây là hai đại giáo phái trên Đế lộ, truyền thừa lâu đời, có thể nói là một trong mấy đạo thống Viễn Cổ cổ xưa nhất.”
“Nàng lại bày ra trận địa lớn như vậy, các ngươi nhìn đi, ngay cả thiên kiêu cấm kỵ Quang Minh thánh tử đều ở sau lưng nàng, địa vị của nàng trong thần giáo, chỉ sợ khó có thể tưởng tượng!”
Lam Vũ hiện thân, tuyệt sắc chi tư, khí tức quang minh thần thánh, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm được mọi người chú mục.
Ngay cả đám thiên kiêu cấm kỵ Kiếm Đạo Tử, Vương Quyền đã nhìn thấy đủ loại mỹ nữ cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng, lộ ra vẻ kinh diễm.
“Lúc nào thì Quang Minh Thần Giáo xuất hiện nhân vật này? Bạch Thiên Hành, ngươi không giải thích gì sao?”
Kiếm Đạo Tử nhìn về phía Quang Minh thánh tử Bạch Thiên Hành sau lưng Lam Vũ hỏi.
Bạch Thiên Hành cười nhạt một tiếng nói: “Nàng là thánh nữ tân nhiệm của Quang Minh Thần Giáo ta.”
“Vị trí thánh nữ của Quang Minh giáo để trống nhiều năm, không ngờ các ngươi lại tìm được, nhưng vì sao các ngươi phải nhúng tay vào chuyện này?”
Kiếm Đạo Tử đạm mạc hỏi.
Bạch Thiên Hành cũng có chút không hiểu nhìn về phía Lam Vũ.
Lam Vũ không giải thích quá nhiều, đạm mạc nhìn qua Kiếm Đạo Tử nói: “Muốn thương tổn bọn họ, phải qua cửa ải của ta của ta trước!”
Huyền Thiên tông là tông môn của Sở Cuồng Nhân, là nhà của nàng.
Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên, Thương Tình Tuyết giống như người nhà của nàng vậy, làm sao nàng có thể ngồi nhìn Kiếm Đạo Tử thương tổn bọn họ được?
“Ha, xem ra, ngươi quản định chuyện này rồi.”
Kiếm Đạo Tử cau mày.
Khí chất va tướng mạo của Lam Vũ đúng là đã khiến hắn ta kinh diễm, nhưng hắn ta sẽ không vì vậy mà lưu tình.
“Xuất kiếm đi!” Lam Vũ đạm mạc nói.
“Vậy liền để ta nhìn xem thực lực của thánh nữ Quang Minh giáo đi.”
Trên người Kiếm Đạo Tử dần xuất hiện một cỗ kiếm khí bá đạo lạnh thấu xương, kiếm khí bốn phía đều rung động không thôi.
“Ta đã nói, nếu bọn họ có thể đỡ được ba kiếm của ta, ta sẽ để bọn họ còn sống rời đi.”
“Hiện tại, nếu ngươi muốn xuất đầu, vậy để ngươi ngăn chặn ba kiếm này đi!”
Kiếm Đạo Tử đưa tay chém ra kiếm đầu tiên!
Kiếm khí như thủy triều, từ trên trời giáng xuống!
Lam Vũ đứng tại chỗ, trong lòng bàn tay có một đoàn Thần Hỏa màu trắng thiêu đốt hừng hực.
Một chưởng vỗ ra, Quang Minh Thần Hỏa ra!
Hai cỗ lực lượng va chạm, Thần Hỏa phá nát, kiếm quang cũng theo đó tan rã!
Thiên kiêu bốn phía đều phải lùi lại mấy bước.
Lam Vũ lại đứng vững như bàn thạch, “Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm, chỉ có như thế thôi sao? So với công tử, ngươi, kém xa!”
Nghe nàng nói vậy, công tử trong miệng nàng cũng có Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm.
Mọi người nghe vậy, trong mắt lộ ra suy tư.
Ánh mắt Kiếm Đạo Tử run lên, “Ngươi nói công tử, là Sở Cuồng Nhân!!”
Không chỉ hắn ta, cách đó không xa, ánh mắt thánh tử Quang Minh giáo Bạch Thiên Hành cũng lóe lên, thì ra vị công tử kia là Sở Cuồng Nhân?
