Chương 1705 Tinh Hà Thần Vương đứng chung thuyền, Thiên Kiếm chính là vị cứu tinh, mảnh vỡ cuối cùng hiện thế
Trời, làm sao có thể thu nạp ta?!"
Khi những lời nói ngạo nghễ vừa dứt, tay Sở Cuồng Nhân cầm Vô Đạo, kiếm chỉ vào nam tử mặc kim bào trước mắt, thản nhiên nói: "Hai người này, muốn nghịch thiên, tội lỗi, không thể tha thứ!"
Ý tứ đã rất rõ ràng, hai người Mạc Vô Kỵ, Xích Long Ảnh, hắn nhất định phải giết!
"Muốn giết bọn hắn, hừ, ta vẫn còn muốn giết ngươi đây!"
Nam tử mặc kim bào kia hừ lạnh một tiếng, Đại La ý trên người gào thét tuôn ra, bao trùm khắp gầm trời!
Nhưng mà tại thời điểm hắn xuất thủ, phía trên một ngôi sao ở phía nơi xa, bỗng nhiên truyền đến một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ, khiến nam tử mặc kim bào biến sắc trong nháy mắt.
"Khí tức này, là Thần Vương, Tinh Hà Thần Vương!"
Thần Vương bên trong cổ đạo của Tinh Hà Thần Vương này chỉ có một người, chính là Tinh Hà Thần Vương kia!
Nhưng người này, cho tới bây giờ vẫn đứng trung lập, chưa từng chủ động nhúng tay vào chiến tranh giữa các thế lực khác, tại sao vào thời điểm này, lại trợ giúp Sở Cuồng Nhân?!
Không chỉ nam tử mặc kim bào, một số đại năng còn lại cũng có chút đứng ngồi không yên.
"Tinh Hà Thần Vương, ngươi đang có ý gì?"
"Hừ, quả nhiên, cái gọi là trung lập bất quá chỉ là giả dối, cuối cùng ngươi vẫn chọn thuyền mà đứng!"
"Vì sao ngươi lại muốn giúp Thiên Kiếm?!"
Giọng nói của nguyên một đám vang lên, chất vấn Tinh Hà Thần Vương.
Đây là các đại năng cổ lão của vũ trụ.
Mà Tinh Hà Thần Vương chỉ từ tốn nói: "Chư vị, còn nhớ rõ cá cược không?"
Lời vừa nói ra, dường như mọi người đã suy đoán ra điều gì đó, đồng tử không khỏi co rụt lại, sắc mặt liền trở nên vô cùng âm trầm.
"Ngươi nói là, Thiên Kiếm thông qua được tất cả cửa ải rồi sao?"
"Đúng vậy."
Tinh Hà Thần Vương khẽ gật đầu.
"Chuyện này sao có thể chứ?!"
"Qua nhiều năm như vậy, không có người nào có thể thông qua khảo nghiệm của ngươi, Thiên Kiếm này, lại thông qua được!"
Mà Kiếm Linh nhất tộc ở phía xa, Kiếm Thần Vương đứng trên đỉnh Kiếm Thần sơn cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức cười ha ha một tiếng: "Tốt, Kiếm Linh nhất tộc ta, lại có thêm một vị Thần Vương!"
Không chỉ có hắn, sau khi bọn người Kiếm Linh tộc trưởng nhận được tin tức, sắc mặt cũng mang theo vẻ cuồng hỉ, cực kỳ hưng phấn.
Đối với toàn bộ Kiếm Linh nhất tộc mà nói, đây là chuyện cực kỳ tốt.
Từ nay về sau, quyền lên tiếng của bọn họ ở vũ trụ Thiên Nguyên sẽ được đề cao hơn nữa, chuyện này nói bọn hắn, sao có thể không hưng phấn được chứ?
"Tiên đoán Thiên Kiếm là thật, là thật!!"
"Thật không thể tin nổi, Thiên Kiếm hiện thế mới bao lâu chứ, vậy mà lại mang đến cho chúng ta một vị Thần Vương, ha ha, Thiên Kiếm, đúng là vị cứu tinh của Kiếm Linh nhất tộc ta!!"
