Chương 747 Oán khí kết tinh, Hồng Y Vệ tuyệt vọng, ngươi chơi rất vui a
“Cuối cùng đã tìm được các ngươi.”
Có vài chục đạo lưu quang đi đến trên không trung đỉnh đầu Hồng Y Vệ.
Người cầm đầu, ngồi trên một chiếc ghế lơ lửng trên không trung, trong tay cầm một cái chén bằng lưu ly, trong chén đựng mỹ tửu.
Đó là một thanh niên mặc trường bào màu đỏ ngòm, hai mắt màu đỏ nhìn y n Hồng Hoa, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.
Nhìn thấy hắn ta, trên người n Hồng Hoa bộc phát ra sát ý lạnh thấu xương.
“Là ngươi!!”
Trong đầu n Hồng Hoa hiện lên vô số hình ảnh.
Cuối cùng, dừng lại tại hình ảnh phụ mẫu bị một nam tử dùng trường mâu đâm xuyên qua thân thể, mà cuối cùng, nam tử kia vẫn ngồi trên ghế nghênh ngang rời đi.
“Há, ngươi biết ta?”
Thanh niên mặc áo bào đỏ nhìn n Hồng Hoa, có chút kinh ngạc.
Sau đó, dường như hắn ta nghĩ tới điều gì, nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi tên là n Hồng Hoa, là thiếu tướng quân của phủ Tướng Quân tại cứ điểm số mười bảy đúng không, cha mẹ ngươi… Là ta giết.”
“Chết đi cho ta!!”
n Hồng Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức vọt lên.
Trong nháy mắt nàng triển khai tiểu thế giới.
Đâm ra một thương, thương kình kinh khủng cuốn theo đạo văn, thế giới chi lực và lửa hận tích lũy mấy chục năm qua bạo phát!!
Một thương này, là cực hạn của n Hồng Hoa!
Nhưng người thanh niên mặc áo bào đỏ lại không nhúc nhích.
Phía sau hắn ta, một tên Thiên Tôn xuất thủ.
“Muốn động đến tướng quân, ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Sau đó một mâu đâm ra, trực tiếp nện trên trường thương của n Hồng Hoa, đánh bay đối phương ra ngoài mấy trăm dặm, nện xuống lòng đất mấy ngàn trượng.
“Xuất thủ cẩn thận một chút, đừng đánh chết nàng, phía trên có lệnh, phải để nàng còn sống.” Người thanh niên mặc áo bào đỏ từ tốn nói.
“Rõ, nàng là mồi nhử.”
Tên Thiên Tôn kia gật đầu.
“Đáng giận, đáng giận!”
n Hồng Hoa vọt ra, mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng lửa giận trong mắt vẫn không giảm bớt.
Nhưng ngoại trừ phẫn nộ, nàng còn không cam lòng nữa.
Mình đã tăng đến Thiên Tôn cảnh, hơn nữa kẻ thù đang ở trước mặt, vậy mà nàng lại không có sức đánh trả nào.
Thậm chí ngay cả một tên thủ hạ của đối phương cũng không đánh lại.
Nàng quá yếu.
“Không được, ít ra phải để đám Hồng Y Vệ rời đi!”
n Hồng Hoa nhìn thoáng qua đám nữ tử phía sau, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết, sau đó lấy ra một viên tinh hạch màu đỏ sậm.
Trong tinh thạch phun trào lượng lớn oán khí.
Đây là lá bài tẩy của nàng.
Một viên kết tinh oán khí của vạn vạn sinh linh nàng góp nhặt trên chiến trường!
“Ta hao phí mấy năm, trải qua vạn cuộc chiến mới đúc thành viên kết tinh oán khí này, hôm nay cũng nên phát huy tác dụng của nó!!”
n Hồng Hoa gầm nhẹ một tiếng, bóp nát kết tinh oán khí trong tay.
Lượng lớn oán khí phun ra ngoài, biến ảo thành mười triệu lệ quỷ bao trùm hơn phân nửa thương khung, phát ra tiếng gào thê lương.
Vô số lệ quỷ dung nhập vào cơ thể n Hồng Hoa, đường vân quỷ dị màu đen lan tràn toàn thân nàng, thống khổ khó nói lên lời khiến nàng không nhịn được thét dài một tiếng, sau đó, nàng nắm chặt trường thương trong tay, đánh về phía tên Thiên Tôn Huyết tộc kia!
“Khí tức của nàng không bình thường.”
“Cẩn thận một chút.”
“Hừ, chỉ là một tên hạ vị Thiên Tôn mà thôi.”
Tên Thên Tôn vừa rồi đánh bay n Hồng Hoa lại lần nữa lao ra, trường mâu vung vẩy, nhưng lần đụng chạm này, trên trường thương của n Hồng Hoa có lượng lớn oán khí phun ra ngoài, hóa thành lệ quỷ cắn xé về phía hắn ta.
“Thứ quỷ gì vậy?”
Tên Thiên Tôn này biến sắc, không nhịn được lùi lại.
Nhìn hắn ta lui, thế công của n Hồng Hoa lại thêm cuồng bạo, từng thương nối tiếng nhau vung ra, mỗi thương đều cuốn theo oán khí doạ người!
“Giết, giết, giết!!”
Oán khí lẫn vào Đế khí, giống như có ngàn vạn lệ quỷ kêu rên.
Tên Thiên Tôn kia bị ảnh hưởng, chiến ý đại giảm.
Cho dù tu vi của hắn ta cao hơn n Hồng Hoa, nhưng lúc này đã rơi xuống hạ phong.
“Đáng giận, đáng giận!”
“Chỉ là một tên hạ vị Thiên Tôn, đừng quá khoa trương!”
