Chương 1676 Cơ hội quật khởi của Kiếm Linh nhất tộc, Lăng Phi muốn làm tùy tùng
Ván cờ ngày càng hung hiểm.
Kiếm ý mãnh liệt kia, thời khắc nó đánh thẳng vào Sở Cuồng Nhân, nếu không phải kiếm ý của hắn đã sớm vượt xa người cùng cảnh, cộng thêm đạo tâm không gì có thể phá vỡ, chỉ sợ sớm đã thua trận.
Ông!!
Lúc này, Vô Đạo sau lưng Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên run lên.
Một luồng kiếm ý ầm ầm bạo phát!
Bàn cờ kia, đúng là bị luồng kiếm ý này lật tung, quân cờ đen trắng vẩy xuống đầy đất, luồng kiếm ý mãnh liệt kia, cũng tiêu tán không thấy nữa.
"Há, Vô Đạo đang bất mãn sao?"
Kiếm Thần Vương kinh ngạc nhìn Vô Đạo một chút, có chút hứng thú đối với thanh kiếm này.
Trước kia, hắn đã từng thử đi rút thanh kiếm này, nhưng không thành công, sau này, hắn trở thành Thần Vương, vốn có thể dùng tu vi cưỡng ép rút kiếm, nhưng hắn không làm vậy.
Bởi vì hắn biết nếu dùng tu vi áp chế thanh kiếm này, sẽ không khiến cho kiếm này thật sự thần phục.
Nhưng bây giờ, thanh kiếm này lại thật sự thần phục Sở Cuồng Nhân.
Cảm giác được kiếm ý trên bàn cờ, Vô Đạo tự động hộ chủ.
"Mạo phạm, kiếm này vừa mới được thu phục, còn có chút không nghe lời." Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
"Ngươi dùng một tấm vải bọc người ta, tất nhiên người ta sẽ bất mãn."
"Ha, không có vỏ kiếm, dùng tạm vậy."
"Chuyện này cũng dễ xử lý."
Chỉ thấy Kiếm Thần Vương lấy ra một khối tiên kim đen nhánh, trong lòng bàn tay có kiếm khí kinh khủng đang sôi trào, không ngừng tiến hành tạo hình cho khối tiên kim kia.
Chỉ chốc lát, tiên kim kia dần dần hóa thành bộ dáng của một thanh vỏ kiếm đen nhánh.
"Vỏ kiếm này, đưa cho ngươi."
Kiếm Thần Vương cười nhạt một tiếng.
"Đa tạ."
Sở Cuồng Nhân tiếp nhận vỏ kiếm, tiện tay cắm Vô Đạo vào trong đó.
"Ván này, không thể tận hứng, lần sau lại chơi một lần nữa." Kiếm Thần Vương nói ra.
"Được."
Hai người tùy ý hàn huyên vài câu, Sở Cuồng lập tức Nhân rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Kiếm Thần Vương nhịn không được lộ ra nụ cười: "Rất tốt, rất tốt, cơ hội quật khởi của Kiếm Linh nhất tộc ta, quả thật là ở trên người của Thiên Kiếm."
Trở lại động phủ, Sở Cuồng Nhân lại phát hiện có một người đứng ngạo nghễ trước động phủ.
Người này ôm một thanh trường kiếm đỏ thẫm trong ngực, dáng người thẳng tắp, đứng ở trước động phủ của Sở Cuồng Nhân.
Dường như phát giác được Sở Cuồng Nhân trở về, người này xoay người nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, thản nhiên nói: "Rút kiếm đi, để cho ta được thấy năng lực của Thiên Kiếm một lần!"
"Ngươi, còn chưa đủ tư cách."
Sở Cuồng Nhân lắc đầu, không muốn để ý tới đối phương.
"Thế nào, Thiên Kiếm trong truyền thuyết e sợ chiến sao?"
Người cầm kiếm kia xùy cười một tiếng nói ra.
"Kế khích tướng thấp kém, vô dụng đối với ta."
