Chương 1168 Cơ duyên của Cửu Nguyên, mảnh vỡ Phong Đô, một lời nói ra, vạn quỷ quỳ
Nhân tộc vướng víu, đi chết đi!!"
Cửu Nguyên gầm nhẹ một tiếng.
Trên người hắn bộc phát ra một luồng yêu khí cường đại, há miệng ra, đạo văn thủy hỏa đang ngưng tụ, hóa thành một cột sáng thủy hỏa phun ra.
Cửu Anh, giỏi tu luyện thủy hỏa.
Nhất là Cửu Anh thuần huyết, lại vô cùng cường đại.
Nhưng Sở Cuồng Nhân chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, ngưng tụ kiếm chỉ, tùy ý vạch một đường trên không trung, chém ra một đạo kiếm khí.
Kiếm khí xé rách cột sáng thủy hỏa.
Đồng tử Cửu Nguyên kịch liệt co lại, kiếm khí kia nhanh chóng chém về phía hắn, dần dần tràn ngập tầm mắt, trực tiếp bao phủ gầm trời!!
Giữa thiên địa, chỉ còn lại đạo kiếm khí này!
Hoảng sợ, rung động!
Cửu Nguyên thậm chí còn không kịp phát ra âm thanh, đã bị kiếm khí chém xuống, một lượng lớn máu văng ra.
Một kiếm, chém đứt một cái đầu của hắn!
Mà đây chỉ là một kiếm Sở Cuồng Nhân tùy ý chém ra.
Thậm chí, hắn còn không dùng đến một phần sức mạnh.
Trong nháy mắt, Cửu Nguyên biết mình không phải là đối thủ, quay người đào tẩu, thậm chí còn thiêu đốt mệnh nguyên, nhanh chóng tăng tốc, cực kỳ quả quyết.
"Ha."
Lúc Sở Cuồng Nhân đưa tay muốn kết thúc đối phương, bỗng nhiên, một thân ảnh màu đen tựa như tia chớp nhanh chóng phóng về phía Cửu Diệp Hồn Thảo.
Lại có người muốn ngư ông đắc lợi!
Mà người này, là một Thiên Tiên thế hệ trước.
"Lão gia hỏa, tốc độ của ngươi quá chậm."
Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói ra.
Thân hình hắn thay đổi, ngưng tụ kiếm chỉ, lúc Thiên Tiên lâu năm kia đến trước mặt Cửu Diệp Hồn Thảo, tuỳ tiện cản lại.
"Cái gì?!"
Thiên Tiên lâu năm này biến sắc: "Thật nhanh!!"
Phải biết rằng, tốc độ của hắn tuyệt đối là hạng nhất bên trong cảnh giới Thiên Tiên, nhưng lại bị Sở Cuồng Nhân tuỳ tiện cản lại.
Hiện tại, thế hệ trẻ đều biến thái như vậy sao?!
"Hừ, ta chắc chắn phải có được Cửu Diệp Hồn Thảo, cút ngay cho ta."
Thiên Tiên lâu năm này trực tiếp thúc giục tu vi đến cực hạn.
Hắn cũng không sợ nhân quả khi nhúng tay vào giới tử chi tranh, tuy không nguyện ý thừa nhận, nhưng hắn cũng chỉ là một Thiên Tiên mà thôi.
Một Thiên Tiên nhúng tay vào cũng sẽ không ảnh hưởng đại cục.
Chỉ có những cường giả chí tôn bên trong tiên nhân mới bị hạn chế.
"Ngươi, còn chưa đủ tư cách!"
Bóng người Sở Cuồng Nhân bất động như núi.
Ngưng tụ kiếm chỉ, kiếm khí lạnh thấu xương tuôn ra từ đầu ngón tay.
Cường đại đến mức khiến cho Thiên Tiên lâu năm cũng khó mà chống cự kiếm khí đang gào thét tuôn ra, chỉ trong chớp mắt, đã hoàn toàn nhấn chìm đối phương.
Sương máu nổ tung, Thiên Tiên lâu năm ngã xuống!
Tu sĩ bốn phía thấy thế, vô cùng kiêng kị.
"Giới tử này, sao lại kinh khủng như vậy?!"
"Hắn tuyệt đối không phải giới tử bình thường, ít nhất đã đột phá đến Thiên Tiên, đoán chừng còn có thể chiến đấu ngang tay với Thiên Tiên tam phẩm."
"Nếu ta đoán không sai, hắn chính là thủ tịch thư viện."
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Sở Cuồng Nhân lấy Cửu Diệp Hồn Thảo đi, cũng không để ý tới những người khác.
Một bên khác.
Cửu Nguyên chật vật xuất hiện ở phía trên một vùng núi.
Chín cái đầu của hắn đã bị chém đứt một cái, còn đang không ngừng chảy máu, tám cái đầu còn lại cũng có bộ dạng uể oải.
"Gia hỏa, rốt cuộc là ai?!"
"Kiếm khí như thế, tuyệt đối không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, rốt cuộc là giới tử của đạo thống nào??" Cửu Nguyên trầm giọng nói ra.
Nghĩ đến đạo kiếm khí vừa rồi, hắn nhịn không được lộ ra vẻ sợ hãi.
Lập tức, hắn gắt gao đè chuyện này xuống: "Ta đường đường là Cửu Anh thuần huyết mà lại sợ một Nhân tộc sao?!"
"Hừ, Nhân tộc đáng chết, chờ ta tìm được bảo vật do lão tổ để lại, ta nhất định sẽ báo mối thù này!!"
Cửu Nguyên nói.
Lúc này, bỗng nhiên hắn cảm ứng được cái gì đó, hai mắt tỏa sáng: "Loại cảm giác này, chẳng lẽ lại là..."
