Chương 636 Đám thiên kiêu dựng lại lòng tin, các đạo thống vui mừng hớn hở
Trên không hắc thổ, Sở Cuồng Nhân và Táng Đế Quan lâm vào trạng thái giằng co.
Một người muốn luyện hóa đối phương, một người muốn phá hủy đối phương, hai cỗ lực lượng va chạm trong hư không, tạo thành một lực trường kinh khủng, hư không đều bốn phía đều có cảm giác bị bóp méo.
Lúc này nếu có người tới gần một phạm vi nhất định, chắc chắn sẽ bị cỗ lực trường kinh này đánh nát thành cặn bã.
Thời gian dần trôi qua, dường như Sở Cuồng Nhân đã chiếm thế thượng phong.
Mặc dù lực lượng của Táng Đế Quan có thể phá hủy thân thể hắn, nhưng Bất Tử chi thân của hắn lại có thể nhanh chóng tiến hành chữa trị.
Nửa ngày trôi qua, hắn vẫn trong trạng thái lông tóc không hao tổn gì, xem xét lại Táng Đế Quan, lực lượng phản kháng đã càng ngày càng yếu.
“Ha, ngươi đã đến cực hạn rồi sao?”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, sau đó lấy ra Hỗn Độn chi khí mà ngày trước lấy được trong Táng Đế Quan ra, hút nhập vào cơ thể, vận chuyển Thiên Địa Hồng Lô Thể, nhanh chóng chuyển hóa thành linh lực, lực lượng.
Sau đó, hắn thôi động lực lượng, tăng tốc luyện hóa Táng Đế Quan này.
Ngay lúc này, nắp quan tài Táng Đế Quan bỗng nhiên một tiếng kẽo kẹt mở ra, một đạo ánh sáng màu đen chiếu ra, bao phủ Sở Cuồng Nhân, sau đó bộc phát một cỗ hấp lực kinh khủng, hút hắn vào trong quan tài.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa, khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Đã xảy ra chuyện gì?!”
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tần Thiên Thần cũng có chút mộng, “Hắn tiến vào Táng Đế Quan rồi?”
Từ xưa đến nay, trong Táng Đế Quan cất giấu thứ gì, vô số Đế giả đều không biết.
Không có nhiều Đế giả dám đụng vào vật không rõ bực này, đừng nói đến chuyện tiến vào trong này tìm tòi hư thực.
Nhưng bây giờ, trước mặt bao nhiêu người, Sở Cuồng Nhân lại tiến nhập Táng Đế Quan, trở thành người đầu tiên tiến nhập Táng Đế Quan từ xưa đến nay.
Ít nhất, trong nhận thức của Tần Thiên Thần chính là như vậy.
“Rốt cuộc trong Táng Đế Quan cất giấu cái gì, có lẽ, câu đố vạn cổ này sắp có lời giải rồi.”
Trong lòng Tần Thiên Thần bỗng nhiên có chút mong đợi.
Nhưng lúc này, Sát Vô Xá bên cạnh lại cười lạnh một tiếng, “Vật chẳng lành bực này, người khác chạm vào đều phải chết, đừng nói đến chuyện trực tiếp tiến vào bên trong, theo ta thấy, Sở Cuồng Nhân, hẳn phải chết!”
Nghe hắn ta nói như thế, cũng không có bao nhiêu người phản đối.
Đúng vậy, Táng Đế Quan là vật chẳng lành, người nhiễm phải đều không có kết cục tốt, mà lúc này, Sở Cuồng Nhân lại trực tiếp tiến vào trong quan tài, mặc dù lúc trước không ai làm được, nhưng không có nghĩa đây là chuyện tốt.
Có lẽ trong quan kia còn ẩn giấu sát cơ càng thêm trí mạng!
“Chẳng lẽ, Sở Cuồng Nhân đã chết rồi?”
Bái Hồng Ngọc kinh nghi bất định nói.
“Không nhất định, có lẽ đối phương gặp cơ duyên khác ở bên trong đó.” Vương Quyền lắc đầu, suy đoán nói.
“Đừng đùa, vật chẳng lành kia sẽ có cơ duyên gì, Sở Cuồng Nhân nhất định đã chết.” Sát Vô Xá hừ lạnh một tiếng.
“Không sai, đây chính là vật chẳng lành, ngay cả các Đế giả cổ lão cũng kiêng dè không thôi, Sở Cuồng Nhân, nhất định không sống được.”
Cửu Viêm của tộc Cửu Anh cười lạnh một tiếng nói.
Lúc này, Táng Đế Quan bỗng nhiên chấn động một cái.
Dị động này khiến sắc mặt tất cả mọi người thay đổi, Sát Vô Xá và Cửu Viêm càng kinh nghi bất định, không thể nào, chẳng lẽ không chết thật?!
Nhưng sau khi Táng Đế Quan chấn động một cái liền chui vào vết nứt hắc thổ, không thấy bóng dáng.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, vết nứt hắc thổ dần đóng lại, tất cả lại trở về bình tĩnh như thường.
“Ha ha, hắn trăm phần trăm đã chết!”
Sát Vô Xá ha ha cười nói.
Bên cạnh, Cửu Viêm cũng là lộ ra nụ cười thư thái.
Đám thiên kiêu cấm kỵ khác như mấy người Tử Võ Cực, Bái Hồng Ngọc ít nhiều đều cảm thấy vui vẻ, thở dài nhẹ nhõm, giống như tảng đá vẫn đè nặng trước ngực đã dời đi rồi.
“Đáng tiếc, thiên kiêu rực rỡ nhất, vẫn lạc.”
Tần Thiên Thần lắc đầu nói.
