Chương 767 Miểu sát thần chỉ, Linh Hồn Quả, lựa chọn duy nhất
Trong cung điện, truyền ra ba động năng lượng khủng bố.
Toàn bộ người trong bộ lạc Thần Niệm đều cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh lẽo từ trong cung điện bao phủ ra, tất cả mọi người run lẩy bẩy.
Bọn họ hiểu, đây là lửa giận của thần.
“Tên khốn khiếp nào vậy, thế mà lại chọc giận thần.”
“Đáng chết, đáng chết!”
“Hi vọng thần đừng giận chó đánh mèo sang chúng ta.”
“Thần, xin tha thứ cho chúng ta.”
Có người quỳ trên mặt đất, khẩn cầu thần chỉ khai ân.
Chỉ chốc lát, ba động thần lực bao phủ cung điện biến mất, mọi người sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt đại hỉ.
“Đa tạ thần khai ân.”
“Thần ân cuồn cuộn.”
Tất cả mọi người lại ca tụng thần chỉ.
Mà giờ khắc này, trong cung điện.
Thần chỉ được tất cả mọi người ca tụng đang ngẩng đầu nhìn Sở Cuồng Nhân trước mặt, không nhịn được run rẩy, lộ ra kinh hoảng trước nay chưa có.
Hắn ta cảm giác được, thần lực của mình đột nhiên bị một cỗ lực lượng vô cùng cường đại chế trụ, căn bản không thể thoát ra.
Mà cỗ lực lượng kia, đang ở xung quanh hắn ta.
“Tiểu thế giới!!”
“Tiểu thế giới của Thiên Tôn!”
Tên Hạ Vị Thần này khiếp sợ nhìn Sở Cuồng Nhân.
Hắn ta không nghĩ tới, vậy mà mình lại gặp một vị Thiên Tôn có thể chống lại thần chỉ ở nơi này, chuyện này cũng quá xui xẻo đi.
Không phải có rất ít Thiên Tôn sao?
Tại sao hắn ta lại trùng hợp gặp được một người?
Tên Hạ Vị Thần này khóc không ra nước mắt.
Nhưng sau đó, hắn ta lại cảm thấy nghi ngờ.
Tiểu thế giới của Thiên Tôn là do Đế khí và đạo văn dung hợp mà thành, nhưng vì sao trong tiểu thế giới của người trước mặt này lại không có Đế khí?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng hắn ta đã không nghĩ được nhiều nữa.
Bởi vì Sở Cuồng Nhân đã đưa tay về phía hắn ta, nhẹ nhàng động một cái, một đạo hàn khí bạo phát, rơi trên lồng ngực hắn ta.
Hắn ta là thần phụ thuộc Băng Tuyết Chủ Thần, vốn am hiểu thuộc tính hàn.
Nhưng bây giờ, lại bị hàn khí đông thành tượng băng.
Sở Cuồng Nhân đi đến trước mặt tượng băng kia, đầu ngón tay có niệm lực lưu chuyển, điểm lên tượng băng, oanh một tiếng, tượng băng hóa thành vụn băng.
Trong vụn băng, có một khối tinh thể hình lăng trụ.
Đó là thần cách Hạ Vị Thần.
Sở Cuồng Nhân nhặt lên, giao cho Thanh Y bên cạnh.
Thanh Y có chút mờ mịt nhận thần cách.
Bây giờ hắn ta còn chưa tỉnh táo lại.
Không chỉ hắn ta, tất cả mọi người trong cung điện đều chưa tỉnh táo lại, một vị thần, lại bị giết trước mặt bọn họ!
Hơn nữa còn bị hời hợt nghiền sát!
“Được rồi, không phải giết một tên thần chỉ thôi sao? Có gì mà ngạc nhiên, đi thôi.” Sở Cuồng Nhân vỗ bả vai Thanh Y.
Thanh Y sửng sốt một chút, sau đó đuổi theo sát.
Sau lưng, đám người phụ thân của Thương hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Sở Cuồng Nhân đi ra cung điện, đến nơi cất giữ tu hành pháp niệm lực của bô lạc Thần Niệm, lấy mấy loại tu hành pháp niệm lực cao minh nhất đi, hắn dự định trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ chủ tu niệm lực.
Mấy môn tu hành pháp này có giá trị tham khảo rất lớn với hắn.
Sau đó, hắn đi tới một rừng cây.
Trong rừng cây có một gốc cây ăn quả.
Trên cây ăn quả sinh trưởng các quả tối màu.
Đây là vật thứ hai mà Sở Cuồng Nhân muốn... Linh Hồn Quả!
Linh Hồn Quả, một trong mười loại linh quả trong Thương Khung tinh.
Tên cũng như nghĩa, quả này, có tác dụng tăng cường linh hồn chi lực, đối với Sở Cuồng Nhân bây giờ, có tác dụng không nhỏ.
Bốn phía Linh Hồn Quả Thụ có hơn trăm người trông coi, những người này đều là tinh nhuệ của bộ lạc Thần Niệm, trong đó có mười người tu hành có thể so với Thánh Nhân, thực lực ngang với Đế giả, cũng có hai người.
Bộ lạc Thần Niệm rất coi trọng Linh Hồn Quả, dù sao, đối với bọn họ mà nói, tăng linh hồn chi lực cũng giống như tăng niệm lực, mà một Linh Hồn Quả có thể tạo ra một vị đại sư niệm lực.
Mặt khác, linh hồn quả này là cống phẩm quan trọng bọn họ cung phụng thần chỉ, vạn năm mới thành thục một lần, mỗi lần thành thục chỉ có chín mươi chín khóa Linh Hồn Quả, trong đó chín mươi khỏa xem như cống phẩm.
