Chương 620 Đế binh của riêng mình, chư vị Hoàng giả, để ta tận hứng đi
Thất Tình môn, một trận đại chiến vô cùng hiếm thấy đang diễn ra cao trào!
Hai bên đại chiến, một bên là mười mấy Hoàng giả tuyệt đỉnh nhất trong đế lộ, một bên là một hậu bối thiên kiêu!
Chênh lệch như vậy khiến ai lần đầu nghe thấy đều phải khịt mũi coi thường.
Ở nơi này nháo cái gì?
Mười mấy Hoàng giả tuyệt đỉnh lại liên thủ đối phó với một thiên kiêu hậu bối?
Loại chuyện này sao có thể phát sinh cơ chứ?!
Nhưng thực tế, loại chuyện tưởng như hoang đường này lại đang diễn ra trước mặt đám tu sĩ bên cạnh Thất Tình môn!!
Không chỉ thấy, mọi chuyện lại đang phát triển theo tình huống mà không ai có thể tưởng tượng tới.
Vốn dĩ, đám tu sĩ còn nghĩ rằng mười mấy Hoàng giả tuyệt đỉnh này cùng xuất thủ thì trên đời này còn ai có thể không mất mạng sao????
Nguồn lực lượng này theo lý là không đế lộ không ai có thể địch nổi mới phải.
Nhưng sự thật lại khác.
Mười mấy Hoàng giả tuyệt đỉnh cùng ra tay lại không thể bắt được một thiên kiêu hậu bối!
"Cuối cùng là tại sao các ngươi lại quen biết người này?"
Trong đại điện Thất Tình môn, Doanh Hoàng nhìn thiên kiêu trẻ tuổi Sở Cuồng Nhân kia hăng hái đánh từ dưới đất rồi đánh lên trời, bất phân thắng bại với mười mấy Hoàng giả tuyệt đỉnh thì nuốt nước miếng, biểu tình không thể nào tin nổi.
Đừng nói bà ta, ngay cả đám người Lãnh Nguyệt tiên tử cũng cảm thấy như vậy.
Thực sự quá kinh khủng.
Cách đây không lâu, khi Sở Cuồng Nhân đi cấm địa Hoang Vu, thực lực của hắn còn lâu đã đạt tới trình độ này. Tại sao mới đi một chuyến tới cấm địa, khi trở lại đã thay đổi cực lớn, loại thực lực này tưởng chừng như là hai người vậy!
Trên không trung, các loại năng lượng không ngừng nổ lớn, các đạo vận xuất hiện liên tục. Cả bầu trời xuất hiện đủ loại màu sắc rực rỡ, vừa đẹp đẽ vừa chói mắt.
Mọi người nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được trong quang cảnh tuyệt mỹ đó ẩn chứa sát cơ nhiều tới mức nào.
Đó là vĩ lực mà gần như không ai trong đế lộ có thể ngăn cản được.
"Hủ Cốt Độc Chưởng!"
Ầm!
Độc Hoàng và Sở Cuồng Nhân chưởng đối chưởng.
Xương cốt cánh tay của Độc Hoàng nổ tung tại chỗ, nhưng ông ta vẫn tỏ ra vui mừng nói: "Tiểu tử, cuối cùng cũng bắt được ngươi."
Trong chớp mắt, cơ thể ông ta tuôn ra vô số độc khí cực độc, nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể của Sở Cuồng Nhân.
"Độc khí này cho dù là Hoàng giả trúng phải cũng khó mà sống được, cho dù tu vi của ngươi có mạnh hơn đi nữa thì cũng chẳng thể chống cự!"
"Phải vậy không?"
Khóe miệng Sở Cuồng Nhân nhấc lên, cánh tay tóm tay Độc Hoàng không buông, giơ tay lên đánh thêm hai quyền nữa, trực tiếp đập thẳng vào lồng ngực của đối phương.
Thân thể đối phương suýt thì nổ tung dưới quyền của hắn.
