Chương 1494 Vẫn coi trời bằng vung, Thiếu ngự Thanh Hoa xuất thủ, đây chính là cái gọi là vượt qua của ngươi sao
Nắp lò của Bát Quái Lô bị sức mạnh cường đại đánh cho mở ra, ở mặt ngoài lô, vào lúc vô số đạo văn ảm đạm, thì thiên hoả vô biên tuôn ra, thiêu đốt khắp mọi nơi!!
Mà ở bên trong ngọn thiên hoả đầy trời kia, một bóng người bạch y đã hằn sâu trong trí nhớ của rất nhiều thiên kiêu, lại hiện ra!
Vào giờ khắc này, tất cả thiên kiêu đều hít vào một ngụm khí lạnh!!
Thành Lão Quân vốn dĩ vô cùng khô nóng, giờ phút này không cách nào mang đến cho mọi người một tia ấm áp, dường như bốn phía đã hóa thành trời đông giá rét lạnh thấu xương, chỉ có lãnh ý!
Một luồng lãnh ý không thể khống chế từ lòng bàn chân chạy lên phía trên, bay thẳng đến trời, ầm ầm nổ tung ở da đầu!!
Tất cả các thiên kiêu ở thời khắc này, đột nhiên hồi tưởng lại nỗi sợ hãi lúc trước bị bộ bạch y kia chi phối như thế nào.
"Bên trong cái lò này thực sự ngột ngạt, vẫn là không khí phía ngoài tốt hơn."
Một giọng nói mang theo vài phần nhẹ nhõm vang lên.
Sau đó chỉ thấy bóng người bạch y trong lửa kia phất tay áo lên, thiên hoả đầy trời trực tiếp tiêu tán, mà mọi người cũng hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Bạch y tóc đen, khuôn mặt tuấn nhã xuất trần, giống như tiên thoát tục, phong thái tuyệt thế!
Thật quá quen thuộc!
Người này biến mất hai mươi năm, tất cả mọi người đều nghĩ rằng dường như họ đã gần quên mất.
Nhưng cho đến thời điểm hắn trở về, mọi người đột nhiên giật mình, không phải bọn họ quên lãng, mà chính là bọn họ không nguyện ý, cũng không dám tiếp tục suy nghĩ đến những năm tháng bị người này chèn ép tới mức không ngóc đầu lên được kia.
Mà thời điểm người này xuất hiện trở lại, cảm giác kính sợ quen thuộc lại một lần nữa cuốn tới!!
"Sở, Sở Cuồng Nhân!!"
Có thiên kiêu cũng nhịn không được mà cà lăm.
Còn có thiên kiêu hai mắt ngốc trệ, không nói được một lời, cũng như không thể nói ra lời nào.
Thiếu ngự Thanh Hoa, Cơ Đức, Long Tam Thái tử, Hận Trường Thiên và những yêu nghiệt khác nhìn thấy một bộ bạch y kia, đồng tử cũng nhịn không được mà run rẩy.
Trong đầu của bọn họ chỉ có một nỗi nghi hoặc.
Vì sao đối phương vẫn còn sống?!
Vì cái gì ông trời lại bất công như thế, muốn để người này tiếp tục sống sao?!
Không chỉ là thiên kiêu yêu nghiệt.
Ngay cả những đại năng ở Tiên giới kia cũng đều có loại cảm giác đầu váng mắt hoa.
Ông trời ơi...
Vì sao tên quái vật này vẫn còn chưa chết!
Ngay cả Bát Quái Lô cũng không thể thiêu chết đối phương, làm sao mệnh của người này có thể lớn như vậy!!
"Đại năng của Tiên Đình làm việc kiểu gì thế này? Vậy mà lại không thể đánh chết một tên tiểu bối?!"
"Lần này, thời đại này lại phải biến đổi về giống như hai mươi năm trước."
"Không nhất định, ít nhất, những yêu nghiệt kia còn có được khoảng thời gian là hai mươi năm để trưởng thành, mà Sở Cuồng Nhân bị vây ở bên trong Bát Quái Lô, rất có thể đã lãng phí hai mươi năm."
......
Bên trong thành Lão Quân.
"Công tử..."
