← Quay lại trang sách

Chương 1557 Phong Lôi Tiên Hạnh, Ngục Khiếu và Ngưu Ma, có người phải gặp xui xẻo

Thanh niên quanh người có từng đạo từng đạo tiên huy quấn lấy, một luồng khí tức cường đại lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra.

Có thể thấy được, đây là một yêu nghiệt tuyệt đỉnh.

Nếu như Sở Cuồng Nhân ở chỗ này, có lẽ sẽ nhớ tới, người này chính là một trong những thần tử của Đông Hoàng Tiên Đình, Đông Quân thần tử!

Mà lúc này, Đông Quân thần tử nhìn bảo thụ trước mặt, trong mắt lộ ra một tia kỳ quái: "Thật không hổ là mảnh vỡ Hỗn Độn, không nghĩ tới, ngay cả loại bảo vật tuyệt chủng đã lâu này cũng có ở đây."

"Há, đây là... Phong Lôi Tiên Hạnh." Ngoại trừ Đông Quân ra, còn có một giọng nói khác vang lên.

Đó là một thanh niên toàn thân có ngọn lửa màu đen lưu chuyển, tràn ngập khí tức không rõ, mà nhìn người nọ, Đông Quân thần tử cũng nhớ ra đối phương là ai: "Há, là ngươi, Ngục Khiếu!"

Ngục Khiếu, yêu nghiệt dị chủng của cấm khu.

Ngày xưa ở bên trong sân thi đấu tinh không đã từng cùng Sở Cuồng Nhân giao thủ qua, nhưng đáng tiếc thay, đã bị đánh bại.

Mà ở bên cạnh Ngục Khiếu, còn có một người khác.

Đó là một thanh niên dị chủng, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng trâu, hai mắt hiện ra thanh quang, dáng người cường tráng, nửa người trên trần trụi, từng khối từng khối bắp thịt, lộ ra một luồng khí tức kinh khủng.

"Ngưu giác, thanh mâu, chẳng lẽ là Thanh Nhãn Ngưu Ma dị chủng!" Đông Quân trong mắt lộ ra dị sắc.

Trong truyền thuyết, cấm khu dị chủng chuyên môn bồi dưỡng các loại Yêu thú dị chủng, Địa Ngục Điểu Ngục Khiếu chính là Kim Ô dị chủng, mà Thanh Nhãn Ngưu Ma, chính là Ngưu Ma dị chủng, đều vô cùng cường đại.

"Đích thật là tiên hạnh."

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Chỉ thấy một vị nữ tử mặc bạch y đạp không, tiên huy trên người lưu chuyển, lộ ra một luồng khí tức tôn quý bất phàm.

Ở trong mắt Đông Quân thần tử, luồng khí tức tôn quý trên người đối phương kia, so với Đại Tư Mệnh thần nữ chỉ có hơn chứ không kém.

"Truyền nhân của Tây Vương Mẫu, Ngọc Trí!"

Nhìn về phía đối phương, trong mắt Đông Quân thần tử lộ ra một vẻ kiêng dè.

Dao Trì thánh nữ Ngọc Trí, được biết đến là truyền nhân của Tây Vương Mẫu, thực lực của nàng, nghe nói đã có thể sánh vai với yêu nghiệt cái thế, vô cùng đáng sợ.

Ngoại trừ Ngọc Trí, dao động tiên hạnh xuất thế cũng hấp dẫn không ít người tìm đến đây.

Những người này, mỗi một người đều là tồn tại ở cấp bậc Kim Tiên.

Dù sao, có thể đi vào bên trong mảnh vỡ Hỗn Độn thăm dò, đều không phải là dạng thiên kiêu tầm thường gì, mà cho dù là những người này, lúc này nhìn thấy tiên hạnh kia, trong mắt cũng không nhịn được toát ra một tia nóng nảy.

"Tiên hạnh, một trong Tiên Thiên Thập Đại Linh Căn, vật này thật không tầm thường!"