Bọn người Kiếm Linh tộc trưởng càng thêm kiên định việc Sở Cuồng Nhân có thể chỉ huy Kiếm Linh nhất tộc đi đến đỉnh cao của vũ trụ.
Mà trên cổ đạo của Tinh Hà Thần Vương.
Kia nam tử mặc kim bào nhận được truyền tin đến từ Đạo Vương nhất tộc, dẫn người rời đi!!
Có Tinh Hà Thần Vương ở đây, hắn căn bản không có năng lực gây hại đến nửa phần lông tơ của Sở Cuồng Nhân, tình huống này, chỉ có thể mang Mạc Vô Kỵ, cùng với Xích Long Ảnh đi về trước.
"Đi!"
Nam tử mặc kim bào không có chút do dự nào, mang người nhanh chóng rời đi.
Với thực lực Đại La đại viên mãn của hắn, dưới tình huống mà Sở Cuồng Nhân còn chưa bại lộ lá bài tẩy, để cứu được hai người họ, ngược lại không phải là chuyện quá khó khăn.
Mà Tinh Hà Thần Vương bị từng đạo từng đạo tiên thức nhìn chằm chằm, cũng không thể xuất thủ.
"Trời gây nghiệt, còn có thể tồn tại, tự gây nghiệt, không thể sống sót! Chống lại Thiên, các ngươi, có thể sống được bao lâu đây?"
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Thân ảnh lập tức lóe lên, đi đến trước mặt Lãnh Vô Phong, lấy đi Càn Khôn giới và Thiên Hàn Thần Tinh trong tay đối phương.
Một tiếng leng keng vang lên, Vô Đạo cắm về vỏ kiếm.
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói: "Đi thôi!"
"Vâng."
Trong mắt hai người Lăng Phi, Hàn Tinh Vũ mang theo vẻ cuồng nhiệt, mà ở phía sau bọn họ, sau khi hai nữ tử Phong Tình Tuyết, Lạc Tuyết trầm ngâm, cũng không nhịn được mà đi theo sau.
"Thiên Kiếm, đúng là danh bất hư truyền."
"Đúng vậy, xem ra mười vị trí đầu trên bảng Thiên Thần này, phải thay đổi một vị rồi."
"Chậc, Mạc Vô Kỵ bị Thiên Kiếm đánh bại, lần này tên của hắn, đương nhiên phải cho Thiên Kiếm rồi, nhưng mà, ta cảm thấy thực lực của Thiên Kiếm đáng sợ đến mức không chỉ đơn giản là ở vị trí thứ chín trên bảng Thiên Thần như vậy đâu."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, thực lực chân chính của hắn, có thể là trong năm thứ hạng đầu, thậm chí ba thứ hạng đầu!"
Mọi người bàn luận ầm ĩ.
Mà khi trận chiến này dần dần truyền ra, danh tiếng của Thiên Kiếm, hoàn toàn gây náo loạn vũ trụ Thiên Nguyên!
Bên trong Thiên Hàn nhất tộc.
Thiên Hàn tộc trưởng hiện này nhìn một thi thể ở trước mặt, sắc mặt lúc thì xanh xao, lúc thì trắng bệch.
Thi thể này, chính là yêu nghiệt mạnh nhất của Thiên Hàn tộc, Lãnh Vô Phong.
Nhưng bây giờ, thi thể này lại giống như một bãi bùn nhão, nằm trước mặt Thiên Hàn tộc trưởng và một đám trưởng lão.
"Thiên Kiếm, Thiên Kiếm!! Hay cho một tên Thiên Kiếm!!"
Thiên Hàn tộc trưởng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tộc trưởng, Thiên Nguyên cổ tinh sắp mở ra, nhưng Lãnh Vô Phong đã ngã xuống, chuyện này, chuyện này phải làm sao đây?" Có trưởng lão lo lắng hỏi.
Hiện tại, bọn họ gặp phải vấn đề có chút cùng loại với Kiếm Linh nhất tộc trước đó.
Lãnh Cửu Phong, Lãnh Vô Phong, ba vị thiếu chủ đã chết mất hai người, còn lại một vị thiếu chủ, tại thời điểm Thiên Nguyên cổ tinh mở ra, chỉ sợ một cây chẳng thể chống vững cả nhà.
