Chương 1757 Thần Vương cãi lộn, vấn tâm lộ, Thần Vương mặc cảm
Thiên Kiếm lớn mật!! Dám giết quan chủ khảo của thần điện!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Ngay sau đó, một khí tức vô cùng rộng rãi từ bên trong thần điện bay ra, ngay sau đó, một đạo đế vương chi khí kéo theo đạo tắc bao phủ khắp nơi, mục tiêu chính là Sở Cuồng Nhân!
Đế vương khí, còn có đạo tắc...
Không hề nghi ngờ, đây là một Thần Vương của Đế Vương nhất tộc xuất thủ!
Đối mặt với Thần Vương, với thực lực hôm nay của Sở Cuồng Nhân, trừ phi là vận dụng Chí Bảo Hỗn Độn như Hỗn Độn Thanh Liên, nếu không thì căn bản không có cách nào ngăn cản.
Nhưng Hỗn Độn Thanh Liên là chí bảo sinh ra ở vũ trụ Bàn Cổ, tuyệt đối không thể tuỳ tiện bị bại lộ!
Mà hắn cũng không có ý định vận dụng Thanh Liên.
Đối mặt với đế vương khí đang gào thét xông đến, hắn đứng tại chỗ, đứng chắp tay, vô cùng lạnh nhạt.
Một cái chớp mắt tiếp theo.
Bên trong thần điện lại có một đạo khí tức vô cùng cường đại đổ xuống, đây là một đạo bá khí!
Đùng!
Bá khí, đế vương khí, và cả đạo tắc đan xen va chạm.
Một phương tinh không sụp đổ trong nháy mắt.
Nhưng mà, đối với Sở Cuồng Nhân mà nói, cũng không có ảnh hưởng quá lớn, hiển nhiên, hắn đã sớm biết sẽ có người xuất thủ ứng phó vị Thần Vương của Đế Vương nhất tộc kia.
Tỉ mỉ nghĩ lại cũng đúng.
Đây là Thiên Nguyên Thần Điện, cũng không phải đế vương điện, tất nhiên Đế Vương nhất tộc không có khả năng độc chiếm một mình.
"Đế Hồng, nơi này là Thiên Nguyên Thần Điện, ai cho phép ngươi tự tiện ra tay giết thiên kiêu đến khảo hạch?"
Giọng nói của một lão giả vang lên.
Giọng nói tuy đã già, nhưng lại ẩn chứa một luồng bá đạo kiệt ngao chi ý.
"Liễu Bá Vương, Thiên Kiếm này đánh giết giám khảo, công nhiên khiêu khích thần điện ta, chẳng lẽ không cần phải giết sao?"
Đế Hồng kia nói ra, sát ý lẫm liệt.
"Hừ, rõ ràng là giám khảo của Đế Vương nhất tộc các ngươi mang tư tâm, nhằm vào Thiên Kiếm, hắn chết thì trách được ai?"
"Cho dù hắn có chút tư tâm, thế nhưng tội không đáng chết, Thiên Kiếm giết người, cũng là không đúng!"
"Há, vậy người của Đế Vương nhất tộc ngươi giết người khác là đúng, còn người khác giết các ngươi là không đúng sao? Thả con mẹ ngươi cẩu thí!"
Hai người đang lớn tiếng tranh luận, không người nào thuyết phục được người nào.
Mà uy thế tiêu tán ra khi hai người cãi lộn, lại khiến mỗi người ở chỗ này cảm giác được một luồng áp lực khiến họ hít thở không thông.
Không hổ là Thần Vương.
"Ngay khí tức tiêu tán ra khi cãi lộn cũng kinh khủng đến như thế."
Lăng Phi tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói ra.
Có thể bình chân như vại bên trong khí tức này, cũng chỉ có một số rất ít yêu nghiệt thiên kiêu.
"Được rồi."
