← Quay lại trang sách

Chương 1688 Hạ Lâu Lưỡng Nghi, người thuận Thiên, ngươi rất thông minh

Xem ra các ngươi cũng không có đủ năng lực nghịch thiên, đã vậy thì, liền tiếp nhận, đại giới nghịch Thiên đi!"

Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói.

Trường kiếm trong tay của hắn vạch một dường, kiếm khí dồi dào tuôn ra!

"Xin Thiên Kiếm thủ hạ lưu tình!"

Lúc này, một giọng nói vang lên, chỉ thấy một bóng người đi đến trước mặt tam đại đạo tặc, hai tay vận chuyển, đúng là hóa ra một bức Thái Cực Đồ to lớn.

Thái Cực Đồ và kiếm khí đập vào nhau, bốn phía rung động!

Sau đó, thân ảnh kia lùi lại mấy trượng, đối mặt trực diện với kiếm khí của Sở Cuồng Nhân, quả thật là lông tóc không tổn hao gì!

"Là ngươi, Hạ Lâu Lưỡng Nghi!"

Xích Ma đạo nhìn lấy người tới, vô cùng kinh ngạc.

Người tới mặc trên người một bộ trường bào màu trắng, khuôn mặt tuấn tú, phong thái thoát tục, tựa như một văn sĩ đọc đủ thứ thi thư.

Nhưng tam đại đạo tặc cũng không dám khinh thường người này, không chỉ có là bọn họ, đạo tặc bên trong36 lộ, không có bất kỳ ai dám xem nhẹ gia hỏa này, thậm chí vô cùng kiêng kị.

Hạ Lâu Lưỡng Nghi, một trong những trợ thủ đắc lực của Thần La đạo.

Mà Thần La đạo, là tối cường giả bên trong đạo tặc 36 lộ, đồng thời, cũng là số rất ít cường đạo không bị Đạo Vương nhất tộc khống chế, còn là kẻ mạnh nhất bên trong những người này!

"Há, có thể cứu theo người dưới tay Thiên, có mấy phần năng lực, nhưng, ngươi có năng lực đón thêm mấy kiếm của Thiên sao?"

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Tay cầm Vô Đạo, kiếm áp trên người hắn càng ngày càng kinh khủng, Tiểu Ái cũng đang phân tích thực lực của người tới.

Rất mạnh.

Còn mạnh hơn bất kỳ người nào so tứ đại đạo tặc, nhưng không phải là không thể đánh một trận.

"Thực lực của Thiên Kiếm, ta đã từng gặp qua, tại hạ khâm phục, nhưng lần này ta đến đây, cũng không phải để đối địch với Thiên Kiếm."

Hạ Lâu Lưỡng Nghi cười nhạt một tiếng nói, hắn nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt cũng không tự giác lộ ra một tia kiêng kị, một kiếm vừa rồi kia, ít nhất hắn phải sử dụng tám phần thực lực để ngăn cản.

Sau khi kịch chiến với tứ đại đạo tặc, vậy mà còn bảo toàn được thực lực như thế.

Năng lực của người này, so với yêu nghiệt ở mười vị trí đầu trên bảng Thiên Thần, cũng không kém chút nào, không, thậm chí có khả năng còn doạ người hơn!

"Ngươi muốn cứu người nghịch Thiên, còn dám nói mình, không phải địch với Thiên sao?!"

"Ngang ngược nghịch Thiên Kiếm, thật sự là chúng ta không phải, cho nên lần này, trước khi tới cứu người, chỗ này của ta chuẩn bị một ít thứ, mởi Thiên Kiếm vui vẻ nhận lấy."

Hạ Lâu Lưỡng Nghi ném ra một bức tranh.

Phía trên bức tranh, là một trung niên mặc thanh y tay cầm trường kiếm, trong nháy mắt khi bức tranh mở ra, một luồng kiếm ý mênh mông cũng đã đổ xuống, kinh động ở trong gầm trời.

Người trong bức họa kia, giống như sống lại.

"Há, bức hoạ thật thú vị." Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi hơi giương lên.

