← Quay lại trang sách

Chương 640 Thái Cổ dị văn, Nghịch Thần chi chiến, thời đại thay đổi

Sau khi Minh Thần ý chí hóa thân rời đi, Sở Cuồng Nhân tiếp tục nghiên cứu Hỗn Độn Thể của Hỗn Độn Đạo Chủ, hắn phát hiện, bề ngoài đối phương nhìn như không có vấn đề gì, nhưng bên trong đã sớm thủng trăm ngàn lỗ.

Nếu không, đám Hỗn Độn chi khí kia sẽ không bị khống chế từ cỗ thân thể này tiêu tán ra.

Những thứ này, đều là Hỗn Độn Đạo Chủ nhiều năm tu hành mà có.

Lúc nghiên cứu Hỗn Độn Thể, Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Hỗn Độn Đạo Chủ vẫn hiếu kì nhìn hắn, “Hay là ngươi nói cho ta tình huống trong Táng Đế Quan và chuyện giữa người và Minh Thần đi.”

“Ừm, cũng được, nhưng trước đó, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Mời nói.”

“Ngươi tên là gì?”

Lúc này Sở Cuồng Nhân mới nhớ tới, hắn còn chưa giới thiệu, hắn cười nhạt một tiếng nói: “Xin lỗi, là ta sơ sót, ta tên là Sở Cuồng Nhân.”

Hỗn Độn Đạo Chủ cười, “Nhắc đến chuyện giữa ta và Minh Thần, thì phải nói từ thời đại Thái Cổ.”

“Thái Cổ? A, đúng là đủ xa xưa…”

Sở Cuồng Nhân lộ ra vẻ hứng thú.

Thái Cổ, đó là một thời đại vô cùng xa xưa, xa xưa đến mức phải dùng nguyên niên để ghi chép thời gian biến thiên.

Một nguyên niên tương đương với một trăm hai mươi chín nghìn sáu trăm năm.

Mà Thái Cổ cách nay, đã sáu mươi sáu nguyên niên.

Thái Cổ, Thiên Đạo mới sinh, Thương Khung tinh có rất nhiều tồn tại cường đại, lúc này Nhân tộc nhỏ yếu như con kiến hôi, đối mặt với tầng tầng lớp lớp sinh vật Thái Cổ, chỉ là khẩu phần lương thực.

Nhưng về sau, một số sinh linh Thái Cổ phát hiện, Nhân tộc hèn mọn nhỏ yếu lại ẩn chứa một loại lực lượng kỳ lạ, lúc Nhân tộc cực độ tin tưởng hoặc là tôn kính bọn họ, loại lực lượng kỳ lạ kia lại có thể khiến năng lực của bọn họ được tăng cường.

Các sinh linh Thái Cổ gọi lực lượng này là tín ngưỡng chi lực!!

Sau đó, xuất hiện khái niệm Thần.

Nhân tộc tín ngưỡng thần, thần trợ giúp Nhân tộc vượt qua khó khăn, thu hoạch được tín ngưỡng chi lực trên người Nhân tộc, hai bên hỗ trợ lẫn nhau.

Đoạn thời gian đó, được gọi là thời đại Thái Cổ Chư Thần.

Nhưng về sau, đã xảy ra biến hóa.

Nhân loại thông qua quan sát thiên địa tự nhiên, Chư Thần thần lực, thời gian dần trôi qua cũng thông qua thủ đoạn này nắm giữ năng lực tương tự như Chư Thần.

Đó chính là khởi nguyên người tu hành ở thương khung.

Hiểu được tu hành, Nhân tộc dần dần lớn mạnh, mặc dù không phải đối thủ của một số sinh vật Thái Cổ cường đại, nhưng đã không còn ỷ lại thần nhưu trước, chư thần, dần dần mất tín ngưỡng.

Chuyện này khiến chư thần không thể ngồi yên.

Không có tín ngưỡng chi lực, năng lực của bọn họ không có cách nào tăng cường, bởi vì một loại hạn chế nào đó, bọn họ không có cách nào học tập được tu hành pháp của Nhân tộc.

Sau đó, một đám thần mở họp.

Bọn họ quyết định để nhân tộc kinh lịch khó khăn, sau đó lại xuất thủ tương trợ bọn họ, cứ như vậy, bọn họ có thể lần nữa thu hoạch tín ngưỡng.

Đồng thời trong bóng tối bọn họ áp chế thế lực người tu hành của Nhân tộc, không để Nhân tộc quá lớn mạnh, vượt qua khống chế của bọn họ.

Biện pháp này quả nhiên hữu hiệu, trước mặt tầng tầng lớp lớp khó khăn, người tu hành của Nhân tộc vừa mới quật khởi không lâu căn bản không có biện pháp ngăn cản, rất nhanh đã đi tìm kiếm thần trợ giúp.

Nhưng trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, hành động của chư thần bại lộ, một số Nhân tộc phản kháng, mặc dù Nhân tộc nhỏ yếu, bị chư thần trấn áp, nhưng nhiệt huyết của Nhân tộc lại không bị tiêu diệt.

Nhân tộc, cự tuyệt làm con cừu non bị nuôi nhốt!

Nhân tộc, vĩnh viễn không bao giờ làm nô!

Nhân tộc một lần nữa phản kháng, người tu hành không ngừng lớn mạnh, thời gian dần trôi qua cũng nắm giữ năng lực chống lại thần!

Tại viễn cổ mới bắt đầu, Nghịch Thần chi chiến chính là khai hỏa!

Đây là một trận chiến tranh kéo dài, Nhân tộc nắm giữ lực lượng đối địch với thần, nhưng thần là do Thương Khung tinh thai nghén mà thành, một số Thần Linh cường đại thậm chí đạt đến cảnh giới thương khung không diệt, bọn họ sẽ không tử vong, căn bản không có khả năng bị tiêu diệt.