Động tĩnh của nơi này hấp dẫn sự chú ý của không ít người, tất cả mọi người nhìn về phía này, vô cùng hiếu kỳ.
"Là Lăng Phi, vậy mà hắn thật sự tới khiêu chiến Thiên Kiếm."
"Không phải chứ, hắn là đối thủ của Thiên Kiếm sao?"
"Cho dù không phải, thử một lần cũng tốt, ta cũng muốn gặp cao chiêu của Thiên Kiếm."
Mọi người vô cùng chờ mong.
Sở Cuồng Nhân cũng không quan tâm, trực tiếp đi về phía động phủ của mình, nhưng không ngờ Lăng Phi kia vẫn không buông tha, cản ở trước mặt của hắn như cũ.
"Thiên Kiếm, nếu ngươi..."
Lúc Lăng Phi định tiếp tục nói gì đó, trước mắt đột nhiên có một đạo kiếm quang gào thét mà đến.
Kiếm quang kia như sóng to phun trào, gào thét mà đến!
Đúng là khiến hắn cảm thấy bản thân như bước vào một mảnh khí hải, căn bản không có sức chống cự, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể đột nhiên cảm nhận được một cú đánh thật mạnh, cốt cách nổ tung, cả người bị đánh bay ra ngoài mấy ngàn trượng, té lăn trên đất, trực tiếp bất tỉnh.
Nhóm kiếm khách đứng xem ở xung quanh hai mặt nhìn nhau, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi nhìn thấy Thiên Kiếm xuất kiếm sao?"
Có người hỏi.
Mọi người lắc đầu, biểu thị cái gì cũng không thấy.
Sở Cuồng Nhân không để ý huyên náo của mọi người ở sau lưng, trực tiếp trở lại động phủ, lấy được Vô Đạo, Kiếm Thần Vương cũng gặp rồi.
Hiện tại, hắn muốn bế quan tu hành, chờ đợi Thiên Nguyên cổ tinh mở ra.
Mấy ngày sau.
Lăng Phi mơ màng tỉnh lại, hắn muốn đứng dậy, lại cảm giác được một trận đau đớn kịch liệt truyền đến.
Hắn hồi tưởng lại chuyện phát sinh mấy ngày trước, chính mình, bị Thiên Kiếm đánh bay!
Một kiếm?
Mình bị một kiếm đánh bay?!
Không đúng.
Hắn cũng không biết Thiên Kiếm có rút kiếm hay không, nghiêm khắc mà nói, ngay cẩ một kiếm cũng không có.
"Đây chính là thực lực của Thiên Kiếm sao? Quả thật rất kinh khủng!"
Lăng Phi hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ chấn động.
Ngay sau đó, trong mắt hắn lộ ra vẻ kiên định.
"Thiên Kiếm vừa xuất hiện, vạn kiếm thần phục, Thiên Kiếm cao hơn trời!"
"Đây là tiên đoán cổ lão, Thiên Kiếm, là tồn tại chỉ huy Kiếm Linh nhất tộc đi đến thành tựu huy hoàng trước đó chưa từng có, nếu ta có thể đi theo bên cạnh hắn, sẽ có lợi rất lớn đối với ta!"
"Ta quyết định, ta muốn trở thành tùy tùng của Thiên Kiếm!"
Lăng Phi nhìn động phủ cách đó không xa, sau đó lấy ra một viên thuốc ăn vào, khôi phục thương thế.
Sau đó không lâu, hắn đi đến động phủ của Sở Cuồng Nhân, muốn đi vào, nhưng nghĩ đến một kiếm kia của Sở Cuồng Nhân, lại lui trở về.
"Tự tiện xông vào động phủ của Thiên Kiếm, chỉ sợ tình cảnh sẽ còn thảm hơn trước kia, vẫn nên chờ ở bên ngoài thôi."
Lăng Phi âm thầm nghĩ tới.
Thời gian trôi qua, mấy tháng đã đi qua.
