Chương 1871 Khống chế Chí Bảo nửa bước Hỗn Độn, đánh chết ba vị Thần Vương
Bát Diện Đế Vương Chùy xuất hiện, uy thế trùng trùng điệp điệp.
Tất cả mọi người ở Đế Vương nhất tộc đều cho rằng cục diện của trận chiến đã định, thắng bại đã phân.
Ngay cả những vị Thần Vương trong hư không kia cũng cảm thấy trận chiến này không còn bất kỳ khả năng xoay chuyển nào nữa, Chí Bảo nửa bước Hỗn Độn, thật là quá đáng sợ.
Có vật này ở đây, cho dù là Hợp Đạo Thần Vương có tu vi manh hơn Đế Phi Thiên, cũng không chắc chắn thắng được đối phương.
Thiên Kiếm tuyệt đối không thể chặn được.
Nhưng nằm ngoài ý định chính là, sau khi Sở Cuồng Nhân nhìn thấy Đế Phi Thiên lấy Bát Diện Đế Vương Chùy ra, trên mặt lại lộ ra một nụ cười.
"Ha ha, rốt cục ngươi cũng lấy vật này ra."
Nghe nói như thế, mặt mũi của mọi người tràn đầy vẻ không hiểu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vì sao Thiên Kiếm lại bày ra dáng vẻ rất vui vẻ như thế?
"Hừ, đáng chết!"
Trong lòng Đế Phi Thiên ẩn ẩn cảm nhận được một tia không ổn.
Nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, hắn cũng không nói lên được, chỉ có thể thúc giục chí bảo trong tay, giết chết ngọn nguồn là Sở Cuồng Nhân kia!
Chỉ cần hắn chết, tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc.
Vận Mệnh Thần Điện cái gì đó...
Tất cả chỉ là gặp quỷ thôi!
Trong lòng của Đế Phi Thiên rống to, ánh mắt băng lãnh vô tình.
Nhưng một màn sau đó, khiến đồng tử của Đế Phi Thiên nhịn không được mà đột nhiên co rụt lại, cả người lâm vào trong sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Chỉ thấy món Bát Diện Đế Vương Chùy thuận buồm xuôi gió trong tay hắn kia lại đang đứng im trên đầu Sở Cuồng Nhân, làm sao cũng không hạ xuống được.
Đạo tắc tràn ngập phía trên chiếc búa lớn màu vàng rực, cũng không gây một chút thương tổn nào cho Sở Cuồng Nhân, điều này khiến cho mặt mũi của Đế Phi Thiên tràn đầy hoảng sợ.
"Chuyện này sao có thể?!"
Thời điểm hắn khiếp sợ, phía trên Bát Diện Đế Vương Chùy bộc phát ra một luồng sức mạnh cường đại, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài.
Chiếc búa lớn kia, lơ lửng ngay trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Tình cảnh này khiến cho mọi người như đang nằm mơ.
Đế Phi Thiên, lại không cầm được binh khí của mình?
"Dùng binh khí mà Vận Mệnh ban cho ngươi để đối kháng Vận Mệnh, Đế Phi Thiên ơi Đế Phi Thiên, ngươi thật quá ngu xuẩn, khiến Thiên cũng nhịn không được mà bật cười."
Sở Cuồng Nhân cười nhạo nói.
"Các ngươi động tay động chân lên binh khí này?"
Đế Phi Thiên không thể tin được nói.
Bát Diện Đế Vương Chùy này, chính là bảo vật mà năm đó hắn cầu xin Chủ Nhân Vận Mệnh ở trong Vận Mệnh Thần Điện mà có được.
Nhiều năm qua, hắn luôn dùng đến mức thuận buồm xuôi gió, chưa từng nghĩ, bảo vật này, vậy mà chưa từng thật sự thuộc về hắn!