“Đến, thi triển kiếm thứ hai của ngươi, để ta nhìn xem, ngươi xuất toàn lực, có thể bằng mấy phần của công tử.”
Lam Vũ không trả lời thẳng Kiếm Đạo Tử.
Nhưng trong mắt mọi người, nàng đã chấp nhận.
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi tấm tắc,
“Thánh nữ Quang Minh giáo lại cung kính Sở Cuồng Nhân như vậy, chậc chậc, chuyện này thật khiến người ta bất ngờ.”
“Chậc chậc, thủ đoạn của Sở Cuồng Nhân đúng là cao minh.”
“Đúng vậy.”
Trong đám người, Lý Sách Long cũng đứng trong đó, hắn ta nhìn Lam Vũ, ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét.
Móa nó, làm sao đám giai nhân tuyệt sắc này đều có quan hệ với Sở Cuồng Nhân?!
Lãnh Ngưng Ngọc, Mị Kiếm Vệ, hiện tại lại thêm Lam Vũ...
Mỗi người đều là giai nhân tuyệt sắc, tuyệt thế thiên kiêu, hơn nữa địa vị của người này còn trâu bò hơn người kia.
“Người có liên quan đến Sở Cuồng Nhân, đều là kẻ địch của ta!”
“Cho dù ngươi là thánh nữ của Quang Minh giáo, cũng không ngoại lệ!”
Kiếm Đạo Tử hừ lạnh một tiếng, kiếm chi đạo vận trên người bạo phát, linh lực phun trào, ngưng tụ ra một đạo kiếm ảnh hư huyễn trong hư không.
Một kiếm chém xuống, lôi cuốn phong bạo, hư không vỡ tan như gương, xuất hiện từng đạo đường vân màu trắng.
“Kiếm chi phong!”
Đối mặt cơn bão táp chi kiếm này, Lam Vũ vô cùng trầm ổn, khải giáp màu trắng bạc trên người nở rộ quang huy, khí tức quang minh thần thánh thấu thể mà ra!
“Quang Minh Thần Thuẫn!”
Khí tức quang minh thần thành bạo phát, ngưng tụ ra một cái thần thuẫn thiêu đốt hỏa diễm màu trắng.
Gió bão chi kiếm đánh vào thần thuẫn, bộc phát ra tiếng oanh minh, chấn động bốn phía.
Thuẫn bài phá nát, gió bão chi kiếm còn sót xuyên qua thuẫn bài, quét về phía Lam Vũ, khiến nàng phải lùi lại mấy bước.
“Đúng là có mấy phần thực lực.”
Lam Vũ tro bụi trên khải giáp, đạm mạc nói: “Ngươi còn một kiếm cuối cùng!”
“Một kiếm cuối cùng, ngươi không chặn được!”
“Coi chừng gió lớn, đau đầu lưỡi.”
“Hừ!” Ba động linh lực Kiếm Đạo Tử vô cùng mênh mông, ba dị tượng Đạo Thể đều bạo phát.
Đây là một kiếm cuối cùng, linh lực của Kiếm Đạo Tử bạo phát, kiếm chi đạo vận và linh lực đều thôi động đến cực hạn, hóa thành một đạo kiếm ảnh bốn màu, trong đó ẩn chứa sức mạnh bốn loại phong địa thủy hỏa, mặc dù không có kiếm nguyên, nhưng hắn ta vẫn còn tu hành tứ tượng kiếm đạo.
Thậm chí sau khi luyện hóa truyền thừa của Thanh Huyền Kiếm Đế, hắn ta đã suy ra, cảm ngộ với tứ tượng kiếm đạo đã nâng cao một bước.
Một kiếm chém xuống, tứ tượng chi lực ngưng tụ thành kiếm ảnh sáng chói mắt, chém về phía Lam Vũ!
“Thẩm Phán Chi Mâu!”
Lam Vũ vận chuyển Quang Minh Thần Hỏa, hóa thành một cái Thần Mâu, trong nháy mắt bắn ra!
Một Thần Mâu, một kiếm ảnh ầm vang va chạm!
Lam Vũ, Kiếm Đạo Tử đều bị đẩy lui gần một trăm trượng.