Chương 706 Đối chiến n Hồng Hoa, mình làm không đủ nhiều sao?
“Ta, ta thua rồi!”
Tà Phong nuốt ngụm nước, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn ta rõ ràng.
Chỉ cần Sở Cuồng Nhân nguyện ý, đầu ngón tay nhẹ nhàng động một cái, là có thể chấm dứt tính mạng của hắn ta, mà hắn ta cũng tuyệt đối không có bất kỳ sức đánh trả nào.
“Không thể nào, không thể nào, Tà Phong là vạn phu trưởng, cũng là cường giả trên chiến bảng, thế mà lại bị một chiêu đánh bại?!”
“Đây, đây là thật hay giả?”
“Ta không hoa mắt đi, một kiếm vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
“Rốt cuộc người này đã đến cảnh giới gì?!”
Trong quân doanh, đám binh sĩ kinh hô không thôi, mà n Hồng Hoa và mấy nữ thị vệ sau lưng nàng cũng hơi kinh ngạc.
“Không ngờ thực lực của tiểu ca ca này lại tốt như vậy.”
“Nói thế nào Tà Phong cũng là Đế giả viên mãn, một chiêu đánh bại hắn, ngay cả thiếu tướng quân, chỉ sợ cũng không làm được.”
Một nữ thị vệ vừa dứt lời, chợt nhớ tới n Hồng Hoa vẫn ở bên cạnh mình, vội vàng che miệng.
“Thực lực của người này đúng là không tầm thường.”
n Hồng Hoa nói, trong mắt lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Nàng nhớ đến Quỷ Đao Thiên Tôn từng nói, tuổi của Sở Cuồng Nhân trẻ hơn nàng, nhưng thành tựu lại không thấp hơn nàng.
Cho tới nay, n Hồng Hoa luôn là một trong những người ưu tú nhất trong cùng thế hệ, năm mươi tuổi là Đế giả viên mãn, quá mức hiếm thấy.
Trong tám mươi mốt cứ điểm cũng không tìm được mấy người cùng thế hệ có thể đánh đồng với nàng, cho dù là khắp cổ kim, tu sĩ có thiên phú như nàng cũng cực kì hiếm thấy.
Cho nên, cho đến nay n Hồng Hoa luôn tự ngạo.
Lúc nghe được có người có thành tựu không thấp hơn mình, nhưng tuổi còn trẻ hơn mình, nàng không nhịn được sinh ra lòng so sánh.
Nàng muốn nhìn một chút, mình và Sở Cuồng Nhân, ai ưu tú hơn!
“Trương Nhất, ra khỏi hàng!”
Lại là một vị Đế giả bị n Hồng Hoa gọi tên.
Nhưng vẫn bị Sở Cuồng Nhân một chiêu đánh bại như cũ.
Lần này, mọi người xôn xao.
Không cần n Hồng Hoa gọi, binh lính hay phu trưởng đạt tới tu vi Đế giả đều chủ động ra khỏi hàng.
“Ta thử một chút cao chiêu của các hạ đi.”
“Mời!”
Một chiêu sau, vị Đế giả kia, bại!
“Ta đến!”
“Đến lượt ta!”
“Hừ, ta cũng không tin.”
Một đám Đế giả thua trong tay Sở Cuồng Nhân, hơn nữa đều là một chiêu bại trận, tiếng nghị luận của mọi người càng ngày càng nhiều.
“Được rồi, tất cả dừng tay đi.”
Lúc này, n Hồng Hoa kêu dừng mọi người, nàng đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, thản nhiên nói: “Vất vả Sở đạo hữu.”
“Không sao.”
“Hiện tại đến lượt ta khảo nghiệm.”
“Thiếu tướng quân, mời.”
“Không phải bọn họ, mà chính là... Ngươi!”
Ánh mắt n Hồng Hoa tràn đầy lửa nóng nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lộ ra chiến ý, “Ta muốn tự mình thử xem năng lực của Sở đạo hữu!”
Nàng lấy trường thương màu đỏ ra, trên thương có đạo văn huyền diệu lưu chuyển, loá mắt huy hoàng, lộ ra một cỗ khí tức vô cùng bá đạo.
“Sở đạo hữu, xuất kiếm đi.”
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, trong lòng thầm than.
Biết ngay là như vậy mà.
“Vậy xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Côn Ngô bên hông Sở Cuồng Nhân tự động ra khỏi vỏ, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Trong lòng hắn đang tính toán nên dùng mấy chiêu đánh bại n Hồng Hoa.
Một chiêu?
Như vậy có phải sẽ khiến đối phương mất thể diện không?
Nói thế nào bây giờ mình vẫn ở trong phủ tướng quân, một chiêu đánh bại người ta, còn là trước mặt nhiều người như vậy, không được tốt lắm.
Ba chiêu?
Hình như cũng như vậy.
Hay là, cứ để nàng đánh mấy chiêu trước?
Trong lòng Sở Cuồng Nhân đang tính toán làm thế nào để đánh bại n Hồng Hoa, đối phương đã nâng thương đâm tới, một chiêu này, Đế khí và đạo văn dồi dào xen lẫn, giống như thiên quân vạn mã trùng phong mà đến, vô biên bá đạo.
Trong Đế Sơ cảnh, cực ít có người cản được.
Sở Cuồng Nhân nhẹ nhàng vung trường kiếm lên.
Kiếm thương giao kích, keng một tiếng, hư không lập tức nổ tung!
Kiếm không nhúc nhích tí nào, người vững như bàn thạch.