Lam Vũ nhìn về phía của Sở Cuồng Nhân, lồng ngực không ngừng phập phồng, tràn ngập một loại vui sướng lớn lao.
Nàng biết, nàng biết rất rõ rằng Sở Cuồng Nhân nhất định không chết!
"Ha, Lam Vũ, đã lâu không gặp."
Sở Cuồng Nhân cũng chú ý tới Lam Vũ, lên tiếng chào, lập tức liền phát giác được thương thế của đối phương, ánh mắt lướt qua một tia lãnh ý: "Há, có người đả thương ngươi sao."
"Ừm, là Thiếu ngự Thanh Hoa, hắn ỷ vào tu vi Kim Tiên thất phẩm đả thương ta."
Lam Vũ gật gật đầu, chỉ vào thiếu ngự Thanh Hoa, sâu bên trong đôi mắt màu xanh lam mang theo một chút ủy khuất, nói ra.
Bộ dáng kia, thật giống như tiểu hài tử bị khi dễ, đang cáo trạng với lão sư gia trưởng.
Lam Vũ rất ít khi lộ ra bộ dáng như vậy, nhưng nàng đã nhiều năm không gặp Sở Cuồng Nhân, hiếm thấy, nàng muốn nũng nịu một lần.
Mà Sở Cuồng Nhân nghe vậy, cũng nhìn về phía thiếu ngự Thanh Hoa: "Ta tưởng là ai chứ, thì ra là người quen cũ."
"Sở Cuồng Nhân, ngươi vẫn chưa có chết!!"
Thiếu ngự Thanh Hoa nắm chặt hai quyền, ánh mắt biến hóa, lộ ra một chút kiêng kị.
Còn bọn người Cơ Đức bên cạnh nhìn thấy hắn, nhớ tới lời thiếu ngự Thanh Hoa mới vừa nói ra.
Nếu như Sở Cuồng Nhân không chết, ta nhất định sẽ chiến một trận, chứng minh uy thế của Tiên Đình ta...
Hiện tại tốt rồi.
Người ta thật sự không chết, mà ngươi thì pjair xuất thủ.
Ai, ngươi nói ngươi, đang yên ổn, đột nhiên kiêu ngạo như thế làm gì.
"Ta không chết, có phải đã khiến cho ngươi rất thất vọng hay không?"
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, đứng chắp tay, vừa sải bước ra, đi đến trước mặt mấy vị yêu nghiệt.
Mà nhìn thấy Sở Cuồng Nhân đột nhiên đến gần, mấy yêu nghiệt theo bản năng hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng nhợt, bóng người đúng là nhịn không được trực tiếp nhanh chóng lùi lại, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Thế nhưng sau khi bọn họ kịp phản ứng lại, trong lòng tuôn ra một cảm giác khuất nhục.
Tại sao lại có thể như vậy.
Chỉ là tới gần mà thôi, bọn họ liền bị hoảng sợ thành bộ dáng như nhìn thấy quỷ này, bóng ma mà đối phương lưu cho tâm trí của bọn họ, thật sự là lớn đến như vậy sao?!
"Sở Cuồng Nhân, cho dù ngươi còn sống thì thế nào, ngươi cho rằng hiện tại vẫn là hai mươi năm trước sao?"
"Thời thế bây giờ đã khác rồi, ngươi bị vây ở bên trong Bát Quái Lô này hai mươi năm, chúng ta phấn khởi tiến lên, cũng sớm đã vượt qua ngươi, ngươi nhập thế lần nữa, chỉ là cho chúng ta cơ hội để đánh bại ngươi mà thôi!"
Thiếu ngự Thanh Hoa lạnh giọng nói ra, khí tức ở trên người liên tục tăng lên.
Trường kiếm màu xanh trong tay hắn, cũng nở rộ ra tiên huy vô tận.
"Ta thật sự chờ mong cái gọi là vượt qua của các ngươi có thể mang đến cho ta một chút hào hứng."
Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ, chắp tay, thần sắc lạnh nhạt, không hề để đối phương ơe trong lòng.
Trải qua hai mươi năm sau, hắn hoàn toàn giông như trước đây... Coi trời bằng vung!