Lúc này, trong thần điện lại truyền ra một giọng nói lạnh nhạt.
Mà giọng nói này vừa ra, chỉ thấy uy áp tiêu tán ra khi hai vị Thần Vương cãi lộn cũng dần dần tán đi.
Mọi người giật mình.
Là ai? Có thể dễ dang ngăn chặn hỏa khí của hai vị Thần Vương đang cãi lộn?
"Sự kiện này, quan chủ khảo không đúng trước, Thiên Kiếm không sai."
Giọng nói lạnh nhạt kia tiếp tục nói.
Đây là giọng nói của một nam tử trung niên, nói chuyện không nhanh không chậm, cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp.
Trong thoáng chốc, trước mặt mọi người hiện ra một hình tượng nho nhã văn sĩ.
"Tư Không Thần Vương, nếu như không xử trí, sợ sẽ khiến cho thể diện của Thiên Nguyên Thần Điện bị hao tổn."
Đế Hồng kia không buông tha nói.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Cự tuyệt Thiên Kiếm tiến vào thần điện!" Đế Hồng thản nhiên nói.
"Đánh rắm, chúng ta đều nói, quảng nạp anh tài vạn tộc, Thiên Kiếm ưu tú như thế cũng không thể vào thần điện? Vậy thì những người khác có tư cách gì? Là Đế Thiên Thu kia của tộc các ngươi sao? Người ta còn là bại tướng dưới tay Thiên Kiếm, hơn nữa còn lấy nhiều khi ít, bị đánh đến sợ chết khiếp."
"Ngươi mới đánh rắm!"
Đế Hồng bị nói đến mức tức giận.
Mọi người nhìn cảnh tượng này, cảm thấy tim có chút đập nhanh, hai Thần Vương sẽ không vì dỗi nhau mà nhào lên đánh chứ?
Nếu đánh thật, thì hiện tại bọn họ tránh còn kịp sao?
"Được rồi, đều là Thần Vương của thần điện, các ngươi như vậy còn ra thể thống gì!"
Tư Không Thần Vương kia nhàn nhạt nói đến, ngăn hai người lại.
Hắn tiếp tục nói: "Như vậy đi, ta bố trí một đầu vấn tâm lộ, nếu Thiên Kiếm có thể đi qua vấn tâm lộ, liền có thể vào thần điện, như thế nào?"
"Tư Không Thần Vương, như thế thì không được tốt lắm."
Liễu Bá Vương có ý kiến: "Chuyện này Thiên Kiếm không sai."
"Tư Không Thần Vương, chỉ vấn tâm lộ thì không đủ, ta cảm thấy còn cần phải thêm Hư Không Thần Sát Sát Trận!"
"Hư Không Thần Sát Sát Trận? Sát phạt chi trận đứng hạng sáu trong mười pháp trận đứng đầu vũ trụ Thiên Nguyên, ngươi là đang khảo nghiệm Thần Vương sao, Đế Hồng, ngươi vô sỉ tới mức đổi mới nhận thức của ta đối với ngươi."
"Đủ rồi."
Mắt thấy hai vị Thần Vương là địch nhân vốn có lại muốn ầm ĩ, Tư Không Thần Vương trực tiếp lên tiếng, quát bảo hai người ngưng lại: "Chỉ có một đầu vấn tâm lộ, không được lại có bất cứ ý kiến gì!"
Hai vị Thần Vương cũng trầm mặc không nói.
Mà Sở Cuồng Nhân đứng trong tinh không, nghe giọng nói truyền đến từ bên trong thần điện kia, dường như trong đầu nổi lên hình ảnh mấy vị Thần Vương cãi lộn, ngược lại cũng cảm thấy hơi thú vị.
"Mấy người chúng ta ở chỗ này cãi lộn vì vấn đề của ngươi, còn ngưoi lại đứng xem trò vui."
Tư Không Thần Vương từ tốn nói, trong giọng nói giống như mang theo một chút bất mãn.
