Chương 1788 Nhân tộc Thương Khung, vĩnh viễn không bao giờ làm nô, có thể dùng một chưởng vỗ chết
Cố Linh Lung nhìn thoáng qua thiết kiếm, liền muốn rời đi.
Nhưng đột nhiên, tầng mây cuồn cuộn nơi xa, một luồng uy áp vô cùng mạnh mẽ bao trùm hơn phân nửa đế đô.
Chỉ thấy trong tầng mây, có mấy đạo thân ảnh từ từ đáp xuống.
Những người này, mỗi một tồn tại đều là Chân Tiên đỉnh phong thậm chí Kim Tiên, thực lực mạnh mẽ, ở toàn bộ tinh vực Thương Khung, cũng được coi là đứng đầu.
Nhưng sau khi nhìn thấy mấy người kia, sắc mặt đám người Cố Linh Lung cũng không dễ nhìn.
"Thái Vân Tử, Lục Tức đạo nhân, còn có Nguyệt Vô Phương, các ngươi tới nơi này làm gì?"
Mấy người kia, bất cứ người nào cũng là tồn tại nổi tiếng ở tinh vực Thương Khung.
Nhưng lúc này lại tề tụ ở đế đô, Cố Linh Lung đã sớm biết bản tính của mấy người kia, trong lòng hiện ra một dự cảm không ổn.
"Nữ Hoàng bệ hạ, nghe nói ngươi đang luyện chế hộ quốc thần binh, cho nên đặc biệt đến xem, nhưng bây giờ xem ra, hình như ngươi lại thất bại nữa rồi."
Một lão giả nhìn về phía thanh thiết kiếm rỉ sét sau lưng Cố Linh Lung, ánh mắt lộ ra một tia đùa cợt.
Người này tên là Thái Vân Tử, là người có tu vi mạnh nhất ở trong sân, tu vi Kim Tiên lục phẩm.
"Ha ha, hộ quốc thần binh, cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi."
Lục Tức đạo nhân bên cạnh Thái Vân Tử cũng không hề uyển chuyển như vậy, trực tiếp mở miệng khinh bỉ.
Nghe được lời nói của bọn họ, mấy chiến tướng bên người Cố Linh Lung đột nhiên sầm mặt lại.
"Làm càn!!"
Hỗn Độn Đạo Chủ ngày xưa, hiện tại là Hỗn Độn chiến tướng vừa sải bước ra, vận chuyển Hỗn Độn Tiên Nguyên bên trong cơ thể, nghiền ép về phía mấy người Thái Vân Tử.
Nhưng mấy người này lại hồn nhiên không thèm để ý, đưa tay đánh tan tiên nguyên của đối phương.
Một thanh niên tuấn dật khinh thường nói: "Thương khung 13 chiến tướng, tên tuổi thật lớn, nhưng bây giờ, 13 chiến tướng chỉ có Hỗn Độn chiến tướng, Nam Cung chiến tướng ở đây, những người còn lại đều ở các nơi chống cự ngoại tộc, đế cung to lớn này đối với chúng ta mà nói, căn bản chính là không có chút phòng bị nào."
"Hừ, nếu như Ngũ Hành Thần Ảnh Quân còn, cho các ngươi mười cái lá gan, chỉ sợ các ngươi cũng không dám đặt chân đến đế đô nửa bước." Như Yên trưởng lão hừ lạnh một tiếng nói.
"Ngũ Hành Thần Ảnh Quân, là do Sở Cuồng Nhân lưu lại, có liên quan với hắn, bây giờ, Ngũ Hành Thần Ảnh Quân ngủ say, chắc chắn là bởi vì Sở Cuồng Nhân đã chết, không có hai thứ này, Nữ Hoàng bệ hạ, chỉ dựa vào một mình ngươi, chỉ sợ không chống đỡ nổi đế quốc lớn như vậy đâu."
Nghe được ba chữ Sở Cuồng Nhân, trong lòng Cố Linh Lung nhịn không được mà có chút đau đớn.
Những năm gần đây, tất cả mọi người đều nói hắn đã chết.
Nàng không tin.