"Bức họa này là do Thần Vương kiếm đạo ngày xưa, Trường Phong Tử tự tay vẽ, gửi lại kiếm ý và kiếm pháp của hắn, không biết Thiên Kiếm có hài lòng không?"

Hạ Lâu Lưỡng Nghi cười nhạt nói.

Trường Phong Tử, một vị Thần Vương kiếm đạo trong lịch sử của vũ trụ Thiên Nguyên, tranh hắn tự vẽ, cho dù không ẩn chứa kiếm ý cũng có thể giá trị liên thành, chớ nói chi là kiệt tác gửi gắm kiếm ý và kiếm pháp, bức họa này cầm đi ra ngoài, đủ để khiến hơn phân nửa kiếm tu trong vũ trụ phải tranh đoạt.

"Bức hoạ không tệ, nhưng, chỉ có một bức, ngươi chỉ có thể cứu một người."

Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói.

Nghe đến đây, Hạ Lâu Lưỡng Nghi cau mày lại, không nghĩ tới vậy mà đối phương lại khó chơi như vậy, hắn lại lấy ra mấy món bảo vật: "Vậy thì, Thiên Kiếm lại chọn hai món nữa?"

"Người thuận Thiên, ngươi rất thông minh."

Sở Cuồng Nhân nhìn Hạ Lâu Lưỡng Nghi, không tiếc tán thưởng.

Mà khóe miệng của đối phương co giật hai lần, nếu không phải thực lực của Sở Cuồng Nhân quá mạnh, hắn thật sự muốn điên cuồng đánh đối phương một trận.

"Lấy hai món này đi."

Sở Cuồng Nhân quét một đám, chọn trúng hai món bảo vật coi như hữu dụng.

"Đa tạ Thiên Kiếm không giết."

Hạ Lâu Lưỡng Nghi chắp tay nói ra.

"Thiên, có thể để các ngươi tạm sống, cũng có thể thu hồi việc ban ơn cho tính mạng của các ngươi, các ngươi tự giải quyết cho tốt."

Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua ba vị đạo tặc, lập tức quay người trở lại trên chiến thuyền.

Hất Vô Đạo cầm trong tay lên, trường kiếm tự động cắm trong vỏ kiếm trong ngực của Hàn Tinh Vũ, khóe miệng của hắn hơi vểnh: "Thần La đạo, ngươi sẽ mang đến cho Thiên kinh hỉ gì đây?"

Hắn biết rõ, sau lưng Hạ Lâu Lưỡng Nghi chính là vị Thần La cường đại nhất bên trong 36 đạo đạo tặc.

Hạ Lâu Lưỡng Nghi tới cứu người, cũng là do đối phương bày mưu đặt kế.

Đối với ân oán vị ở giữa Thần La đạo này và Đạo Vương nhất tộc, hắn cũng có chút hiểu rõ.

Hôm nay tiện tay mua bán, có lẽ, sau này sẽ mang lại cho hắn một số diệu dụng không tưởng tượng cũng khó nói.

Đợi sau khi bọn người Sở Cuồng Nhân, Phong Tình Tuyết rời đi.

Hạ Lâu Lưỡng Nghi nhìn ba vị đạo tặc còn lại, cười nhạt một tiếng: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta tới cứu các ngươi là ý của chủ thượng, chủ thượng nói, quy thuận hắn, các ngươi có thể sống, nếu như không quy thuận, hiện tại ta cũng có thể giết các ngươi ở chỗ này, lại hợp nhất nhân mã của các ngươi."

"Quả nhiên, Thần La đạo đã bắt đầu hành động, hắn chuẩn bị vạch mặt với Đạo Vương nhất tộc sao?" Xích Ma đạo ngưng giọng nói.

Thần La đạo vãn luôn không hợp nhau với Đạo Vương nhất tộc, đây cũng không phải là bí mật gì.

Nhưng, Đạo Vương nhất tộc lại là Cổ Vương tộc, căn cơ cường đại, khó có thể tưởng tượng, một thế lực như Thần La đạo này, làm sao có thể chống lại đối phương?