“Thương? Ngươi tới đây làm gì.”
“Nơi này không phải nơi ngươi có thể đến, mau cút!”
Mấy tên thủ vệ giận dữ hét lên với Sở Cuồng Nhân.
Nhưng Sở Cuồng Nhân căn bản không thèm để ý đến bọn họ, đưa tay ra, hơn trăm tên thủ vệ liền bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài.
Sở Cuồng Nhân đi bộ nhàn nhã chuyển đến trước cây Linh Hồn Quả.
Niệm lực khẽ động, hái tất cả quả trên cây xuống.
“A, Thanh Y, ngươi không có Càn Khôn giới sao?” Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua Thanh Y, phát hiện trong tay đối phương cầm thần cách của Hạ Vị Thần và một đống thư tín, hai cánh tay đều cầm đồ, đến kiếm cũng chỉ có thể cắm bên hông.
Thanh Y hơi nghi hoặc một chút, “Càn Khôn giới, đó là cái gì?”
Sở Cuồng Nhân nhớ lại một chút.
Trong trí nhớ của Thương cũng không có thứ như Càn Khôn giới.
Thời đại này còn chưa phát minh ra Càn Khôn giới.
Không chỉ Càn Khôn giới, các tu hành pháp phụ trợ như luyện đan, trận pháp, phù văn vẫn đang trong giai đoạn nhập môn.
Sở Cuồng Nhân như có điều suy nghĩ, nếu không có Càn Khôn giới, hắn tìm tới một cái bao tải, nhét đám Linh Hồn Quả này vào.
Bên cạnh, Thanh Y không nhịn được nghẹn họng nhìn trân trối, đối với bộ lạc Thần Niệm mà nói, mỗi khỏa Linh Hồn Quả đều vô cùng trân quý, Sở Cuồng Nhân thì tốt rồi, trực tiếp nhét một đống vào trong bao bố.
Sau khi lấy hết tu hành pháp, Linh Hồn Quả, Sở Cuồng Nhân dẫn theo Thanh Y rời khỏi bộ lạc Thần Niệm, dọc đường đi, một số tín đồ cuồng tín biết được hắn giết chết thần chỉ, không để ý thực lực sai biệt, muốn tìm hắn báo thù.
“Ngươi giết hại thần, ngươi sẽ chết không yên lành.”
“Mau đưa Linh Hồn Quả cho ta.”
“Khốn khiếp, Linh Hồn Quả là thần vật bực nào, vậy mà lại trực tiếp nhét vào trong bao bố, phung phí của trời, ngươi đáng giết ngàn đao.”
Đối mặt với tiếng chửi rủa, chỉ trích của người trong bộ lạc, từ đầu đến cuối Sở Cuồng Nhân đều xem như gió thoảng bên tai, không hề động dung.
Một số người muốn tìm hắn báo thù, nhưng chưa đến gần hắn đã bị niệm lực của hắn trực tiếp nghiền thành từng đoàn sương máu.
“Thanh Y, ngươi có hối hận không?”
Sở Cuồng Nhân nhìn Thanh Y có chút mất tự nhiên bên cạnh, nói.
Đối phương lớn lên ở đây, bây giờ, lại cùng hắn phản bội bộ lạc Thần Niệm, hắn cho rằng trong lòng đối phương sẽ có gánh nặng gì đó.
Thanh Y lắc đầu, nói: “Ta ở đây lẻ loi một mình, theo thiếu chủ là lựa chọn duy nhất của ta, ta không hối hận.”
Từ lúc còn rất nhỏ, phụ mẫu của Thanh Y chống đối thần chỉ mà bị giết hại, cho nên Thanh Y cũng không có hảo cảm với thần chỉ.
Nội tâm đã mâu thuẫn với bộ lạc cuồng tín thần chỉ rồi.
Hắn ta đã sớm muốn rời đi.
“Nhưng ngươi thật sự là thiếu chủ sao?”
Thanh Y nhìn Sở Cuồng Nhân nghi ngờ nói.
Cho dù ngu ngốc đến mấy, hắn ta cũng cảm thấy Sở Cuồng Nhân thay đổi, mấy tháng ngắn ngủi, từ một vị thiếu chủ bị chèn ép, đến bây giờ có thể nhẹ nhõm miểu sát thần chỉ, thay đổi này, thật không thể tin được.
“A, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta vĩnh viễn là thiếu chủ của ngươi.”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, nhìn Thanh Y khẽ cười nói.
Thanh Y nhìn Sở Cuồng Nhân, từ trong ánh mắt của đối phương, hắn ta nhìn thấy chân thành, không cảm nhận được bất kỳ địch ý nào.
Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể không để tâm đến nghi hoặc của mình nữa.
Thay đổi có lớn thế nào, thì thiếu chủ vẫn là thiếu chủ của hắn ta như cũ, hiện tại, lựa chọn duy nhất của hắn ta, cũng chỉ có thể đi theo nam tử trước mắt này
Rất nhanh, hai người đã rời khỏi bộ lạc Thần Niệm.
Tin tức một vị thần chỉ bị giết nhanh chóng truyền đến thần sơn.
Bên trong thần sơn, Băng Tuyết Chủ Thần nhận được tin tức, lộ ra vẻ hào hứng, “Một con kiến hôi Nhân tộc bị ta hạ ấn ký hàn văn, đột nhiên có thể giết chết thần chỉ, thú vị, thật sự thú vị.”
Rất nhanh, bên trong thần sơn truyền ra tin tức.
Thương, bị liệt vào sổ đen của thần chỉ.
Dù sao trong thời đại này, không có mấy người dám chống lại thần.