Nhưng trong lòng cũng cực kỳ lo lắng, thế nhưng, đế quốc lớn như vậy, nàng còn phải chống đỡ, không thể ngã xuống.
"Có chống đỡ được hay không, các ngươi có thể thử nhìn một chút."
Cố Linh Lung phất tay áo lên, tiên nguyên dồi dào giống như dòng nước lũ cuồn cuộn bao phủ ra, trong đó quả thật kéo theo một luồng kim tính nồng đậm.
Thời điểm Sở Cuồng Nhân còn ở vũ trụ Bàn Cổ, cũng vận chuyển không ít tư nguyên về đế quốc.
Cũng chính vì vậy, đế quốc mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Mà Cố Linh Lung được những tư nguyên này nuôi dưỡng, tu vi cũng đã tăng lên tới cảnh giới Kim Tiên.
Kim Tiên, đặt ở Tiên giới, cũng là cao thủ nhất lưu.
Trong mắt mấy người Thái Vân Tử lộ ra vẻ kiêng dè, cũng không có lập tức động thủ.
"Nữ Hoàng bệ hạ, thân thể của ngươi tôn quý, nếu như động thủ, có thể sẽ đả thương ngươi, nếu vậy thì không tốt lắm, hiện tại, ta đại diện cho Thiên Đạo tông đến đây truyền lời với ngươi, chỉ cần đế quốc thần phục Thiên Đạo tông, đồng thời định ra thời gian dâng lễ cho Thiên Đạo tông, chúng ta có thể bảo vệ đế quốc được an toàn."
Thái Vân Tử nói ra.
"Ha ha, thật sự là buồn cười, chúng ta vất vả lắm mới kết thúc thời đại thần quyền, để Nhân tộc Thương Khung khôi phục tự do, hiện tại, muốn chúng ta đi làm nô tài cho Thiên Đạo tông? Tự các ngươi quỳ lâu đứng dậy không nổi, nhưng chúng ta, tình nguyện đứng đây chịu chết, chứ không quỳ xuống sinh tha!"
Hỗn Độn chiến tướng hừ lạnh một tiếng, giong điệu băng lãnh nói.
Hắn là người trải qua thời đại thần quyền, biết ở thời đại kia, cuộc sống của Nhân tộc gian nan, thống khổ đến cỡ nào.
Bởi vì biết, cho nên Hỗn Độn chiến tướng kiên quyết hơn so với bất cứ kẻ nào, Nhân tộc, vĩnh viễn không bao giờ làm nô!
"Vậy thì, các ngươi đừng trách chúng ta."
Nguyệt Vô Phương cười lạnh nói: "Thiên Đạo tông nói, chỉ cần giết các ngươi, từ nay về sau, đế quốc Thương Khung này sẽ do chúng ta chấp chưởng."
Phải biết hiện tại, đế quốc có cương vực rộng lớn, con số tinh hệ dưới trướng lên đến hàng trăm ngàn.
Tinh vực Thương Khung đã được khuếch trương không biết bao nhiêu lần, không phải là nơi mà bản thân nó ở thời đại Viễn Cổ có thể so sánh được.
Nắm giữ một thế lực mạnh như thế, chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng khiến mấy người này vô cùng kích động.
"Động thủ!"
Thái Vân Tử cũng không nói nhảm nữa, bảo người trực tiếp động thủ.
Lục Tức đạo nhân tiến tới một bước, tiên nguyên mãnh liệt tuôn ra, đánh về phía Hỗn Độn chiến tướng, giống như vô số cá chép xanh sang sông, sừng sững bao la hùng vĩ!
Mà Hỗn Độn chiến tướng đưa tay thúc giục Hỗn Độn Tiên Nguyên, đánh ra một chưởng!
Hai luồng sức mạnh va chạm, không gian bốn phía nổ tung, hai bên bay ngược ra sau.
Một bên khác, Nam Cung chiến tướng cũng chính là Nam Cung Hoàng của Huyền Thiên tông, đang đánh với Nguyệt Vô Phương.
