← Quay lại trang sách

Chương 1727 Tàn hồn Phiêu Tuyết, Trọc Minh đi vào, phô trương rất lớn

Lạc Tuyết Lạc Tuyết ta yêu ngươi!"

"Lạc Tuyết cố lên, đánh bại Trọc Minh không biết tốt xấu kia đi."

Vô số nam tu kích động hô to.

Có thể thấy được nhân khí của Lạc Tuyết rất cao, lỗ tai của Sở Cuồng Nhân đứng ở bên cạnh đều sắp thủng rồi.

Mà đối mặt với tiếng kêu ủng hộ đầy trời kia, thần sắc Lạc Tuyết lạnh lùng, không thèm quan tâm chút nào, ánh mắt quét qua đám người, không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Đột nhiên, dường như nàng nhìn thấy cái gì đó, hai mắt tỏa sáng, vẻ băng lãnh trên mặt đúng là lộ ra một tia vui mừng.

"Là hắn tới."

Lạc Tuyết có chút kích động.

Mà nhóm nam tu bên cạnh Sở Cuồng Nhân còn kích động hơn so với nàng.

"Các ngươi nhìn kia, Lạc Tuyết, có phải Lạc Tuyết đang nhìn ta hay không!"

"Cái gì mà nhìn ngươi, rõ ràng là đang nhìn ta."

"Xéo đi, dáng dấp của ngươi ra sao chẳng lẽ ngươi không biết sao? Lạc Tuyết sẽ nhìn ngươi, rõ ràng là nàng đang nhìn ta, hơn nữa còn kích động như vậy, chẳng lẽ là coi trọng ta rồi?"

Mấy nam tu bên cạnh Sở Cuồng Nhân đột nhiên lâm vào bên trong tưởng tượng đẹp đẽ.

Ngay cả tên hài tử của mình và Lạc Tuyết cũng đều nghĩ xong.

Mà không ít người cũng lộ vẻ tò mò, không biết Lạc Tuyết luôn luôn lãnh nhược băng sương tại sao lại đột nhiên hớn hở ra mặt.

Vút!

Chỉ thấy thân ảnh của Lạc Tuyết biến mất ngay tại chỗ, đi về phía Sở Cuồng Nhân cách đó không xa.

Mà mấy nam tu bên cạnh Sở Cuồng Nhân đã kích động tới mức toàn thân run rẩy.

Trời ạ!

Lạc Tuyết đi về phía bọn họ!!

Một nam tu nuốt một ngụm nước bọt, lộ ra một nụ cười tự cho là vô cùng anh tuấn, liền muốn đi lên chào hỏi: "Lạc..."

Thế nhưng không đợi hắn nói xong, Lạc Tuyết liền trực tiếp vượt qua hắn, đi tới trước mặt Sở Cuồng Nhân, cười nói: "Thiên Kiếm, không nghĩ tới ngươi cũng tới nơi này."

Răng rắc...

Nam tu kia hoá đá tại chỗ.

Mà những người còn lại, thì hít vào một ngụm khí lạnh, không thể tin được mà nhìn Sở Cuồng Nhân, nghị luận ầm ĩ.

"Thiên Kiếm, hắn chính là Thiên Kiếm?!"

"Lạc Tuyết và Thiên Kiếm, vậy mà lại quen biết, thật khiến người ta bất ngờ."

Bởi vì Sở Cuồng Nhân không muốn làm người khác chú ý, nên hắn tận lực thu liễm khí tức.

Lại thêm, Lạc Tuyết hấp dẫn ánh mắt mọi người, cho nên trong lúc nhất thời, mọi người cũng không phát hiện Sở Cuồng Nhân đến.

Bây giờ, mọi người nhìn về phía hắn, được vầng sáng của Thiên Kiếm gia tăng, nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương bất phàm.

Nhất là một số nữ tu, hai mắt đều đag tỏa ánh sáng, trực tiếp nuốt nước miếng.

"Không nghĩ tới Thiên Kiếm lớn lên lại đẹp đến vậy."

