Chương 1842 Hai nữ tử tranh giành tình nhân, Thiên Kiếm xuất quan, khiến Thiên không đành lòng nhìn thẳng
Thiên Kiếm! Nếu như có thể bẻ gãy ngươi, hấp thu kiếm chi oán khí sau khi ngươi bị đánh bại, thực lực của ta, nhất định có thể tăng mạnh!"
"Ngày xưa, có khả năng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng những năm gần đây, ta xông xáo ở các nơi trong vũ trụ, khiêu chiến kiếm khách các phương, trước đó không lâu, ngay cả tộc trưởng của Kiếm Linh nhất tộc ngươi cũng thua trong tay của ta g..."
"Hiện tại, ta tuyệt đối có tư cách khiêu chiến ngươi!!"
Lận Vô Binh nhìn về phía Thiên Kiếm phong, trong mắt mang theo vẻ cực kỳ lãnh khốc, trong lòng tràn đầy tự tin!
Rất nhanh, hắn đã đi tới trước Thiên Kiếm phong, kiếm chi oán khí trên toàn bộ cơ thể bạo phát, hóa thành cuồng phong không ngừng nghỉ tàn phá bừa bãi!
"Thiên Kiếm, ngươi trốn mấy chục năm, bây giờ, chiến trường hư không cũng đã mở ra, chẳng lẽ ngươi còn không hiện thân sao?!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lận Vô Binh nhìn Thiên Kiếm phong, trong mắt có chiến ý sôi trào.
Tới đi, Thiên Kiếm!
Đáp lại lời khiêu chiến của ta đi!
Đánh cược tôn nghiêm làm một tên kiếm khách của ngươi, đánh với ta một trận!
"Lại là ngươi!"
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Chỉ thấy Lạc Tuyết từ từ bước ra từ phía trên Phiêu Tuyết phong, nhìn Lận Vô Binh, cau mày lại, trong mắt mang theo vẻ chán ghét.
Thân là một tên kiếm khách, tất nhiên nàng rất bài xích luồng kiếm chi oán khí trên người Lận Vô Binh, thứ đó làm nàng, có chút buồn nôn.
"Lạc Tuyết! Ngươi lại muốn đến ngăn cản ta và Thiên Kiếm chiến một trận sao?"
Lận Vô Binh lạnh lùng nói ra.
"Đuổi đi một số đồ bỏ đi giúp Thiên Kiếm, ta vui lòng cống hiến sức lực."
Lạc Tuyết thản nhiên nói.
"Vẫn nên để ta tới đi."
Trên một ngọn núi bảy màu khác, truyền đến một tiếng rồng gầm.
Chỉ thấy một con Thất Thải Thiên Long sau lưng có hai cánh mọc ra bay lên không trung, chính là Long Thủy Tinh nắm giữ huyết mạch Thất Thải Thiên Long.
"Lạc cô nương và chủ nhân không quen không biết, sao có thể làm phiền ngươi xuất thủ vì chủ nhân chứ, vẫn nên để ta tới đi."
Long Thủy Tinh cười nhạt nói.
"Ta và Thiên Kiếm chính là bằng hữu, Thiên Kiếm từng có ân chỉ điểm đối với ta, loại bỏ một số đồ bỏ đi vì hắn, không có gì cực khổ, không hề phiền phức."
Lạc Tuyết nói ra.
"Bằng hữu chia làm rất nhiều loại, nếu Lạc cô nương và chủ nhân chỉ là bằng hữu bình thường, thì vẫn nên đừng nhúng tay quá nhiều vào chuyện của chủ nhân thì tốt hơn, mà ta thì không giống vậy, giúp chủ nhân thanh lý một số đồ bỏ đi là việc nằm trong phận sự của ta."
"Quan hệ giữ ta và Thiên Kiếm, sâu hơn một chút so với bằng hữu bình thường."
Ánh mắt của hai nữ tử va chạm, hình như có quang điện lấp lóe.