Hiện nay, Nguyệt Vô Phương là đệ nhất kiếm đạo của tinh vực Thương Khung, thực lực cực mạnh, tu vi là Kim Tiên nhị phẩm, mà Nam Cung Hoàng, chỉ là Chân Tiên mà thôi.
Nhưng hắn lại có thể không phân thắng bại với đối phương.
Bởi vì ở trên người hắn, có hai món Đại La khí, một món khải giáp, một thanh chiến kiếm!
"Hừ, những bảo vật trên người các ngươi đều là Sở Cuồng Nhân cho đúng chứ."
Nguyệt Vô Phương hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra ghen ghét: "Đều là người của tinh vực Thương Khung, vì sao hắn ưu đãi đối với các ngươi như thế? Nếu hắn thật sự là Nhân tộc chi vương của tinh vực Thương Khung, thì nên đối xử công bằng, vì cái gì các ngươi có Đại La khí, mà chúng ta, ngay cả tài liệu đúc kiếm cũng phải tự mình tìm!"
Nghe được lời này của hắn, Nam Cung Hoàng giận quá thành cười: "Ngươi cũng xứng bình luận Vương?"
"Ta hỏi ngươi, thời điểm Nhân tộc bị các vị thần áp bách, ngươi ở đâu?"
"Thời điểm tinh vực Thương Khung bị Huyết tộc quấy nhiễu, ngươi ở đâu?"
"Thời điểm chúng ta ở huyết chiến ở chiến trường vì tinh vực Thương Khung, ngươi đang ở đâu?!"
"Ngươi, chỉ là một kẻ đáng thương hèn mọn được cánh chim của Vương che chở trưởng thành mà thôi, ngươi có tư cách gì bình luận Vương?!"
"Tên của Vương được thốt ra từ trong miệng ngươi, khiến ta cảm thấy vô cùng nhục nhã!"
Từng chữ của Nam Cung Hoàng như đao, nói đến mức khiến Nguyệt Vô Phương á khẩu không trả lời được, kiếm tâm chấn động.
Nhưng hắn thét dài một tiếng, kiếm khí trên người khuấy động, tiếp tục đánh về phía Nam Cung Hoàng, các đại chiến tướng và nguyên lão của đế quốc đều đang chém giết với kẻ địch.
Mà trên bầu trời của đế đô, hai bóng người giằng co.
Theo thứ tự là Kim Tiên thất phẩm Thái Vân Tử, và Kim Tiên tam phẩm Cố Linh Lung.
Tiên nguyên của hai người khuấy động, đập vào nhau, uy thế làm dấy lên phong vân.
"Nữ Hoàng bệ hạ, theo ta được biết, tối cường giả bên trong tinh vực Thương Khung ngoại trừ Sở Cuồng Nhân ra, thì những người còn lại là tùy tùng bên cạnh hắn như Lam Vũ, n Hồng Hoa còn có con Thần Hoàng kia, nhưng bây giờ ba người đó đang ở Tiên giới tham dự giới tử chi tranh, bị những người còn lại giữ chân, căn bản không có cách nào rời đi, bại cục của các ngươi đã được định."
"Trừ bọn ngươi ra, còn có ai gia nhập Thiên Đạo tông?" Cố Linh Lung nhàn nhạt hỏi.
"Ha, vậy thì nhiều lắm, mọi người đều biết, trong đế đô này có giấu không ít đồ tốt, đều muốn kiếm một chén canh." Thái Vân Tử cười nhạt nói.
"Có lúc, ta có suy nghĩ, đế quốc che chở các ngươi, để các ngươi không bị ngoại tộc quấy nhiễu, nhưng các ngươi, lại đi đầu hàng với ngoại tộc, rốt cuộc là vì cái gì? Là ta làm không tốt sao? Sau này ta mới biết được, lùm cây lớn, chim gì cũng có, nhiều người, rốt cuộc sẽ có mấy kẻ não tàn."
Nàng phất tay áo lên, tiên nguyên dồi dào bạo phát, ngưng tụ ra một đại thủ vàng rực: "Mà đối với những thứ não tàn này, dùng một chưởng vỗ chết là đủ rồi!"