"Sở Cuồng Nhân!!"
Thiếu ngự Thanh Hoa vì chứng minh lời nói vừa rồi của chính mình, ngang nhiên xuất thủ.
Tiên kiếm trong tay hắn giương lên, trong chốc lát, tiên nguyên phóng lên tận trời, sức mạnh phong lôi vô tận khuếch tán ra!
"Phong Lôi Vô Tận Kiếp!!"
Phong lôi phối hợp với kiếm khí, từng đạo từng đạo kiếm khí tạo thành từ lôi đình, phong bạo trong nháy mắt bạo phát, từ bốn phương tám hướng, lao về phía Sở Cuồng Nhân!
Gần như là trong chớp mắt, ngàn vạn kiếm khí đã hoàn toàn nhấn chìm hắn!
Đùng, đùng...
Một loạt âm thanh kinh hãi liên tiếp bạo phát, năng lượng loạn lưu vô tận kịch liệt va chạm ở trong hư không.
Ở dưới công kích như vậy, cho dù là một vị Kim Tiên phía trên tam phẩm cũng tuyệt đối sẽ không dễ chịu hơn một chút nào.
Nhưng thiếu ngự Thanh Hoa biết rằng, Sở Cuồng Nhân không đơn giản như vậy, sau khi phóng ra vòng công kích thứ nhất, tiên kiếm trong tay hắn không hề dừng lại, ngược lại, tiên nguyên càng mãnh liệt hơn, không ngừng rót vào trong tiên kiếm.
Phong lôi vô tận, gần như hoàn toàn phá nát trời đất ở nơi Sở Cuồng Nhân đang đứng, biến nó thành một mảnh phong lôi tuyệt cảnh!
Thiếu ngự Thanh Hoa thi triển toàn lực, rất nhiều thiên kiêu nhìn thấy, khuôn mặt kinh hãi.
"Uy lực thật sự rất khủng khiếp, lần này, cho dù là Sở Cuồng Nhân cũng chịu không nổi rồi."
"Hoàn toàn chính xác, sức mạnh như vậy quá cường đại."
"Hắn bị vây ở bên trong Bát Quái Lô nhiều năm như vậy, bị thiên hoả đốt cháy, nhất định không có thời gian đi luyện hóa tu vi, không, không bị hao tổn cũng đã không tệ rồi."
Rất nhiều thiên kiêu nghị luận ầm ĩ.
Trong lòng còn ôm lấy một tia chờ mong.
Hi vọng có người có thể đứng ra, đối phó với Sở Cuồng Nhân.
Mà không phải giống như hai mươi năm trước, toàn bộ một đời trẻ tuổi trong Tiên giới, bị một người đè đến sít sao, tất cả mọi người đều sống dưới cái bóng của một người.
Loại cảm giác kia, thật sự là quá oan uổng.
Rất nhiều thiên kiêu, không nguyện ý nếm thử một lần nữa.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi quả nhiên vẫn hoàn toàn cuồng vọng giống như trước đây, đối mặt với công kích toàn lực này của ra, đúng là không lui bước chút nào, lần này, ngươi không chết cũng sẽ bị trọng thương đi!"
Khóe miệng của thiếu ngự Thanh Hoa hiện ra một tia cười lạnh.
"Đây chính là cái gọi là vượt qua của ngươi sao?"
Lúc này, ở bên trong phong lôi vô tận kia truyền tới một giọng nói có vẻ hơi thất vọng.
Chỉ thấy phong lôi vô tận bị một luồng tiên nguyên mênh mông xé rách.
Một bóng người bạch y đứng lơ lửng trên không, xung quanh có tiên huy lưu chuyển, không gian xung quanh hắn, khắp nơi đã sớm bị phong lôi phá hủy đến không ra hình dạng gì.
Nhưng hắn, vẫn đứng ngay tại chỗ, không nhúc nhích một tí nào, lông tóc không hề tổn hao gì!!
Đồng tử của thiếu ngự Thanh Hoa đột nhiên co rụt lại, hắn dùng toàn lực xuất thủ, đúng là không mảy may đả thương được Sở Cuồng Nhân!
Chuyện này, làm sao có thể?!!