Một số người ở bốn phía thấy thế, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bọn họ đã nhìn ra được một chút ý tứ tranh giành tình nhân từ trên người của hai nữ tử.
Hai nàng này thân với Thiên Kiếm hơn những người khác.
"Lạc Tuyết, là người đứng hàng thứ mười trong bảng xếp hạng thần điện hiện tại, bởi vì Long Thủy Tinh nhận Thiên Kiếm làm chủ, nên không thể lên bảng xếp hạng, nhưng chiến lực của nàng lại mạnh mẽ, không hề kém hơn những người trên bảng, là hai đại thần nữ của thần điện, nhưng bây giờ, hai đại thần nữ lại tranh giành tình nhân là Thiên Kiếm, chậc, thật hiếm thấy."
"Chuyện này có gì mà hiếm thấy chứ, đó chính là Thiên Kiếm đấy."
"Đúng vậy, mặc dù không nằm trong bảng xếp hạng, nhưng lại là tồn tại khiến tất cả người trên bảng xếp hạng ở thần điện phải kiêng kỵ, hơn nữa, tướng mạo, khí chất của Thiên Kiếm, nhìn khắp cả thần điện, thì ta chưa thấy ai xuất sắc hơn hắn."
"Đúng vậy..."
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đều hâm mộ diễm phúc của Thiên Kiếm.
Nhưng sắc mặt của Lận Vô Binh lại tái xanh, giận không nhịn nổi.
Hai nữ tử Long Thủy Tinh, Lạc Tuyết xem Sở Cuồng Nhân thành một vị thần chí cao vô thượng, vì đó mà tranh giành tình nhân.
Nhưng lại mở miệng gọi hắn một tiếng là đồ bỏ đi.
Thân là một trong những người trên bảng xếp hạng, thân là một nam nhân có tôn nghiêm, khiến hắn không thể nhịn được nữa, kiếm chi oán khí trên người, hoàn toàn bạo phát!
Đùng!!
Kiếm chi oán khí phóng thẳng lên trời, giống như gió lốc càn quét, gào thét xông ra!
Bốn phía, đột nhiên nổ tung, Lạc Tuyết, Long Thủy Tinh nhanh lùi lại, có chút kinh ngạc nhìn Lận Vô Binh.
"Há, so với năm đó, thực lực của ngươi quả thật đã tăng lên không ít." Lạc Tuyết thản nhiên nói, đã cầm trong tay một thanh trường kiếm trắng như tuyết.
Kiếm khí lạnh thấu xương lưu chuyển quanh trường kiếm.
Mà Long Thủy Tinh cũng không cam chịu yếu thế, đưa tay ra, Long khí bảy màu bá đạo vờn quanh người, ép cho hư không bốn phía gần như sụp đổ.
"Rất tốt!"
"Hôm nay ta sẽ chém các ngươi trước, rồi lại giết Thiên Kiếm!"
Lận Vô Binh lạnh lùng nói ra.
Hắn đưa tay ra, kiếm chi oán khí cuồng bạo đổ xuống.
"Tuyết Phiêu Nhân Gian!"
Lạc Tuyết trảm ra một kiếm, kiếm ý lưu chuyển, hóa thành tuyết lông ngỗng đầy trời, mà mỗi một bông tuyết, chính là một đạo kiếm khí sắc bén.
Chỗ nó đến, vạn vật bị đóng băng, xé rách hư không!
"Long Vương trảo!"
Long Thủy Tinh đưa tay chộp một cái, long khí bảy màu hóa thành một móng vuốt to lớn, đối đầu với kiếm chi oán khí!
Khi một tiếng nổ lớn vang lên, hai nữ tử và Lận Vô Binh đều bị đẩy lui.
Vào thời điểm hai người muốn tái chiến, chỉ thấy phía trên Thiên Kiếm phong ở sau lưng, đột nhiên có một bóng người bạch y từ từ đi ra.
Mà khi người này xuất hiện, lực chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Là Thiên Kiếm!"