"Đúng vậy, Tiên Thiên Thập Đại Linh Căn, không hề có cái nào đơn giản, tiên hạnh này, ẩn chứa sức mạnh phong lôi, trong truyền thuyết, nếu như sử dụng, có tỷ lệ nhất định nắm giữ phong lôi Đại La ý, ở thời kỳ Tiên Cổ, có một vị tiên nhân sử dụng vật này, Phong Lôi Song Sí dài ra, ở bên trong phong Thần chi chiến, có thể nói là hào quang rực rỡ!"

"Ta chủ tu Phong Lôi chi đạo, nếu như có thể để cho ta sử dụng, nhất định có thể thuận lợi nắm giữ phong lôi Đại La ý, tấn cấp Đại La Kim Tiên!"

"Đừng có nằm mơ, ngươi đã nhìn thấy mấy yêu nghiệt kia chưa, ngươi cho là bọn họ sẽ để cho ngươi đạt được sao?"

Có yêu nghiệt nhìn về phía mấy người đang ở gần tiên hạnh nhất.

Trong số những người kia, bao gồm Đông Quân thần tử, Ngục Khiếu, Ngọc Trí, truyền nhân của Chuyên Húc Nhân Hoàng tông, Tào Vân, Phù âm của thư viện Bách Gia.

"Tiên hạnh chỉ có hai quả, nhưng yêu nghiệt ở đây lại không hề ít, chư vị, phải làm sao để phân chia đây?"

Đông Quân thần tử giống như cười mà không phải cười nhìn về phía những người còn lại.

Thanh Nhãn Ngưu Ma bên cạnh Ngục Khiếu lạnh lùng nói ra: "Vật này, ta nhất định sẽ lấy được nó!"

Trên người hắn, tràn ngập ra một luồng phong lôi chi ý vô cùng kinh khủng, mọi người thế mới biết, Ngưu Ma này không chỉ có thân thể cường đại, hơn nữa còn tu hành Phong Lôi chi đạo.

Tiên hạnh này sẽ là trợ lực cực lớn dành cho hắn.

"Nơi này, cấm khu dị chủng ta có ưu thế lớn nhất, như vậy đi, ta ở chỗ này có một ít bảo vật, chỉ cần các ngươi nhường tiên hạnh này cho bọn ta, những bảo vật này sẽ thuộc về các ngươi, như thế nào?"

Ngục Khiếu nói, lấy ra mấy món bảo vật.

Giá trị của những bảo vật này đều không tầm thường, một trong số những người ở đây cho dù là Đông Quân thần tử nhìn thấy cũng vì đó mà tâm động.

"Đó là, âm Dương Mộc!"

Đột nhiên, Phù âm nhìn thấy Ngục Khiếu lấy ra một khúc gỗ, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Âm Dương Mộc, đây là một loại tiên mộc kỳ lạ, trong đó ẩn chứa âm dương chi ý, có tác dụng nhất định đối với việc lĩnh hội âm dương Đại La ý của Phù âm.

"Ngục Khiếu, ngươi làm như vậy có phải là đang vẽ thêm chuyện hay không, bọn họ muốn đoạt với chúng ta, vậy thì để cho bọn họ tới đây đi!"

Thanh Nhãn Ngưu Ma cười ha ha nói, ánh mắt đảo qua bọn người Ngọc Trí, trong mắt mang theo sự nóng lòng muốn thử.

"Nếu như có thể không đánh là tốt nhất."

Ngục Khiếu từ tốn nói.

Hắn không lỗ mãng giống như Thanh Nhãn Ngưu Ma, tuy rằng đặc biệt không sợ động thủ, nhưng cũng rõ ràng, những người này không hề dễ đối phó như vậy.

Nếu động thủ, hắn và Thanh Nhãn Ngưu Ma không nhất định có thể chiếm được tiện nghi gì.

Ngục Khiếu nhìn về phía mọi người tiếp tục nói: "Chư vị, tiên hạnh này có tác dụng lớn đối với Ngưu Ma, chúng ta nhất định phải lấy được nó, nếu như thật sự đánh nhau, chúng ta cũng không sợ, tiên hạnh này đối với các ngươi tác dụng cũng không có lớn như vậy, không bằng cầm những bảo vật này, rồi bán mặt mũi cho ta, như thế nào?"