"Hừ, các ngươi chỉ thèm thân thể của Thiên Kiếm, chỉ có ta mới quan tâm tới trái tim của Thiên Kiếm."

"Ta thèm Thiên Kiếm thân thể, ta thành thật."

Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Mà Sở Cuồng Nhân cũng không để ý, thản nhiên nói: "Vừa lúc đi ngang qua, tới đây nhìn xem, thuận tiện nhìn xem kiếm đạo của ngươi đã tiến bộ bao nhiêu."

"Thiên Kiếm yên tâm, định sẽ không để cho ngươi thất vọng."

Lạc Tuyết tự tin cười, tiếp đó lại hỏi thăm về một số trải nghiệm của đối phương ở Thiên Nguyên cổ tinh.

Gặp lại Sở Cuồng Nhân, biểu hiện của Lạc Tuyết rất nhiệt tình.

Chuyện này khiến cho không ít nam tu tan nát cõi lòng.

Nữ thần ăn nói giữ lễ, lãnh nhược băng sương đi đâu rồi? Nữ tử tràn đầy nhiệt tình ở trước mặt Thiên Kiếm, trên mặt đầy tươi cười này thật sự là nữ thần trong lòng bọn họ sao?

"Quả nhiên, người ưu tú sẽ chỉ ở chung một chỗ với người ưu tú."

"Người dẹp mắt cũng chỉ ở cùng một chỗ với người đẹp mắt."

Cho dù là nam hay nữ, khi nhìn hai người Lạc Tuyết, Sở Cuồng Nhân, cũng không khỏi ghen ghét hâm mộ, và cũng rất cảm khái.

Sau khi hàn huyên, Lạc Tuyết liền trở lại Thần Vương khanh, ổn định kiếm ý, chuẩn bị nghênh chiến.

"Tiểu Tuyết Nhi, ta thấy, ngươi rất để bụng đối với Thiên Kiếm kia."

Trong cơ thể của Lạc Tuyết, giọng nói trêu chọc của một nữ tiên vang lên.

"Năng lực của Thiên Kiếm, đáng giá để mỗi một kiếm khách học tập theo, mặt khác, ta có thể gặp gỡ tiền bối, là nhờ có Thiên Kiếm chỉ điểm."

Lạc Tuyết thản nhiên nói.

Nữ tu ở trong cơ thể nàng, tên là Phiêu Tuyết, chính là một tàn hồn cổ lão, gửi ở bên trong một viên bảo châu, sau đso bị Tinh Hà Thần Vương thu vào trong bảo khố của mình.

Ngày xưa, Lạc Tuyết xông qua cổ đạo của Tinh Hà Thần Vương, đạt được cơ hội tiến vào bảo khố, lựa chọn một món bảo vật.

Trước đó nàng còn xoắn xuýt giữa bảo châu và một món bảo vật khác, sau đó được Sở Cuồng Nhân chỉ điểm, lựa chọn bảo châu này, sau đó tàn hồn này thức tỉnh, chỉ đạo nàng tu hành, lúc này mới giúp nàng đột nhiên tăng mạnh.

Có thể nói, không có Sở Cuồng Nhân, thì rất có thể không có nàng hôm nay.

"Thì ra là bởi vì tài năng kiếm đạo, cho nên mới đối với hắn đặc biệt như vậy sao?" Phiêu Tuyết tiếp tục trêu chọc nói.

Sắc mặt Lạc Tuyết cứng đờ, nhưng lập tức liền trấn định lại, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không phải vậy đâu?"

"Ha, Thiên Kiếm này không đơn giản, vừa rồi ngươi ở trước mặt hắn, ta cũng không dám nói chuyện với ngươi, cực lực che giấu mình, sợ bị hắn phát hiện."

"Hắn phát hiện được ngươi rồi?"

"Không biết, nhưng... Tám chín phần mười là phải."

Lạc Tuyết trầm ngâm một hồi, nói ra: "Không sao, tuy thời gian ta và Thiên Kiếm nhận biết không dài, nhưng kiếm của hắn, quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, tin tưởng sẽ không làm khó chúng ta."

