Chương 1565 Chém giết Thạch Thiên Hiên, Huyết Côn Bằng, truyền nhân của Oa Hoàng
Thời điểm Sở Cuồng Nhân sắp giết chết tam đại yêu nghiệt, đột nhiên có sức mạnh xa lạ đột ngột xâm nhập, phá vỡ thời không phong ấn do hắn thiết lập.
Mà hai luồng sức mạnh này, vô cùng bất phàm.
So với bọn người Thạch Thiên Hiên, chỉ có hơn chứ không kém, trong nháy mắt, hắn liền có suy đoán.
"Là những yêu nghiệt cái thế ẩn nấp trong bóng tối kia sao?"
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, trong mắt lộ ra một tia hào hứng dạt dào.
Sắc mặt ba người Long Huyền, Thạch Thiên Hiên, và truyền nhân của Hiên Viên trở nên vui vẻ, giống như vừa thấy được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng phóng về phía lỗ hổng thời không phong ấn.
"Đi được sao?"
Sở Cuồng Nhân vừa sải bước ra, trực tiếp đuổi kịp Thạch Thiên Hiên.
Mà Thạch Thiên Hiên liền ngây ngốc.
Có tới ba người, nhưng vì cái gì ngươi mà hết lần này tới lần khác lại đuổi kịp ta?!
"Ta buông tha cho ngươi nhiều lần, lần này, cũng nên là thời điểm ta giải quyết ngươi."
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, một đóa Diệt Thế Hắc Liên trong tay hắn chầm chậm triển khai, ngay sau đó liền trấn áp xuống!
Hủy diệt sức mạnh kinh khủng vô biên, từ trong đó tràn ngập ra.
Ở trong đó, thậm chí xen lẫn một luồng hủy diệt Đại La ý!
Thạch Thiên Hiên cảm nhận được, luồng hủy diệt Đại La ý này hết sức quen thuộc, đúng là giống y hệt của mình: "Tại sao lại có thể như vậy?!"
Nhưng hắn lại không biết, khi Sở Cuồng Nhân ở âm Phủ giao thủ với Hắc Bạch Vô Thường đã có thể lĩnh hội được âm Dương Đại La ý, mà bây giờ giao thủ với hắn, tất nhiên cũng có thể lĩnh hội được hủy diệt Đại La ý!
"Thí Thần Thương, ngăn lại cho ta!!"
Thạch Thiên Hiên đâm ra một thương, hai đại chí bảo của Ma Tổ La Hầu ngày xưa một lần nữa phát sinh va chạm vô cùng kinh người!
Ầm!!
Khí tức hủy diệt, khuếch tán ra, Thạch Thiên Hiên bay ngược ra sau mấy trăm dặm, sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm Thí Thần Thương, ong ong run rẩy.
"Sở Cuồng Nhân, cho dù ta có chết, cũng sẽ không để cho ngươi lấy được Thí Thần Thương!!"
Thạch Thiên Hiên biết, hôm nay bản thân mình rất có thể sẽ không chạy khỏi một kiếp này.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, trở tay nắm chặt Thí Thần Thương, trước khi Sở Cuồng Nhân tiến đến, thúc giục ma khí đến cực hạn, đột nhiên vung thương ra!
Vút!
Trường thương tựa như sao băng, xẹt qua hư không, bay về phía nơi xa, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích.
"Ngươi cũng rất quả quyết."
Sở Cuồng Nhân cũng không thèm liếc nhìn Thí Thần Thương bay ra ngoài kia một chút, đi đến trước mặt Thạch Thiên Hiên, Diệt Thế Hắc Liên liền trấn áp xuống!
Thạch Thiên Hiên đã mất đi Thí Thần Thương, nên ở trước mặt luồng sức mạnh này căn bản không hề có sức phản kháng, bên trong tiếng ầm ầm, hóa thành một làn sương máu nổ tung!
Một chủ nhân ma quốc, ngã xuống ngay tại chỗ!
Mà ở một bên khác.
Long Huyền, truyền nhân của Hiên Viên vội vàng chạy trốn, ngay cả một chút dũng khí để trở mình đều không có.