Cho nên, Nhân tộc chỉ có thể tiến hành phong ấn từng Chư Thần.

Mà Hỗn Độn Đạo Chủ chính là một trong mấy quân chủ trong trận Nghịch Thần chi chiến đó, ông ta đối phó thần, chính là cường giả trong đám thần, Minh Thần!

Mặc dù Hỗn Độn Đạo Chủ và một số cường giả Nhân tộc nỗ lực, cuối cùng đã bị Minh Thần phong ấn tiến vào trong hư không vô tận.

Nhưng bản thân Hỗn Độn Đạo Chủ cũng bị trọng thương, nhục thân và linh hồn đều bị giam vào trong Táng Đế Quan, lâm nguy đến bây giờ.

“Mặc dù ta bị nhốt ở nơi này, nhục thân bị trọng thương, linh hồn cũng vô cùng suy yếu, nhưng Minh Thần bị phong ấn, muốn triệt để giết chết ta, cũng không phải chuyện đơn giản.” Hỗn Độn Đạo Chủ cười nhạt nói.

“Cho nên, mới có lời đồn Táng Đế Quan kéo quan tài quá cảnh, chắc chắn phải chết, Minh Thần ý chí hóa thân muốn thông qua chuyện thu thập oán niệm của vạn vạn sinh linh, để dần tan rã linh hồn của ngươi.”

“Kéo quan tài quá cảnh, chắc chắn phải chết?”

Hỗn Độn Đạo Chủ cau mày, “Có ý gì?”

Sở Cuồng Nhân nói chuyện có liên quan đến Táng Đế Quan ra.

Hỗn Độn Đạo Chủ nghe xong càng không hiểu, “Trong Táng Đế Quan bên trong chỉ có một đạo Minh Thần ý chí hóa thân, lúc ấy cho dù cường giả Nhân tộc không có cách nào cứu ta ra, nhưng phải có biện pháp trấn áp mới đúng, tại sao lại để Táng Đế Quan không kiêng nể gì như thế, giết hại vạn vạn sinh linh Nhân tộc ta?”

“Còn Phổ Đà nữa, lúc trước ông ta chỉ là một tên lính quèn ở bên cạnh ta, nhưng tại sao hắn lại tới cứu ta, phải có nhiều nhân tài am hiểu linh hồn chi đạo hơn mới đúng, ta có quá nhiều nghi ngờ.”

“Tiểu gia hỏa, có thể nói cho ta tình huống bên ngoài thế nào không?”

Sở Cuồng Nhân gật đầu, “Được.”

Hắn êm tai kể những chuyện mình biết ra.

Hiện tại, đến lượt Hỗn Độn Đạo Chủ nghe, lúc ông ta nghe thấy thời đại mạt pháp, Cận Cổ không đế, không khỏi biến sắc, không thể tin được Nhân tộc ngoại giới lại yếu đến trình độ này.

Lúc ông ta nghe thấy cửu thiên, càng thêm mơ hồ.

Cửu thiên?

Đó là cái quỷ gì vậy, tại sao ông ta chưa từng nghe qua.

“Ngoại giới còn thay đổi nhiều hơn ta nghĩ, xem ra sau khi ta bị vây khốn ở Táng Đế Quan, đã xảy ra không ít chuyện.”

Hỗn Độn Đạo Chủ lắc đầu, cảm khái nói.

“Tiểu gia hỏa, ngươi đã từng nghe nói đến Huyền Hoàng Đạo Chủ chưa?”

“Chưa từng.”

“Vậy Kiếm Linh Lung Đạo Chủ thì sao?”

“Cũng không có.”

“Phật Chủ? Hay là Phổ Đà tổ sư thì sao?”

“Người sáng tạo ra Phật Môn, ta biết người này, nhưng Phật Chủ có hay không đều là bí ẩn chưa có lời đáp, ta cũng không rõ ràng.”

Hỗn Độn Đạo Chủ hỏi liên tiếp mấy người, nhưng Sở Cuồng Nhân chưa nghe nói đến một ai, có điều hắn vẫn âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.

Sau một phen hỏi thăm, Hỗn Độn Đạo Chủ hết hy vọng, ông ta xác định, thế giới bên ngoài đã không phải thế giới ông ta biết nữa.

Những người trong trí nhớ, không biết còn tồn tại hay không.

Bầu không khí có chút trầm mặc.

“Ngươi đang làm gì?”

Hỗn Độn Đạo Chủ nhìn thoáng qua Sở Cuồng Nhân, hỏi.

“Nghiên cứu Vô Thượng Đạo Thể của ngươi.”

“Nghiên cứu? Ngươi còn có thể nghiên cứu Vô Thượng Đạo Thể…” Sắc mặt Hỗn Độn Đạo Chủ cổ quái nhìn thoáng qua Sở Cuồng Nhân, nhưng sau đó, thân thể ông ta run lên, giống như nhìn thấy chuyện bất khả tư nghị gì đó, “Sao trên người ngươi lại có mấy loại khí tức Đạo Thể như vậy? Rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào?”

“Nghiên cứu.” Sở Cuồng Nhân nghiêm túc bói.

Hỗn Độn Thể không hổ là Đạo Thể xếp thứ nhất, Sở Cuồng bỏ ra mười ngày, mới nghiên cứu không đến một nửa.

Mà trong mười ngày này, hắn cũng không nhàn rỗi, có cơ hội hỏi thăm Hỗn Độn Đạo Chủ về chuyện liên quan tới cảnh giới tu hành.

Dù sao, đây chính là một vị đại lão viễn cổ!

Không nắm chắc cơ hội này, chẳng phải hắn đã uổng công vào Táng Đế Quan hay sao?