Do Sở Cuồng Nhân nắm chặt tay của ông ta nên ông ta không thể tránh thoát, mắt thấy một quyền của hắn lại đám tới, Độc Hoàng nhanh chóng đưa ra quyết định, hét lớn lên thúc giục linh lực, đánh gãy cánh tay mình sau đó cả người lui về phía sau.
Đồng thời, Sở Cuồng Nhân tóm được cánh tay bị gãy kia của Độc Hoàng thì máu độc lập tức bao phủ quanh người hắn.
"Nhanh, hắn đã trúng độc!"
Độc Hoàng cố nén nỗi đau cụt tay, hét lớn nói.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi chết đi cho ta!!"
Một Hoàng giả tiến lên đánh ra một quyền, lực lượng lôi đình cực kì mạnh mẽ dường như muốn diệt thế xông về hướng Sở Cuồng Nhân.
"Điên đảo càn khôn!"
Sở Cuồng Nhân cũng đánh ra một quyền.
Tiếng ầm ầm bạo vang, lực lượng lôi đình trong tay vị Hoàng giả kia vỡ tan tành!
Cơ thể của ông ta nổ thành một vũng máu!
Nhưng uy thế của quyền kính vẫn chưa giảm, lại đánh về phía một tay Hoàng giả khác, khiến đối phương bị đánh bắn về phía sau mấy trăm trượng.
Đám Hoàng giả còn lại trợn mắt lên nhìn Độc Hoàng.
Loại sức mạnh kinh khủng thế này mà ngươi dám nói hắn ta đã trúng độc?!
Đùa nhau sao?!
Ngay cả Độc Hoàng cũng ngẩn người.
"Không thể nào được, hắn đã trúng khí độc của ta, cộng thêm cả máu độc nữa. Cho dù y thuật của hắn có tài giỏi tới mức nào cũng không thể khôi phục nhanh như vậy được."
"Không thể nào được!"
Độc Hoàng không thể tin được vào mắt mình.
Độc Ôn Tà Thể của ông ta từ xưa tới nay chưa từng thất bại bao giờ, cũng chưa khiến ông ta phải thất vọng lúc nào, sao Sở Cuồng Nhân lại có thể áp chế được?!
"Độc Ôn Tà Thể, có thể làm gì được ta!"
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một cái.
Thân bất tử vốn là bức tường chống độc tốt nhất rồi, cộng thêm cơ thể này của hắn từng trải qua vô số cơ duyên nên hiện tại cực kì mạnh mẽ. Cho dù có là độc của Độc Ôn Tà Thể thì cũng không thể gây ra ảnh hưởng gì đối với hắn cả.
Chứ đừng nói, hắn vốn là thầy thuốc đứng đầu.
Có lẽ Độc Ôn Tà Thể này là chất kịch độc đối với những người khác, nhưng đối với hắn thì lại không có nổi một tác dụng phụ.
"Được rồi, bây giờ lấy luôn lá bài tẩy của các ngươi ra đi!"
Sở Cuồng Nhân giơ tay lên, một luồng lôi quang bay ra hóa thành đàn cổ, ngón tay đặt lên giây đàn, lần nữa tấu vang khúc Thần Ma bát âm!
"Là cầm đạo, rốt cuộc hắn ta đã tu hành bao nhiêu thuật pháp chứ?!"
"Đáng chết, thứ này còn là đế binh nữa!"
"Hừ, không lẽ chỉ mình hắn có đế binh hay sao?"
Đám Hoàng giả nhìn nhau, nhanh chóng lấy ra đế binh của riêng mình.
"Sở Cuồng Nhân, dù hôm nay phải trả giá lớn thế nào thì chúng ta cũng phải giết chết ngươi!!" Đại giáo hoàng Hắc Ám thần giáo cầm trường đao đen nhánh trong tay, giọng nói lạnh lẽo tới cùng cực.
"Không sai, ta không tiếc nhập bọn với bóng tối, làm thế nào cũng phải báo thù cho tất cả Hoàng giả trong tổ địa của Quang Minh thần giáo chúng ta!" Đại giáo hoàng Quang Minh thần giáo cầm trong tay một cây quyền trượng màu trắng, trong mắt tuôn ra vô số hận thù.