Ngay tại thời điểm Sở Cuồng Nhân dự định truy kích, ở phía nơi xa, quyền kình huyết sắc kia và tạo hóa chi năng màu sắc rực rỡ lại cuốn tới một lần nữa!
Sở Cuồng Nhân đưa tay phá nát hai luồng năng lượng kia, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Thú vị."
"Sức mạnh như vậy, coi như là yêu nghiệt cái thế! Ngược lại cũng khiến ta nảy sinh mấy phần mong đợi."
Hắn cũng không tiếp tục để ý Long Huyền, truyền nhân của Hiên Viên.
Hai người này, tính cách cứng cỏi, đạo tâm khó có thể bị phá hủy, hắn tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ lại xuất hiện ở trước mặt mình.
"Sở đạo hữu, ngươi có ổn không."
Hai người Ngọc Trí, Tào Vân đi tới.
"Mấy tên yêu nghiệt mà thôi, không đủ tạo thành uy hiếp gì đối với ta."
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, mà trên thực tế, một trận chiến này, lông tóc của hắn không bị tổn hao gì, thậm chí ngay cả khí tức cũng bình ổn dị thường, tựa như không có bất kỳ sự tiêu hao gì.
Nghe được hắn nói vậy, những thiên kiêu còn lại bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì.
Mấy tên yêu nghiệt mà thôi?
Phải biết, đây chính là yêu nghiệt tuyệt đỉnh thậm chí là cái thế, hơn nữa đều đã đột phá đến cảnh giới Đại La!
Nhưng dạng yêu nghiệt này, trong mắt Sở Cuồng Nhân, lại chỉ giống với yêu nghiệt tầm thường sao?
Trên đời này, ngoại trừ Sở Cuồng Nhân ra, đoán chừng không có một ai trong một đời trẻ tuổi dám nói ra những lời như vậy.
"Sở đạo hữu, cầm này dùng thuận tay không?"
Ngọc Trí hỏi.
Sở Cuồng Nhân khẽ gật đầu: "Không hổ là chí bảo bản nguyên, cầm này quả thật không phải vật tầm thường."
Mặc dù Phục Hi Cầm chỉ là chí bảo hậu thiên bản nguyên, so ra vẫn còn kém hơn Diệt Thế Hắc Liên thuộc chí bảo Tiên Thiên bản nguyên, nhưng mà, cộng thêm trình độ cầm đạo của Sở Cuồng Nhân, cùng cầm khúc Bích Hải Triều Sinh Khúc vừa mới lấy được, uy lực có thể phát huy ra, vẫn không hề tầm thường.
"Vương."
n Hồng Hoa cũng đi tới, ở bên cạnh nàng, còn có yêu nghiệt Phật Môn là Tĩnh Tuệ.
"Nhiều năm không gặp, Sở đạo hữu vẫn biến thái như thế."
Tĩnh Tuệ cảm khái nói ra.
Một trận chiến này, nàng xem từ đầu tới cuối, vô cùng kinh thán.
Nàng tin tưởng, cho dù là yêu nghiệt đứng đầu bên trong Phật Môn, sợ rằng cũng phải kém xa so với Sở Cuồng Nhân.
"Ừm, Hồng Hoa, Tĩnh Tuệ đại sư, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Sở Cuồng Nhân thăm hỏi một tiếng, lập tức nhìn Tĩnh Tuệ rồi nói: "Không biết hiện tại Thạch Anh như thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào, còn đang diện bích chứ sao."
Tĩnh Tuệ bất đắc dĩ nói ra.
"Diện bích?"
Lông mày Sở Cuồng Nhân cau lại, có chút không hiểu: "Nàng ta phạm phải điều gì sai sao?"
"Nàng ta không sai, đây là lựa chọn của chính nàng, lần trước sau khi cùng ngươi tách ra, nàng trở lại Cực Nhạc Tịnh Thổ liền bắt đầu diện bích, thiền định phật tâm."
"Thì ra là thế."
Sở Cuồng Nhân cũng không hỏi quá nhiều.
Lúc này, Phù âm ở cách đó không xa đã tỉnh lại từ trong trạng thái lĩnh hội.