Hắn đi theo cảm ứng, đi tới trước mặt một sơn động.
Sơn động này, sâu không thấy đáy.
Bốn phía có cỏ dại rậm rạp.
Nhưng mơ hồ trong đó, Cửu Nguyên cảm nhận được một khí tức quen thuộc truyền ra từ bên trong hang động kia, xảy ra cộng hưởng với huyết mạch của hắn.
"Đi vào nhìn một cái."
Cửu Nguyên trực tiếp đi vào sơn động, một lát sau, hắn đi vào sâu bên trong sơn động, thấy được một huyết trì bị trận pháp phong ấn.
"Đây chẳng lẽ là tinh huyết mà lão tổ tông để lại sao?"
Cửu Nguyên tới gần trận pháp.
Trận pháp này, không có bất kỳ thương tổn nào đối với hắn.
"Quả nhiên, trận pháp này là dùng để đối phó với các chủng tộc khác ngoại trừ Cửu Anh, đây quả thật là cơ duyên lão tổ để lại."
"Ha ha, quá tốt rồi."
Ánh mắt Cửu Nguyên rực lửa, nhìn huyết trì.
Hắn nghĩ tới Sở Cuồng Nhân: "Chờ ta luyện hóa xong huyết trì này, đột phá tu vi, nhất định phải tìm ngươi tính sổ!!"
...
Lúc này.
Mấy người Sở Cuồng Nhân đã đi tới một toà thành cổ bị tàn phá.
Khắp nơi bên trong tòa thành cổ này tràn ngập vong hồn.
"Nơi này chính là mảnh vỡ Phong Đô."
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
Nơi đây chứa đựng rất nhiều oán khí, tử khí, cơ chế Lục Đạo Luân Hồi bị phá nát, nhóm vong hồn còn đang cắn nuốt lẫn nhau.
Giống như đúc với Địa Phủ Phong Đô hắn gặp trước đó.
Càng đi vào sâu bên trong, Sở Cuồng Nhân cảm nhận được khí tức đế ấn càng ngày càng đậm: "Đã cách ta không xa."
"Hơi thở của người sống?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở trong thiên địa.
Ngay sau đó, một vong hồn mặc chiến giáp xuất hiện ở trước mặt bọn người Sở Cuồng Nhân, một thân oán khí tử khí, hô hào khắp trời đất.
"Giết!"
Vong hồn mặc chiến giáp đánh về phía Sở Cuồng Nhân.
Lộ ra tu vi Thiên Tiên.
Sở Cuồng Nhân đưa tay chém ra một đạo kiếm chỉ.
Ầm!
Kiếm khí gào thét, vong hồn mặc chiến giáp này bị đánh bay ra ngoài.
"Người sống này, có thực lực không tầm thường."
Vong hồn mặc chiến giáp giật nảy mình, sau đó hắn thét dài một tiếng, giống như đang kêu gọi đồng bọn, không ít vong hồn đột nhiên tiến về nơi này.
Vong hồn đếm mãi không hết, ùn ùn kéo đến.
Thiên địa như lâm vào trong bóng tối.
Tiếng kêu rên, tiếng gầm gừ, tiếng chém giết không dứt bên tai.
"Người sống, là người sống."
"Người sống, giết, giết, giết!"
Vô số vong hồn vờn quanh bọn người Sở Cuồng Nhân, khiến vùng thế giới này, giống như đứng trước ngày tận thế.
Nơi xa.
Không ít các tu sĩ xâm nhập vào đại trạch Vân Mộng, đi đến Phong Đô cũng chú ý tới việc vong hồn đang tập trung với quy mô lớn.
"Vong hồn tập trung với quy mô lớn, đã xảy ra chuyện gì?"
"Thú vị."
"Xảy ra chuyện này, chắc là có việc khác thường."
Một số tu sĩ không bị vong hồn phát hiện, lén lút tới gần, sau đó liền chú ý tới mấy người Sở Cuồng Nhân bị vong hồn vây ở giữa.
"Chậc chậc, xem ra chính là bọn họ gây ra dị động trong vong hồn, mấy người kia, sợ là không bao lâu nữa sẽ bị giết chết."
Có tu sĩ lắc đầu nói ra.
Bọn họ phát hiện, trong đám vong hồn kia có mấy Thiên Tiên, có mười mấy Địa Tiên, vong hồn khác cũng nhiều vô số kể.
Ở trước mặt loại sức mạnh này, trừ phi là Chân Tiên.
Nếu không, rất khó sống sót.
"Người sống, chỉ có thể trách các ngươi đi tới một nơi không nên tới, cho nên chỉ có thể khiến cho các ngươi chết đi."
Vong hồn mặc chiến giáp lạnh giọng quát: "Giết!!"
Vô số vong hồn đọt nhiên gào thét tiến về phía bọn người Sở Cuồng Nhân.
Đùng!
Lúc này, một luồng uy áp kinh khủng ầm ầm bạo phát.
Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, thần sắc lạnh nhạt, trên người lộ ra uy áp vô biên vô tận đối với đám vong hồn.
Uy áp kia, là sự kiểm soát tuyệt đối của cấp trên đối với cấp dưới!
Là sự tồn tại mà vong hồn không cách nào trái lời!
"Cái này, đây là có chuyện gì?!"
Toàn thân vong hồn mặc chiến giáp đều đang run rẩy.
"Quỳ xuống!!"
Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt quát.
Trong chốc lát, hai đầu gối của vô số vong hồn mềm nhũn, mặc kệ là Thiên Tiên hay là Địa Tiên, đều không tự chủ được mà quỳ trên mặt đất.
Một lời nói ra, vạn quỷ quỳ!!