Một thương này, Sở Cuồng Nhân cản vô cùng nhẹ nhõm, khiến ánh mắt n Hồng Hoa ngưng tụ, “Ở đây có nhiều người, ngươi và ta nhập hư không đánh đi!”
Ngay sau đó, hai người nhập vào hư không.
Trong hư không, thương kiếm liên tiếp giao kích, Đế khí và đạo văn liên tiếp nổ tung, năng lượng kinh khủng bao phủ mười ngàn dặm!
Toàn bộ cao thủ trong cứ điểm đều phát giác được.
Từng đạo đế niệm rơi nhập hư không, quan sát trận chiến này, một số Đế giả chỉ nhìn ra được hai người này chiến hừng hực khí thế, bất phân cao thấp.
Mà đám Thiên Tôn lại nhìn ra chuyện khác.
“Chênh lệch, quá lớn.”
Trong quân doanh, thống lĩnh râu quai nón lắc đầu nói ra.
Hắn ta là một vị Thiên Tôn.
Hắn ta nhìn ra được, chênh lệch giữa Sở Cuồng Nhân và n Hồng Hoa quá lớn, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Nhìn hai người có vẻ đánh vô cùng kịch liệt, thật ra, Sở Cuồng Nhân luôn cố kỵ thể diện của đối phương, căn bản cũng không toàn lực ứng phó.
Vốn thả chút nước, bây giờ đã thả cả một biển rồi.
“Hẳn là đủ đi.”
Trong hư không, Sở Cuồng Nhân âm thầm nói.
Hắn và n Hồng Hoa đã giao thủ ba mươi mấy chiêu.
Lúc hắn đánh nhau với thần chỉ cũng không dùng nhiều chiêu như vậy, xem chừng mặt mũi này đã lưu đủ cho đối phương rồi.
Sau đó, hắn nghiêm túc một chút.
Trường kiếm chém ra, một đạo kiếm quang xẹt qua hư không, xé rách thương ảnh đầy trời, Đế khí vỡ vụn, n Hồng Hoa bị đánh lui.
Ngay sau đó, Côn Ngô Kiếm như bóng với hình, rơi vào trên cái cổ trắng nõn của đối phương, thắng bại, trong nháy mắt rõ ràng!
Sở Cuồng Nhân thu hồi Côn Ngô, “Thiếu tướng quân, đa tạ.”
Mà sắc mặt n Hồng Hoa vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân cắn răng nghiến lợi nói: “Có phải ngươi cảm thấy ta là kẻ ngốc không!”
Nàng hừ lạnh một tiếng, sau đó đi ra hư không.
Trở lại quân doanh.
“Thiếu tướng quân.”
Mấy vị thống lĩnh tiến lên đón, vừa muốn an ủi hai câu.
Nhưng còn chưa mở miệng đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của đối phương.
“Đi.”
Nàng không nói hai lời, dẫn mấy nữ thị vệ rời đi.
Sở Cuồng Nhân cũng đi ra hư không.
“Sở đạo hữu, thâm tàng bất lộ.”
“Khá lắm, thiếu tướng quân cũng không phải đối thủ của ngươi.”
“Có điều hình như nàng rất buồn bực.”
“Nữ hài tử nha, dỗ dành là được, không nói đến chuyện Sở đạo hữu đẹp trai như vậy.” Thống lĩnh râu quai nón vỗ vai Sở Cuồng Nhân, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Sở Cuồng Nhân nhìn bóng lưng n Hồng Hoa rời đi, có chút bất đắc dĩ.
Hình như mình chơi quá rồi.
Chẳng lẽ, mình làm còn chưa đủ?
“Sở đạo hữu, ngươi hãy thành thật nói đi, có phải ngươi đã đến Thiên Tôn cảnh rồi không?” Thống lĩnh râu quai nón nhìn Sở Cuồng Nhân trịnh trọng nói.
“Ừm.” Sở Cuồng Nhân cũng không giấu diếm, khẽ vuốt cằm.
Nghe hắn trả lời, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Đối phương mới bao nhiêu tuổi a?
Bây giờ đã là Thiên Tôn rồi?!
“Ta vốn cho rằng thiếu tướng quân đã là kì tài từ cổ chí kim không có, không ngờ còn có người quái vật hơn.”
Thống lĩnh râu quai nón đã sớm có suy đoán, nhưng nghe thấy Sở Cuồng Nhân chính miệng thừa nhận, vẫn không nhịn được có chút rung động.
Sau đó hắn ta cười ha ha một tiếng, “Rất tốt, như vậy, cứ điểm số mười bảy chúng ta lại xuất hiện một vị Thiên Tôn rồi.”
Thiên Tôn là chiến lực trung kiên ở tiền tuyến, thêm một vị Thiên Tôn, đối với một cứ điểm mà nói là có thêm trợ giúp rất lớn.
Trong phủ Tướng Quân.
Sắc mặt n Hồng Hoa rất khó coi.
“Đáng giận, đáng giận!”
“Gia hỏa này cho rằng ta là kẻ ngốc, không nhìn ra hắn đang nhường ta sao? Lúc nào thì n Hồng Hoa ta cần người khác nhường rồi!”
n Hồng Hoa vô cùng kiêu ngạo.
Bởi vì phần này kiêu ngạo, nàng càng cảm thấy tức giận vì chuyện của Sở Cuồng Nhân hơn, nàng cảm thấy đối phương đang xem thường mình.
“Chiến đấu là phải toàn lực ứng phó, n Hồng Hoa ta tình nguyện thua triệt để, cũng không muốn nhận loại lịch thiệp này.”
n Hồng Hoa cắn răng nghiến lợi nói.