Sau đó, hắn ta ngẩng đầu ưỡn ngực, hướng mặt về phía mặt trời gay gắt, “Tiếp theo sẽ là thời đại thuộc về Tần Thiên Thần ta!!”
Các thiên kiêu cấm kỵ khác cũng tươi cười rạng rỡ, suy nghĩ thông suốt, tâm trạng vốn âm u tử khí đã toả sáng sinh cơ.
“Táng Đế Quan đã trở lại hắc thổ, nơi đây không thích hợp thăm dò tiếp, ta dự định đi nơi khác nhìn xem.”
“Đúng vậy, hắc thổ không thích hợp thăm dò, hơn nữa, chúng ta cũng đừng quấy rầy Sở Cuồng Nhân ở đây nghỉ ngơi, đi thôi.”
“Dùng hắc thổ làm mộ phần, Táng Đế Quan làm quan tài, đây chính là đãi ngộ mà ngay cả Đại Đế cũng không được hưởng thụ, Sở Cuồng Nhân, ngươi có phúc lớn a.”
Trên mặt một đám thiên kiêu nở nụ cười rời khỏi hắc thổ.
Rất nhanh, hắc thổ lớn như vậy đã không còn một ai.
Mà không lâu sau, tin tức Sở Cuồng Nhân táng thân tại Táng Đế Quan đã như cơn lốc nhanh chóng truyền khắp đế lộ.
Không ít người đều cảm thấy không thể tin được.
Sở Cuồng Nhân, chết rồi??
Thiên kiêu sáng chói nhất, rực rỡ nhất trên đế lộ kia, chết rồi?!
Chuyện này sao có thể?!
Hơn mười vị Hoàng giả tuyệt đỉnh vây giết hắn, nhiều đạo thống Viễn Cổ muốn giết hắn như vậy, hắn đều không chết, làm sao lại đột nhiên chết được?
Suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người là không tin.
Nhưng được rất nhiều người kiểm chứng, cuối cùng mọi người cũng xác định, Sở Cuồng Nhân đã bị Táng Đế Quan hút vào trong hắc thổ, chôn trong đất.
Táng Đế Quan, đó là vật không rõ trong hắc thổ, hắc thổ, đó là nơi quỷ quyệt nhất trong cấm địa Hoang Vu, hai tầng nguy hiểm, cho dù là Đế giả cũng thập tử vô sinh, huống chi, Sở Cuồng Nhân còn chưa thành đế.
Dường như đã có thể xác định, Sở Cuồng Nhân, chết rồi!
Trong lúc nhất thời.
Vô số tu sĩ cảm thấy tiếc hận không thôi.
Nhưng rất nhiều đạo thống Viễn Cổ lại vui mừng hớn hở.
Kiếm tộc.
“Ha ha, Sở Cuồng Nhân, ngươi chết thật tốt, chết thật tốt!”
Tộc trưởng Kiếm tộc cười ha ha, vô cùng hưng phấn.
Vô số năm qua, lần đầu tiên hắn ta cảm thấy vui sướng như vậy, so với lúc trở thành tộc trưởng Kiếm tộc còn vui vẻ hơn trăm lần nghìn lần.
“Phân phó xuống, hôm nay bày yến, mọi người không say không về!”
Tộc trưởng Kiếm tộc cười to nói.
“Vâng.”
Ngoại trừ Kiếm tộc, các đạo thống Viễn cổ như Vương gia, Bái gia, Tần gia, Ma tộc đều vô cùng phấn chấn với tin tức Sở Cuồng Nhân bỏ mình.
Các đại đạo thống Viễn Cổ vui mừng hớn hở giống như đón tết.
Mà ở các nơi còn lại.
Tai ương Táng Đế Quan đã trôi qua, vô số địa phương còn đắm chìm trong trong bi thương, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng hoan hỉ của các đạo thống Viễn Cổ.
Trong một tòa thành trì.
Có một điêu khắc sư lấy ra một khối gạch đá cất giấu đã lâu, điêu khắc một pho tượng, đặt ở trong sân.
“Phụ thân, hắn là ai?”
Một nữ hài hiếu kỳ chỉ tượng đá điêu khắc nói.
Điêu Khắc sư không trả lời, mà lôi kéo nữ hài kia cùng nhau quỳ trên mặt đất, trịnh trọng dập đầu ba cái về phía pho tượng.
“Hắn là đại ân nhân của chúng ta.”
“Vì kéo quan tài, chắc chắn phải chết, các đại đạo thống Viễn Cổ đều co đầu rút cổ không ra, là hạng người ham sống sợ chết, chỉ có hắn, đứng ra, lực chiến yêu nghiệt, cuối cùng trả thiên hạ một mảnh thái bình…”
Điêu Khắc sư nói.
Vô số bình dân cũng có suy nghĩ như Điêu Khắc sư, trong cái nhìn của bọn họ, so với các đạo thống viễn cổ co đầu rút cổ không ra, vứt bỏ thiên hạ bách tính không để ý.
Thì Sở Cuồng Nhân đứng ra hoàn toàn xứng đáng là chúa cứu thế, nhất là sau khi tin tức Sở Cuồng Nhân đã chết truyền ra, cuối cùng Táng Đế Quan không đi ra làm chuyện ác, càng chứng minh phỏng đoán của dân chúng.
Sở Cuồng Nhân, đã lấy sinh mệnh phong ấn Táng Đế Quan.
Lời đồn này đã lưu truyền ra.
Vô số dân chúng vì đó dựng bia chép sử, thanh thế của Sở Cuồng Nhân to lớn, vượt qua bất kỳ thời điểm nào lúc trước.