Mọi người lâm vào trầm tư.

Đông Quân thần tử cười nhạt một tiếng: "Mặt mũi dị chủng của cấm khu dị chủng, cũng không phải ai cũng có thể cho được, Đại Nhật Tinh Hạch này, ta muốn có nó!"

Hắn đưa tay lấy đi một cái tinh thạch mà Ngục Khiếu đã đưa ra, là người đầu tiên thể hiện thái độ.

Truyền nhân của Chuyên Húc nghĩ nghĩ, lập tức cũng lấy một món bảo vật.

Ngục Khiếu nói không sai, tiên hạnh này tuy rằng quý giá, nhưng bọn họ không tu hành Phong Lôi chi đạo, tác dụng của nó đối bọn họ không có lớn như vậy.

Ở bên trong mảnh vỡ Hỗn Độn này còn có rất nhiều nơi đáng giá để thăm dò, không nhất thiết phải ở chỗ này chiến đấu với Ngục Khiếu để giành lấy tiên hạnh.

"Phù âm, ngươi muốn như thế nào?"

Tào Vân nhìn thoáng qua Phù âm ở bên cạnh, hỏi thăm ý kiến của đối phương.

"Ta muốn âm Dương Mộc kia." Phù âm nói ra.

"Được."

Tào Vân khẽ gật đầu.

Những người khác không muốn tranh, vậy bọn họ cũng không cần thiết phải chiến đấu làm gì.

Thế nhưng thời điểm hai người đang muốn cầm lấy âm Dương Mộc, đã thấy lông mày của Ngục Khiếu cau lại, đưa tay lên, đánh ra một trận hỏa diễm âm lãnh!

Ngọn lửa này có khí thế rất hung tàn.

Hai người vội vàng không kịp chuẩn bị gì, ăn thiệt thòi nhỏ, bị đánh lui ra ngoài, sắc mặt trở nên cực kì âm lãnh.

"Ngục Khiếu, ngươi là có ý gì?!"

Ánh mắt Tào Vân trầm xuống, vô cùng băng lãnh.

"Vừa rồi ta quên chưa nói, người của thư viện, không có tư cách cầm lấy những bảo vật này!"

Ngục Khiếu lạnh giọng nói ra.

Thiên kiêu bốn phía có chút xôn xao.

Bọn họ đột nhiên hiểu ra được điều gì đó, mà Đông Quân thần tử, truyền nhân của Chuyên Húc và mấy yêu nghiệt khác nhìn về phía Tào Vân, Phù âm cũng toát ra một vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

"Nếu như ta không nhớ lầm, thì Ngục Khiếu đã từng bại trận ở dưới tay của Sở Cuồng Nhân, hiện tại hắn ta dự định trả thù rồi sao?"

"Có khả năng."

"Chậc chậc, Sở Cuồng Nhân đắc tội quá nhiều người, liên lụy cả người của thư viện Bách Gia cũng không có bất kì ai được chào đón ở đây."

"Thật đáng tiếc."

Trong đám người, đôi mày thanh tú của Ngọc Trí cau lại, nàng và Sở Cuồng Nhân đã có giao tình, đương nhiên không cách nào ngồi nhìn người của thư viện bị khi dễ như vậy.

Ngay tại thời điểm nàng dự định ra tay.

Ở cách đó không xa, một trận tiên huy tươi sáng bỗng nhiên chiếu rọi đến, hỗn độn chi khí xung quanh cuộn trào.

"Ai dám nói thư viện ta không có tư cách cầm những vật kia?"

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Mà với sự xuất hiện của giọng nói này, tất cả thiên kiêu, yêu nghiệt tại chỗ ào ào nhìn lại, đồng tử hơi hơi co rụt.

Hai người Tào Vân, Phù âm lộ ra vẻ vui mừng.

Ngọc Trí, đang dự định xuất thủ tương trợ cũng cười nhạt một tiếng, thu bước chân về, nàng biết, người kia tới, có người phải gặp xui xẻo.