Sở Cuồng Nhân từ từ tỉnh lại trong động phủ, cảm giác sức mạnh tiên nguyên dư thừa trong cơ thể: "Tiên nguyên chi hoa thập tứ phẩm, thọ nguyên chi hoa nhị thập tứ phẩm, linh hồn chi hoa thập ngũ phẩm, bây giờ ta đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới Đại La tam hoa, thậm chí khiêu chiến vượt cấp ngũ khí cảnh cũng không phải việc khó gì."
Lúc trước, khi hắn chiến một trận với ngũ khí cảnh còn cần dùng đến Chuyển Sinh Hóa Tử chi pháp, nhưng bây giờ, dù cho không dùng, thì cảnh giới ngũ khí bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.
"Cũng không biết qua bao lâu nữa thì Thiên Nguyên cổ tinh mới mở ra, nếu không thì nhân cơ hội này, ra ngoài dạo một chút, thuận tiện xem xét tin tức các tộc của vũ trụ này một chút."
Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ tới.
Tương lai vũ trụ Thiên Nguyên và vũ trụ Bàn Cổ sẽ khai chiến, nếu như không biết chút gì về kẻ địch, sẽ rất thua thiệt.
Hắn ra khỏi động phủ.
Mà lúc này, một bóng người lao về phía hắn.
Sở Cuồng Nhân nhận ra đối phương, chính là Lăng Phi trước kia bị hắn tiện tay dùng một đạo kiếm khí đánh bay.
Làm sao, chẳng lẽ còn không hết hi vọng?
Trong mắt Sở Cuồng Nhân bắn ra một đạo lãnh ý, nếu lại không biết tiến thối, hắn cũng không ngại chém giết đối phương ở đây.
Phù phù!
Ngay khi Sở Cuồng Nhân chuẩn bị xuất kiếm, chỉ thấy Lăng Phi trực tiếp quỳ trước mặt mình: "Xin Thiên Kiếm thu ta làm tùy tùng! Ta nguyện cúc cung tẫn tụy vì Thiên Kiếm!"
Nghe đến đây, không chỉ Sở Cuồng Nhân sửng sốt một chút, những người khác cũng ngây ngẩn cả người.
Lăng Phi là ai?
Đây chính là một trong mấy yêu nghiệt gần với Trầm Phi Hồ bên trong Kiếm Linh nhất tộc, cho dù là Trầm Phi Hồ cũng không có cách nào làm cho đối phương đi theo mình.
Nhưng bây giờ, lại chủ động quỳ gối ở trước mặt Sở Cuồng Nhân cầu đi theo?!
...
Hàng ngũ của Trầm Phi Hồ, há có thể đánh đồng với Thiên Kiếm?!
Đây chính là Thiên Kiếm!
Tương lai không chỉ sừng sững ở đỉnh phong kiếm đạo, còn là người lãnh đạo trong dự ngôn sẽ chỉ huy Kiếm Linh tộc đến đỉnh vũ trụ.
Nếu mang ra so sánh, Trầm Phi Hồ thì tính là cái gì chứ?
Trở thành tùy tùng của loại tồn tại này, không chỉ không lỗ, mà còn rất có lời!
Tương lai Sở Cuồng Nhân trở thành người lãnh đạo của Kiếm Linh nhất tộc, cho dù là tùy tùng của hắn, địa vị của người đó tất nhiên cũng là dưới một người, mà trên vạn người.
"Ta dựa vào, khó trách Lăng Phi quỳ đến gọn gàng, linh hoạt như thế, dễ dàng như thế, thì ra là thế!"
"Tốt cho Lăng Phi ngươi, không nghĩ tới vậy mà ngươi bỉ ổi như thế, Thiên Kiếm đại nhân, không cần để ý hắn, việc làm tùy tùng của ngươi, vẫn nên để ta đi."
"Đều tránh ra cho ta, chỗ đó là của ta."
"Thiên Kiếm đại nhân, hãy suy xét ta đi, ta còn có thể làm ấm giường cho ngươi."