"Hắn xuất quan!"
"Chờ một chút, khí tức của hắn... Rất yếu?!"
"Làm sao có thể, đây chính là Thiên Kiếm, ha, dường như thật rất yếu, khí tức này, yếu đến mức dường như ta chẳng cảm nhận được gì."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Thiên Kiếm trở nên yếu đi?
Chỉ có những tồn tại cảnh giới Thần Vương ở phía trên đạo tắc tinh không mới cảm nhận được một ít gì đó, nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, ánh mắt ngưng trọng.
"Vậy mà hắn lại cường đại đến loại trình độ này?"
"Đáng sợ!"
"Mười người trên bảng xếp hạng trong thần điện, có ai là đối thủ của hắn?"
Những người khác nhìn không ra.
Nhưng bọn hắn, lại ẩn ẩn cảm nhận được phía dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh kia của Sở Cuồng Nhân, lại cất giấu khí tức kinh khủng như sóng to gió lớn.
"Thiên Kiếm, rốt cục ngươi cũng xuất hiện!"
Lận Vô Binh nhìn Sở Cuồng Nhân, kiếm chi oán khí trên người đúng là không tự chủ được mà sôi trào lên.
Thân là hung kiếm, trực giác nói cho hắn biết, tuy người trước mắt này nhìn thì 'thường thường không có gì lạ', nhưng lại vô cùng cường đại!
Nếu như có thể đánh bại hắn, kiếm của mình, nhất định có thể nâng cao một bước!!
"Không hổ là đối thủ ta một mực mong đợi, rất tốt!"
Lận Vô Binh liếm môi một cái, tay cầm trường kiếm, liền muốn xuất thủ.
Nhưng vào lúc này, bên trong hư không, truyền ra một giọng nói.
"Lận Vô Binh, dừng tay!"
Giọng nói này, đúng là bảo Lận Vô Binh dừng tay.
Phải biết, có thể làm được chuyện này, toàn bộ thần điện không có mấy người, mọi người không khỏi có chút hiếu kỳ về người lên tiếng.
"Nghe nói bên trong Binh Tai nhất tộc xuất hiện bốn thanh hung kiếm, theo thứ tự là thiên hung, thần hung, địa hung, nhân hung! Lận Vô Binh này, chính là địa hung, mà bên trong mười người trên bảng xếp hạng ở thần điện, còn có một vị hung kiếm, thực lực ở trên hắn, xem ra là người đó lên tiếng."
"Bên trong tứ hung kiếm, thiên hung mạnh nhất, còn chưa hiện thế, thần hung thứ hai, địa hung nhân hung tám lạng nửa cân, xem ra người lên tiếng này, chính là thần hung chi kiếm!"
Có một ít người có nhiều tin tức âm thầm giao lưu nói ra.
Mà Lận Vô Binh nghe được giọng nói này, cau mày lại: "Thần hung, ngươi có ý tứ gì? Tại sao lại phải dừng tay?"
"Ngươi không phải là đối thủ của hắn, trở về!" Thần hung vẫn không hề hiện thân, chỉ có giọng nói của hắn là đang vang vọng khắp nơi.
Nghe đến đây, Lận Vô Binh có chút không phục: "Chưa đánh, làm sao biết không phải là đối thủ?!"
"Đây là mệnh lệnh!"
Giọng điệu của Thần hung mang theo mấy phần cường ngạnh.
Trong ứ hung kiếm, thứ tự được phân theo đẳng cấp, Lận Vô Binh thân là địa hung, đối với mệnh lệnh của thần hung, vẫn không thể chống lại.
"Đáng chết!"
Lận Vô Binh liền muốn rời đi.
Nhưng lúc này, Sở Cuồng Nhân lại ngước mắt nhìn về phía hắn: "Đã khiêu khích Thiên mà cũng muốn toàn thân trở ra, ngươi, ngu xuẩn đến mức khiến Thiên không đành lòng nhìn thẳng!"