"Ha, cũng có lẽ, nhân vật như hắn cũng sẽ không để ý ta."

Phiêu Tuyết cười nhạt nói.

Tuy Lạc Tuyết không phát hiện ra, nhưng Phiêu Tuyết đã là đồ cổ tồn tại không biết bao nhiêu năm, sao có thể không nhận ra tâm tính của Sở Cuồng Nhân đây.

Lòng cao hơn trời, nói vậy cũng đã rất khách khí.

Trong mắt không có gì, giống như thiên hạ anh hùng không đáng mỉm cười một cái, đó là một loại cuồng ngạo xuất phát từ nội tâm, tan vào cốt nhục!

Loại người này bình thường chỉ có ba con đường.

Hoặc là chết trong sự cuồng ngạo của mình, hoặc là bị xã hội dạy cách làm người, thu liễm ngạo tính, hoặc là thật sự siêu thoát mọi thứ, trở thành tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất từ xưa đến nay.

Lạc Tuyết không nghĩ nhiều nữa.

Nàng đi đến phía trên Thần Vương khanh, nhắm mắt thu liễm kiếm ý, điều chỉnh tinh khí thần đến trạng thái tốt nhất.

Mấy canh giờ sau.

Tầng mây ở chân trời cuồn cuộn, mây đen hội tụ!

Một luồng uy áp mênh mông từ trên trời giáng xuống, chấn nhiếp thế nhân!

Chỉ thấy ở bên trong mây đen kia, một nam tử mặc trên người trường bào màu đen, toàn thân được bao phủ bởi một tầng hắc quang thâm thúy từ từ đáp xuống.

Uy áp bàng bạc khuếch tán ra, tràn ngập toàn bộ Thần Vương khanh!

Một số tu vi có tu sĩ không cao, phịch một tiếng, trực tiếp bị luồng uy áp này đè nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

"Trọc Minh xuất hiện."

"Hạng mười trên bảng Thiên Thần ngày xưa, thực lực của hắn so với trước kia, còn kinh khủng hơn, khó trách lại phấn khích đi tìm Lạc Tuyết chiến một trận!"

Trọc Minh từ từ đáp xuống đất.

Trong chốc lát, tiên nguyên càn quét ra, chấn động Thần Vương khanh, bụi mù cuồn cuộn, bao phủ tứ phương.

Sở Cuồng Nhân cau mày lại, kiếm khí quanh người quét qua, bụi đất cát đá tóe lên kia ào ào bị hắn ngăn cách bên ngoài, không tổn thương được hắn dù chỉ một chút.

"Thực lực không cao, nhưng phô trương thì thật lớn."

Sở Cuồng Nhân bĩu môi một cái nói.

bBên trong Thần Vương khanh, một trận kiếm khí băng sương bỗng nhiên bạo phát, bụi mù bốn phía ào ào tán đi.

Lạc Tuyết nhìn Trọc Minh trước mặt, thần sắc lạnh nhạt nói: "Ngươi đã đến, vậy thì, đã chuẩn bị tốt để nghênh đón một lần thất bại nữa sao?"

"Ha ha, Lạc Tuyết, ngươi quá tự tin! Ngươi cho rằng, hiện tại ta vẫn là ta của trước đó sao?"

Khí tức của Trọc Minh bạo phát, đúng là càng thêm cường đại.

Những ngày gần đây, hắn vì tìm Lạc Tuyết báo thù, hao hết trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng tìm ra truyền thừa do một vị đại năng của Tà Nhãn nhất tộc lưu lại, thực lực tăng mạnh.

Hiện tại, hắn nắm chắc mười phần, thắng được Lạc Tuyết!

Mà Lạc Tuyết cũng cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức của đối phương, sắc mặt dần dần ngưng trọng, trường kiếm bên hông vang lên một tiếng leng keng, ra khỏi vỏ, kiếm khí xẹt qua, đóng băng mấy vạn dặm.

"Vậy thì ra tay đi!"