Sau khi Thiên Hàn tộc trưởng trầm ngâm, liền nói ra: "Đi đến tổ địa, kêu bọn họ tỉnh lại đi!"
Bên trong Kiếm Linh nhất tộc tổ địa có yêu nghiệt hoặc đang ngủ say, hoặc đang bế quan tiềm tu.
Thiên Hàn nhất tộc là Vương tộc, làm sao có thể không có người, nhưng tùy tiện đánh thức những tên yêu nghiệt này, chỉ sợ sẽ dẫn tới sự bất mãn của những người này.
Tất cả trưởng lão có chút do dự.
"Không có gì phải do dự, bọn họ cũng là một thành viên của Thiên Hàn nhất tộc, thời điểm hiện tại cũng không thể có kỵ nhiều như vậy."
Thiên Hàn tộc trưởng nói với giọng lạnh lùng.
"Được thôi!"
Các trưởng lão gật gật đầu, tiến về tổ địa Thiên Hàn để đánh thức một yêu nghiệt đang ngủ say.
Sau đó không lâu.
Bên trong Thiên Hàn tổ địa, một nam tử thanh niên từ trong quan tài kiếng bỗng nhiên mở to hai mắt ra, trên người có một trận hàn khí lạnh thấu xương tiêu tán ra.
"Loại khí tức đại đạo này... Không đúng, lúc này, còn chưa phải lúc ta cần phải tỉnh lại, vì sao đột nhiên ta lại tỉnh lại!"
Ánh mắt thanh niên nam tử này trầm xuống, nhìn trưởng lão trước mắt lạnh giọng nói ra.
Trưởng lão kia bất đắc dĩ, đành phải nói ra sự tình hiện tại.
"Ha... Thiên Kiếm trong truyền thuyết sao? Ngược lại cũng có mấy phần thú vị, thôi, Thiên Nguyên cổ tinh sắp mở ra, có lẽ, cũng nên là lúc này."
Thanh niên nam tử từ tốn nói.
Hắn từ trong quan tài kiếng đi ra, nhìn qua bầu trời vô tận, nỉ non nói: "Thất tinh liên châu, cửu vương quy vị! Cửu vương, sẽ hiện thế vào thời điểm thất tinh liên châu lần này sao?"
Một bên khác.
Một tòa hạp cốc tràn ngập phong bạo vô tận.
Một nữ tử vóc có dáng yểu điệu tuyệt mỹ khoanh chân ngồi ở trong cơn bão táp, bốn phía có phù văn vờn quanh, bên trong ba búi tóc đen giống như có đạo vận vô hình vờn quanh, giống như một vị nữ tiên vương cao cao tại thượng.
Bỗng nhiên, nữ tử mở hai mắt ra, phong bạo vô tận kia cũng từ từ tiêu tán đi.
Ngay sau đó, một tỳ nữ đi tới: "Thiếu chủ, có tin tức của nhị tiểu thư."
"Há, nàng ở đâu?"
"Nghe nói nàng từng xuất hiện ở cổ đạo của Tinh Hà Thần Vương, hiện tại đang đi theo ở bên cạnh Thiên Kiếm."
"Thiên Kiếm? Nhân vật trong truyền thuyết?"
"Đúng, truyền thuyết là có thật, Thiên Kiếm ra đời ở Kiếm Linh nhất tộc..." Tỳ nữ nói ra tin tức có liên quan đến Sở Cuồng Nhân.
"Thú vị."
Tuyệt mỹ nữ tử lộ ra một tia dị sắc: "Kiếm Linh nhất tộc và Phong tộc ta xưa nay giao hảo, nếu tiểu muội ở bên cạnh hắn, cũng sẽ không có chuyện gì, tiếp tục chú ý đến động tĩnh của hắn đi."
"Vâng."
Trong tinh không.
Một tòa cung điện kim sắc được vô số phù văn màu vàng bao trùm, khí tức tràn ngập tôn quý đứng sừng sững phía trên một hành tinh.
Mà vào hôm nay, ở trong cung điện đó, một thanh niên tóc vàng mày kiếm mắt sáng bỗng nhiên mở to hai mắt ra: "Ta cảm nhận được, mảnh vỡ cuối cùng, đã hiện thế!"