Luồng uy áp kiếm đạo lạnh thấu xương toát ra khắp nơi.
Trong tay Phong Vân kiếm Hoàng là một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, trên thanh kiếm là một luồng bạch quang đang luân chuyển khiến thanh kiếm rút đi vẻ bề ngoài cổ xưa. Hóa thành một thanh kiếm có bảy màu sặc sỡ, hệt như được làm bằng thủy tinh. Đó mới là hình thái chính thức của thanh trường kiếm cổ xưa này.
"Sở Cuồng Nhân, thù của Cấm Kỵ Kiếm tộc này ta không thể không báo!"
Phong Vân kiếm Hoàng lạnh lùng nói.
"Vương gia chúng ta cũng không ngồi im nhìn ngươi lớn mạnh."
Quanh thân Hoàng giả Vương gia có một luồng ánh sáng bảy màu đang luân chuyển, lực lượng ngũ hành bùng nổ, bàn tay vung vẩy một lá cờ.
Đó là đế binh của Vương gia.
"Tuy Tiêu Kinh Trần chỉ ở rể ở Bái gia ta, nhưng hắn cũng là Thiên Tôn Huyền Hoàng Thể, đoạt được truyền thừa của Đại Đế ở cấm địa Hoang Vu, vốn dĩ là một trong số những người có cơ hội lớn nhất lên được Đế vị, cuối cùng lại vì ngươi mà bị phá hủy tất cả!!"
Hoàng giả Bái gia cũng căm h ận nói.
Người này lấy ra một thanh trường thương, uy áp của đế khí tràn ngập trong không gian.
"Cấm Kỵ của Ma tộc chúng ta cũng không thể chết vô ích được!"
Một Hoàng giả Ma tộc hừ lạnh nói, cái lấy ra một con dấu lớn.
Trên con dấu khắc một chữ Ma, luồng ma khí kết hợp với đế uy bùng ra như thủy triều.
Từng món đế binh xuất hiện liên tục trong không trung.
Cùng với đó là luồng uy áp khủng khiếp của đế đạo tràn ngập thiên địa!
Sở Cuồng Nhân chỉ cười nhạn, đạo vận trên người đã bị hắn thúc giục tới mức cao nhất, đế khi dũng động sau đó rót vào Xuân Lôi Cầm.
"Rất tốt!"
"Chư vị Hoàng giả, hãy dùng toàn lực khiến ta tận hứng đi!"
Loong coong!!
Ngón tay của Sở Cuồng Nhân gảy lên dây đàn, tiếng đàn vang vọng khắp đất trời.
Khúc thứ nhất của Thần Ma bát âm, Thiên Địa bao la!"
Tiếng đàn là chiến âm, thúc đẩy cuộc chiến lên giai đoạn ác liệt nhất.
Đám Hoàng giả vội vàng thúc giục đế binh trong tay.
Chẳng mấy chốc, trường kiếm đánh ra kiếm khí, trường đao bắn ra luồng khí tức hắc ám khổng lộ, quyền trượng có bạch quang nở rộ, trường thương phá không, thương kình như rồng vượt gió, từ con dấu khổng lồ xuất hiện luồng ma khí cuồn cuộn.....
Đủ loại uy năng của đế binh đang va chạm với tiếng đàn đạo vận.
Chu vi trăm ngàn dặm cũng đang rung động điên cuồng.
Hư không phát ra tiếng nổ, đất đai vỡ nát. Từng luồng lực lượng đáng sợ đánh lan ra bốn phía khiến trời đất bị phá hủy dường như gặp phải thiên tai diệt thế.
Doanh Hoàng của Thất Tình môn nhìn mà thay đổi sắc mặt: "Mở đại trận hộ sơn!"
Một tấm màn hào quang bao bọc Thất Tình môn, chống đỡ những luồng uy năng do đế binh va chạm với nhau.
Ở nơi xa, từng tu sĩ bày ra vẻ mặt kinh hoàng. Người thì chật vật trốn, người thì thúc giục linh lực chống đỡ.
Nhất thời, thiên địa như biến thành ngày cuối cùng trước tận thế.