Tên Thiên Tôn của Huyết tộc kia rống giận đâm ra một mâu.
Nhưng lần này nghênh đón hắn ta là một thương càng thêm cuồng bạo!
n Hồng Hoa đâm ra một thương, lượng lớn oán khí Đế khí ngưng tụ thành một đầu giao long màu đen lao ra, trực tiếp xé rách tiểu thế giới của tên Thiên Tôn Huyết tộc kia, đụng bay trường mâu, đánh lên ngực đối phương.
Phốc…
Tên Thiên Tôn Huyết tộc bị một kích này đánh thổ huyết, gân cốt vỡ vụn, cả người như vải rách ngã trên đất, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
“Tại sao lại như vậy?”
Bóng người n Hồng Hoa lóe lên, đi đến trước mặt hắn ta.
Đâm ra một thương, đánh nổ đầu đối phương.
Mà từ đầu đến cuối, người thanh niên mặc áo bào đỏ ngàu, là tướng quân trong miệng mọi người vẫn ngồi trên ghế, thưởng thức mỹ tửu, không hề có động tác.
Hắn ta nhìn n Hồng Hoa đã trải qua một trận đại chiến, khí tức chẳng những không giảm xuống, ngược lại không ngừng tăng cao, thú vị nói: “Tập hợp oán khí của vạn vạn sinh linh trên chiến trường, loại tu hành pháp này đúng là đặc biệt, nhưng thống khổ bị vạn quỷ phệ tâm này, ngươi chịu được sao?”
Trong tay n Hồng Hoa cầm trường thương, trên người, đường vân quỷ quyệt màu đen không ngừng ngọ nguậy, dưới ánh mặt trời, cái bóng của nàng không ngừng vặn vẹo lên, mơ hồ phát ra tiếng gào thê lương, khiến người ta không rét mà run.
“Không giết được ngươi, ta càng thêm thống khổ!”
n Hồng Hoa nhìn chằm chằm người thanh niên mặc áo bào đỏ, giọng nói khàn khàn, giống như một đầu dã thú đã bị cắn xé thủng trăm ngàn lỗ, lộ ra hận ý khắc cốt ghi tâm.
Nói xong, nàng đánh vể phía người thanh niên mặc áo bào đỏ, những đám Thiên Tôn đứng xung quanh người thanh niên này lại đồng loạt ra tay ngăn cản nàng.
“Ngươi cho rằng chúng ta không tồn tại sao?”
“A, đối phó ngươi, căn bản không cần tướng quân xuất thủ!”
Mấy vị Thiên Tôn cùng ra tay, trong lúc nhất thời, một đám tiểu thế giới bạo phát, chế trụ n Hồng Hoa, khiến đối phương nửa bước khó đi.
“Rống…”
n Hồng Hoa phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Oán khí sôi trào!
“Giết!”
Nàng phá vỡ áp chế của mấy tiểu thế giới, cả người như hóa thành một đạo quỷ ảnh màu đen, từ trên không trung xuyên thẳng xuống.
Mấy vị Thiên Tôn thấy thế cũng xuất thủ.
Kiếm, đao, thương... Các loại binh khí va chạm cùng một chỗ.
n Hồng Hoa sử dụng kết tinh oán khí bạo phát ra thực lực cường đại, nhưng muốn giết chết mấy vị Thiên Tôn có cảnh giới cao hơn nàng, vẫn không phải chuyện đơn giản.
Tình hình chiến đấu lâm vào giằng co.
Mà người thanh niên mặc áo bào đỏ ngồi trên ghế ngáp một cái, hắn ta nhìn về phía Hồng Y Vệ cách đó không xa, khẽ cười một tiếng, bấm tay bắn ra một đạo năng lượng màu đỏ ngòm, khiến một người của Hồng Y Vệ nổ thành một đạo sương máu.
“Khốn khiếp!”
n Hồng Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, oán khí sôi trào mãnh liệt hơn.
Người thanh niên mặc áo bào đỏ cười nhạt nói: “Năm đó ngươi nhìn thấy cha mẹ chết trước mặt mình, nhất định cảm thấy rất bất lực đi, hiện tại ta sẽ để ngươi ôn lại cảm giác kia, nhìn từng chiến hữu của ngươi chết đi.”
Trong nháy mắt, hắn ta lại giết một người của Hồng Y Vệ.
Hồng Y Vệ muốn phản kháng, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.
Dưới uy thế của người thanh niên mặc áo bào đỏ, các nàng căn bản không thể động đậy, chỉ có thể đứng tại chỗ, giống như bia ngắm, bị năng lượng màu đỏ từ đầu ngón tay đối phương bắn trúng.
Phanh, phanh, phanh…
Từng đạo từng đạo sương máu liên tiếp nổ tung, n Hồng Hoa giận không nhịn nổi, nhưng mặc cho nàng huy động toàn lực thế nào cũng không thể chiến thắng mấy vị Thiên Tôn liên thủ.
“Ha ha, thế nào, phẫn nộ không? Bất lực không? Nhìn từng chiến hữu của mình chết đi, cảm giác không dễ chịu đúng không?” Người thanh niên mặc áo bào đỏ cười lớn, năng lượng trên đầu ngón tay bắn ra càng lúc càng nhanh.
Ngay khi n Hồng Hoa bị tuyệt vọng bao phủ, bên tai mỗi người trong Hồng Y Vệ bỗng nhiên vang lên một giọng nói băng lãnh thấu xương.
“Ngươi chơi rất vui vẻ a!”
Vừa dứt lời, năng lượng màu đỏ lao về phía Hồng Y Vệ lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình đánh vỡ.
Ngay sau đó, một cỗ sát khí băng lãnh khiến đám tu sĩ Huyết tộc run lẩy bẩy từ trên trời giáng xuống!