"Đây không phải là chuyện mà các ngươi cần hiểu rõ, hiện tại, nói ra đáp án của các ngươi."

Hạ Lâu Lưỡng Nghi từ tốn nói.

"Chúng ta nguyện ý quy thuận."

Ba người Xích Ma đạo đưa mắt nhìn nhau, vì bảo về tánh mạng, chỉ có thể thần phục Thần La đạo.

"Rất tốt."

Hạ Lâu Lưỡng Nghi hài lòng gật đầu, lập tức nhìn qua phương hướng Sở Cuồng Nhân rời đi, ánh mắt lấp lóe hai lần: "Tốt cho một thanh Thiên Kiếm, có lẽ tương lai sẽ là một lợi khí để đối phó Đạo Vương."

Còn có Kiếm Linh nhất tộc sau lưng Thiên Kiếm, đó cũng là một thế lực có thể lôi kéo.

...

Trên chiến thuyền.

Sở Cuồng Nhân nhìn Phong Tình Tuyết ở một bên, thản nhiên nói: "Tại sao bọn họ còn chưa đi?"

"Thiên Kiếm, bọn họ chung đường với chúng ta."

"Chung đường, đi đâu?"

"Cổ đạo của Tinh Hà Thần Vương, ta nghĩ Thiên Kiếm sẽ cảm thấy hứng thú đối với chỗ này, liền tự ý tự làm chủ đi đến đó."

Thời điểm Sở Cuồng Nhân bế quan, từng giao quyền điều khiển chiến thuyền cho Lăng Phi, để hắn quyết định nơi đi tới.

Dù sao hắn cũng không quen thuộc đối với vũ trụ Thiên Nguyên.

"Không sao, cổ đạo của Tinh Hà Thần Vương, nói xem nó là cái gì."

Lăng Phi nói ra chuyện cổ đạo sắp sửa mở ra.

"Ngược lại cũng rất thú vị."

Sở Cuồng Nhân khẽ gật đầu, tiếp đó cũng không để ý tới Phong Tình Tuyết, giao một khối băng tinh, còn có một thanh kiếm khí trong tay cho Hàn Tinh Vũ và Lăng Phi.

Hai món đồ này là hắn mới vừa có được từ trên người Hạ Lâu Lưỡng Nghi.

Băng tinh là một món chí bảo thuộc tính Hàn, có chỗ trợ giúp đối với Hàn Tinh Vũ trong khi tu hành Hàn Băng Kiếm Thể, mà thanh kiếm khí kia, thì là chuẩn bị cho Lăng Phi, tuy kiếm trong tay đối phương rất tốt, nhưng thanh này của hắn lại càng tốt hơn, mà còn tương hợp với thuộc tính của đối phương, nếu luyện hóa, có thể phát huy ra chiến lực mạnh hơn.

"Thiên Kiếm, thứ này quá quý giá."

"Đúng vậy."

Hai người Hàn Tinh Vũ, Lăng Phi kinh ngạc nhìn đồ vật trong tay, không nghĩ tới Sở Cuồng Nhân sẽ cho bọn họ những vật này.

"Cầm lấy, đi theo Thiên, thực lực của các ngươi còn cần tăng lên."

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Nói xong, hắn không cho hai người cơ hội cự tuyệt, trực tiếp biến mất.

Để lại hai người Lăng Phi, Hàn Tinh Vũ đưa mắt nhìn nhau, nhìn lấy đồ vật trong tay, càng trung thành một lòng đối với Sở Cuồng Nhân.

"Thiên Kiếm này đối với người của mình cũng rất không tệ."

Cách đó không xa, Phong Tình Tuyết âm thầm nghĩ tới.

Nàng đã thấy một số thiên kiêu, cao ngạo tự đại, đối với người bên cạnh không phải đánh thì mắng, không có một chút nhân tình, so sánh với những người này, Sở Cuồng Nhân tốt hơn nhiều.

Bảo vật kia, cho dù là nàng nhìn thấy cũng động tâm, mà đối phương nói đưa là đưa.