"Có vào thần điện hay không, Thiên không thèm để ý, nhưng vấn tâm lộ trong miệng ngươi, khiến Thiên hứng thú."
"Vậy thì bước lên đi!"
Tư Không Thần Vương từ tốn nói.
Ngay sau đó, chỉ thấy ở trước cổng chính của Thiên Nguyên Thần Điện, một bậc thang giống như được làm từ bạch ngọc lan tràn ra, ở trong đó có khắc vô số phù văn, huyền diệu bất phàm.
"Há, đây chính là vấn tâm lộ sao?"
"Vấn tâm lộ, không thẹn với lương tâm, mới có thể bước lên, đây là một con đường khảo nghiệm tâm cảnh, đường này sẽ chiếu rọi quá khứ trong lòng ngươi, nếu ngươi có một chút lòng áy náy, sẽ không cách nào thông qua."
Nghe thì vô cùng đơn giản.
Nhưng trên thực tế, khó khăn trùng điệp.
Phàm nhân trăm năm, cũng không dám nói cả đời này của mình không thẹn với lương tâm.
Mà tu sĩ sống không biết bao lâu, làm bao nhiêu chuyện, sao lại dám nói, mọi chuyện không thẹn lương tâm chứ?
"Đầu vấn tâm lộ này của Tư Không Thần Vương, từ khi được tạo thành đến này, có thể đi đến phía cuối, cũng không có bao nhiêu người, Thiên Kiếm này, tuyệt đối không vượt qua được."
Đế Hồng thản nhiên nói.
"Vậy cũng không nhất định, dám tự khoe là Thiên, có thể thấy được mấy phần tâm cảnh của hắn."
Liễu Bá Vương dỗi lại một câu.
"Vấn tâm lộ, khảo nghiệm tâm cảnh sao? Thật sự là không hề thú vị."
Sở Cuồng Nhân lắc đầu, sau đó, hắn sải bước ra.
Trong chốc lát, vô số huyễn cảnh đập vào mặt, đánh vào tâm cảnh của hắn.
Nhưng tâm hắn như bàn thạch, không thể lay động.
Không biết đã qua bao nhiêu năm, Sở Cuồng Nhân không trải qua khảo nghiệm liên quan tới đạo tâm.
Hắn bước từng bước một, không nhanh không chậm.
Khi bắt đầu bước vào vấn tâm lộ, thần sắc của hắn cũng không có bất kỳ biến hóa nào, đi hơn phân nửa, cũng vẫn bình thường như cũ, thậm chí, cước bộ còn trầm ổn, không hề nhanh hơn cũng chẳng hề chậm lại.
Chuyện này khiến sắc mặt của Đế Hồng hơi đổi một chút.
Tính cách bực này, làm cho người ta líu lưỡi!
Chỉ chốc lát, hắn đã đi xong vấn tâm lộ.
Sở Cuồng Nhân đi đến trước cổng chính của Thiên Nguyên Thần Điện, lạnh nhạt nói: "Con đường vấn tâm, hỏi được phàm tâm, nhưng thiên ý khó dò, Thiên Tâm khó hiểu, há lại tùy tiện hỏi ra?"
Lời nói vừa dứt.
Chỉ thấy bậc thang bạch ngọc kia vang lên một tiếng răng rắc, đúng là xuất hiện một vết nứt.
Răng rắc, răng rắc...
Vết rách dần dần mở rộng
Cuối cùng, hóa thành vô số điểm nhỏ, tiêu tán trong tinh không.
Tư Không Thần Vương trầm mặc một hồi, tiếp đó, thăm thẳm thở dài: "Đạo tâm của Thiên Kiếm, ngay cả ta cũng không bằng!"
Lời vừa nói ra, đám người vô cùng im lặng.
Tất cả mọi người đang hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Đường đường là Thần Vương, lại đang mặc cảm?!