Nàng có Tạo Hóa Thần Châu bảo hộ, dao động kịch liệt của trận chiến đấu vừa mới xảy ra kia lại không có chút ảnh hưởng nào đến nàng.
Nhưng mà, nàng vẫn không thể lĩnh hội ra Đại La ý, đột phá cảnh giới Đại La.
"Còn kém một điểm cuối cùng, nhưng điểm này, trong khoảng thời gian ngắn sợ không có cách nào vượt qua được."
Phù âm bất đắc dĩ nói.
Nhưng mà, chuyện này cũng bình thường, nếu như Đại La ý dễ dàng lĩnh hội như vậy, thì trong Tiên giới này cũng sẽ không ít Đại La Kim Tiên như vậy.
"Không sao, Phù Tang Thụ này mang về thư viện, về sau sẽ có nhiều thời gian lĩnh hội."
Sở Cuồng Nhân phất tay áo lên, nhổ tận gốc Phù Tang Thụ, trực tiếp ném vào trong Tụ Lý Càn Khôn.
"Tiếp đó, cũng đến thời điểm ấp trứng cho món đồ này rồi."
"Là món đồ gì vậy?"
Mấy người Ngọc Trí đưa mắt nhìn nhau, không biết đồ vật trong miệng Sở Cuồng Nhân là vật gì.
"Chư vị, kế tiếp đây chỉ sợ ta phải cùng các ngươi tách ra một khoảng thời gian."
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Hắn muốn tìm một chỗ, để ấp trứng Hỗn Độn Thanh Liên chủng.
Đây cũng là mục đích lớn nhất hắn đến mảnh vỡ Hỗn Độn này, quả thật, bảo vật nơi này đông đảo, nhưng bảo vật dù nhiều, sao có thể so sánh với Hỗn Độn Thanh Liên chủng trong cơ thể hắn được?
Đây chính là bảo vật còn cao cấp hơn so với Diệt Thế Hắc Liên.
Nếu ấp trứng, đối với hắn mà nói, có lợi ích vô cùng lớn.
...
Ở một bên khác.
Long Huyền, truyền nhân của Hiên Viên thật vất vả mới chạy thoát được, vọt ra không biết bao nhiêu trăm ngàn dặm, thấy Sở Cuồng Nhân không hề đuổi theo, lúc này mới dừng lại.
"Lại thất bại, lại một lần nữa thua ở trong tay của Sở Cuồng Nhân."
Truyền nhân của Hiên Viên sầm mặt lại, không cam lòng đến cực hạn.
"Hỗn trướng!!"
Long Huyền giận giữ không nhịn nổi, trực tiếp đánh một quyền lên trên dãy núi bên cạnh.
Một tiếng phịch vang lên, sơn mạch liền sụp đổ!
"Sơn mạch sẽ không đánh trả."
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Chỉ thấy một thanh niên mặc trên người trường bào màu đỏ ngòm từ trong Hỗn Độn đi ra.
"Luồng khí tức này, ngươi là người vừa mới ra tay cản trở Sở Cuồng Nhân! Ngươi là ai." Long Huyền ngưng giọng nói.
Đối phương có thể ra tay giải cứu bọn họ từ trong tay Sở Cuồng Nhân, có thể thấy được thực lực phi phàm.
"Huyết Côn Bằng!"
Huyết Côn Bằng thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía một nơi khác, hai con mắt màu đỏ ngòm lướt qua một tia dị sắc: "Đạo hữu còn không hiện thân sao?"
"Ha."
Một tiếng cười khẽ vang lên, chỉ thấy một trận quang hoa lưu chuyển, một nữ tiên mặc váy dài màu sắc rực rỡ từ từ đi tới.
Nữ tiên này, tóc xanh như suối, khuôn mặt tuyệt mỹ, trên người cũng lộ ra một luồng quý khí bất phàm.
"Hoa Hi."
Truyền nhân của Hiên Viên nhìn thấy người vừa tới, khẽ gật đầu, cũng không kinh ngạc khi thấy đối phương đi đến.
Hoa Hi, truyền nhân của Oa Hoàng!