← Quay lại trang sách

Chương 1145 Côn Lôn Tiên Đình Tiểu Chúc Dung, cộng hưởng nào đó, Thần Đồ cung

Đa tạ thủ tịch."

Lục Minh nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, nói ra.

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, lập tức nhìn về phía nhóm vong hồn vô biên vô tận cách đó không xa: "Các ngươi lui về phía sau, giao cho ta đi."

Bọn người Lục Minh, Lý Vong Trần gật đầu.

Bọn họ cũng muốn nhìn xem Sở Cuồng Nhân muốn giải quyết những vong hồn này như thế.

"Giết!!"

Khí thế kia có thể so với Thiên Tiên, vong hồn sắc mặt trắng bệch lớn tiếng nói, đột nhiên, vô số vong hồn gào thét, lao về phía Sở Cuồng Nhân.

Những vong hồn này có già, có trẻ, có nam, có nữ...

Nhưng mỗi một kẻ, đều tràn ngập oán khí.

"Vậy thì siêu độ các ngươi một chút đi."

Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói ra.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay, trong chốc lát, một đạo hỏa liên kim hồng sắc bùng cháy trong lòng bàn tay hắn, tràn ngập ánh sáng như đang trong mơ.

Một cái chớp mắt tiếp theo.

Hắn ném hỏa liên màu vàng đỏ trong tay ra ngoài.

Hỏa liên màu vàng đỏ rơi vào bên trong vô số vong hồn, giống như rơi vào một biển dầu hỏa, nổ tung trong nháy mắt, hỏa diễm kinh khủng nuốt sống tất cả vong hồn, ánh lửa chói mắt chiếu rọi cả mảnh trời hư không.

Rất nhiều tu sĩ xông vào bên trong Địa Phủ Phong Đô đều thấy được biển lửa chói mắt ở chân trời, mặt mũi không khỏi tràn đầy chấn kinh.

"Đó là cái gì?"

"Hoàng Hỏa? Có con Thần Hoàng nào tới đây sao?"

"Không đúng, không giống Hoàng Hỏa lắm, càng giống như Nghiệp Hỏa?!"

Mọi người thấy hỏa diễm trên bầu trời, vừa chấn kinh, vừa nghi ngờ.

Chỉ có một ít các tu sĩ am hiểu Hỏa Diễm chi đạo mới nhìn ra bí ấn bên trong ngọn lửa này, trong mắt mang theo ngưng trọng.

"Dung hợp Hoàng Hỏa và Nghiệp Hỏa Dung sao? Thú vị, thật sự thú vị, không biết so sánh với lửa của Chúc Dung ta, thì ai cao hơn một bậc!"

Một thanh niên tóc đỏ nhìn sóng lửa bên trong bầu trời, cười nói.

Xung quanh thanh niên này cũng có rất nhiều vong hồn vây quanh, hắn đưa tay thúc giục hỏa diễm, hỏa quang kim sắc đột nhiên gào thét tuôn ra.

Hỏa quang tàn phá bừa bãi, thiêu đốt bát hoang.

Vô số vong hồn chạm đến ngọn lửa màu vàng óng này, trong chớp mắt đã bị nhiệt độ nóng rực kia đốt thành vô số tro tàn.

Cho dù là vong hồn cấp bậc Thiên Tiên, cũng khó thoát khỏi cái chết.

Sóng lửa trên bầu trời dần dần tán đi.

Mà vong hồn đầy trời đã sớm tiêu tán hầu như không còn.

Sở Cuồng Nhân đứng ở boong tàu của chiến thuyền, Hồng Liên Hoàng Hỏa đốt cháy toàn bộ vong hồn và oán khí vô tận, mù mịt tán đi, ánh sáng mặt trời thông qua tầng mây chiếu ở trên người hắn, giống như phủ thêm một tầng lụa mỏng màu vàng cho hắn.

Sau lưng, bọn người Lục Minh, Lý Vong Trần thấy cảnh này, trong mắt không khỏi lộ ra rung động, sùng bái.

"Thật là ngọn lửa khủng khiếp! Không nghĩ tới thủ tịch vậy mà còn cất giấu thủ đoạn như vậy."

"Ngọn lửa này, giống như dung hợp Hoàng Hỏa và Nghiệp Hỏa mà thành, thành tựu của thủ tịch ở Hỏa Diễm chi đạo, khó có thể đánh giá."

"Đúng vậy..."

Sau khi Sở Cuồng Nhân giết chết một đám vong hồn, cũng không cảm thấy đắc ý gì cả, với hắn mà nói, chuyện này cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

Dù ở trong đó còn có hai vong hồn ở cấp bậc Thiên Tiên.

Nhưng đối với hắn của hiện tại tới nói, trừ phi là đấng tối cao, hoặc là thiên kiêu yêu nghiệt cấp bậc Thiên Tiên.

Nếu không, cho dù Thiên Tiên trên tam phẩm cũng không phải là đối thủ của hắn.

Chớ nói chi là, hai vong hồn này cũng chỉ là Thiên Tiên nhất phẩm, cho dù có mười tám con, cũng chỉ cần thêm hai, ba chiêu là xong.

"Chuyện ta cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là người đứng sau lưng, tu sĩ thao túng vong hồn, ngược lại cũng rất hiếm thấy."

Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi vểnh.

Hắn quay người muốn bảo mọi người rời đi, bỗng nhiên, hắn chú ý tới thần sắc của Triệu Phương Phỉ cách đó không xa trở nên khác thường, giống như đang suy tư điều gì.

Sở Cuồng Nhân thấy thế, cũng lộ ra vẻ đăm chiêu, hắn đi lên trước khẽ cười nói: "Triệu đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không."

Triệu Phương Phỉ gượng cười hai tiếng: "Không có."

"Thật sao?"

Sở Cuồng Nhân cũng không hỏi thêm nữa.

...

Đỉnh núi ở nơi xa.

Một nam tử thanh niên mặc một bộ trường bào màu đen nhìn sóng lửa tiêu tán kia, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Thật là ngọn lửa cường đại, chỉ sợ không kém hơn so với giới tử sử dụng Chúc Dung Hỏa ở bên trong Côn Lôn Tiên Đình bao nhiêu."

"Chậc, thật vất vả ta mới bắt được vài vong hồn, vậy mà lại bị hắn đốt sạch sẽ, thôi, lại đi bắt thêm vài con nữa, nhưng không nghĩ tới, người của Bách Mị nhất mạch cũng trốn ở thư viện."

"Xem ra, phải mưu tính một phen."

Nam tử thanh niên nỉ non nói.

Tu sĩ đạo thống các lộ xông vào bên trong Địa Phủ Phong Đô, mà căn cơ của Địa Phủ Phong Đô cũng quả thật không tầm thường, liên tiếp có người tìm ra các loại tiên dược hoặc đồ vật âm khí.

Mấy người Sở Cuồng Nhân cũng có thu hoạch.

Nhưng vẫn chưa đó món đồ nào khiến hắn thật sự động tâm.

Một ngày này.

Nơi nào đó bên trong Địa Phủ Phong Đô, bỗng nhiên có một luồng sóng vô cùng mạnh mẽ truyền ra, dẫn tới lực chú ý của không ít người.

"Loại dao động này, chẳng lẽ là có âm khí cường đại nào xuất hiện sao? Thú vị, qua đó xem một chút."

"Chỗ kia, là chỗ có vong hồn dầy đặc nhất."

Mấy người Sở Cuồng Nhân cũng đã nhận ra luồng sóng mạnh mẽ kia.

Đợi đến lúc mọi người chạy đến, chỉ thấy được một cung điện vô cùng cổ đại đứng sừng sững, bên trong lộ ra dao động tử khí nồng đậm.

Dường như trong đó, ẩn chứa một luồng dao động Luân Hồi chi đạo trong đó.

Trong lòng Sở Cuồng Nhân đột nhiên rung động.

Giống như bên trong cung điện này, có đồ vật gì đó đang hấp dẫn hắn.

Nhưng hắn không tùy tiện hành động, mà cẩn thận quan sát bốn phía một chút, phát hiện phía trên cung điện này có một tấm bảng hiệu.

"Thần Đồ cung..."

Trong lòng Sở Cuồng Nhân hơi động.

Trong truyền thuyết, Địa Phủ Phong Đô có Quỷ Đế Ngũ Phương, mặc dù nói là Quỷ Đế Ngũ Phương, trên thực tế là có chín người tạo thành.

Giống như, Quỷ Đế phía đông chính là hai người Thần Đồ, Úc Lũy.

"Xem ra, nơi này chính là chỗ ở của Quỷ Đế Thần Đồ, Quỷ Đế, ít nhất cũng là nhân vật cấp bậc Đại La."

"Nhưng mà, đó là nhân vật ở kỷ nguyên trước, có lẽ đã chết rồi, không biết đối phương có để lại gì hay không?"

Ngay khi Sở Cuồng Nhân suy tư, một thanh niên đứng dậy, đưa tay đánh ra một quyền, một ngọn lửa màu vàng tuôn ra.

Đùng!!

Ngọn lửa rơi vào trên cung điện, làm tiêu tán rất nhiều tử khí.

Mà Thần Đồ cung này, cũng đang lung lay sắp đổ.

Mọi người nhìn về phía thanh niên kia, không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Người kia là ai? Không nói gì đã ra tay xuất thủ."

"Chậc, chớ xem thường người này, người này là giới tử được chú ý bồi dưỡng bên trong Côn Lôn Tiên Đình, nghe nói, hắn đạt được truyền thừa của cường giả Tiên Đình là Hỏa Thần Chúc Dung ngày xưa, cho nên được gọi là Tiểu Chúc Dung."

"Hỏa Thần Chúc Dung?? Vậy thì thật sự không thể khinh thường."

Ánh mắt mọi người nhìn Tiểu Chúc Dung có thêm mấy phần kiêng kị.

Cổ lão Côn Lôn Tiên Đình vô cùng cường đại, cường giả như mây, mà Chúc Dung lại là tồn tại thuộc hàng đầu bên trong đám cường giả đông đúc kia.

Sở Cuồng Nhân cũng nhìn Tiểu Chúc Dung kia một chút, nhưng sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, có chút thực lực, nhưng còn chưa đủ lấy khiến cho hắn coi trọng.

Hiện tại, hắn càng cảm thấy hứng thú với đồ vật gây ra cộng hướng với hắn bên trong Thần Đồ cung hơn: "Nghe đồn phần lớn cường giả Phong Đô tu hành Luân Hồi chi đạo, cộng hưởng này, hẳn là do Luân Hồi Thiên Thể mà ta vừa có được."

Sau Thần Đồ cung bị ngọn lửa tấn công cũng không bị thương tổn quá lớn, mà Tiểu Chúc Dung thấy thế, nhếch miệng cười một tiếng: "Vẫn rất cứng rắn."

"Đã như vậy, thì ta tự vào đó tìm tòi thôi!"

Mặc dù biết bên trong Thần Đồ cung có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng thân là người thừa kế Chúc Dung, sao hắn lại tuỳ tiện lùi bước?!

Mà khi Tiểu Chúc Dung có hành động, những người còn lại cũng ào ào hành động, ai cũng không nguyện ý nhường cơ duyên cho những người khác.

Cho dù người này là Tiểu Chúc Dung đến từ Côn Lôn Tiên Đình.