Tay Sở Cuồng Nhân lấy ra một tấm da cừu, thản nhiên nói: "Phía trên mệnh khế viết rõ, ngươi dâng linh hồn lên, cho Chủ Nhân Vận Mệnh sử dụng, thì có thể đạt được món bảo vật này, chỉ tiếc, ngươi không thực hiện khế ước, ngươi vi phạm khế ước, sao xứng đáng có được bảo vật này chứ?"
Đây cũng là một trong những lí do lớn nhất khiến hắn dám đến Đế Vương nhất tộc, thứ mà Đế Vương nhất tộc ỷ lại nhất, vốn là của Vận Mệnh Thần Điện, mà hắn làm chủ nhân của thần điện, đương nhiên có quyền được thu hồi.
Điều lo lắng duy nhất, chính là rốt cuộc Đế Vương nhất tộc có dùng vật này hay không, nếu như vật này không xuất hiện, hắn cũng không có cơ hội để thu hồi.
Cho nên hắn mới an bài Thiên Tinh Ảnh đến xò xét trước, sau khi thăm dò đến không sai biệt lắm, bản thân mình lại hiện thân, bảo đảm cuối cùng đối phương cũng phải dùng vật này.
Tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.
Hai đại Thần Vương vô thượng liên thủ không làm gì được hắn, rốt cục Đế Phi Thiên cũng kìm nén không được, lấy Bát Diện Đế Vương Chùy này ra.
"Không thể nào, ta đã sớm luyện hóa vật này, nhiều năm qua, nó và ta tâm ý tương thông, tại sao có thể như vậy?! Điều đó hoàn toàn không có khả năng." Đế Phi Thiên vẫn có chút không dám tin tưởng như cũ.
Hắn dùng hết toàn lực, nỗ lực triệu hồi Bát Diện Đế Vương Chùy, nhưng cho dù hắn cố gắng như thế nào, đối phương vẫn không hề bị lay động như cũ.
"Tâm ý tương thông?" Sở Cuồng Nhân lắc đầu cười khẽ, sau đó đưa tay ra, cầm lấy Bát Diện Đế Vương Chùy, trong chốc lát, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ ầm ầm bạo phát từ phía trên Đế Vương Chùy.
Mà Đế Phi Thiên kêu thảm một tiếng, ôm đầu, sắc mặt trắng bệch.
Trong nháy mắt vừa rồi đó, hắn cảm giác trong đầu của mình ầm ầm nổ tung, lạc ấn mà hắn lưu trên Đế Vương Chùy đã bị xóa bỏ!
"Tại sao có thể như vậy..."
Qua nhiều năm như vậy, Đế Phi Thiên xem Đế Vương Chùy này như là một món đồ vật quý giá hơn cả tính mạng của mình, nhưng hiện tại xem ra, tất cả quả thực chỉ là một câu chuyện cười, bảo vật này, cho tới bây giờ đều không chân chính thuộc về hắn!
"Cho ngươi mở mang kiến thức một chút, sức mạnh chân chính của vật này."
Sở Cuồng Nhân nắm Đế Vương Chùy, tiện tay vung lên.
Trong chốc lát, sức mạnh đạo tắc màu vàng óng phun ra ngoài, một chùy đập ra, trời đất sụp đổ, càn khôn bị phá vỡ!!
Toàn bộ Đế Vương cổ tinh, bị đánh sập một khối.
Mà Đế Phi Thiên, lập tức bị một chùy đập bay, hơn phân nửa cơ thể nổ tung, đạo trong cơ thể bị đả thương nặng nề trước nay chưa từng có.
"Đế Phi Thiên!!"
Cách đó không xa, sắc mặt Đế Linh Thần Vương đại biến, tay cầm thanh bảo kiếm vàng rực kia xuất thủ tương trợ, điên cuồng thúc giục sức mạnh đạo tắc.
Một kiếm chém ra, kiếm khí vàng rực hóa thành một đạo long ảnh kim sắc bá đạo, gào thét lao về phía Sở Cuồng Nhân mà cắn xé.
"Phế chiêu vô dụng."
Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói.
Tay hắn cầm Bát Diện Đế Vương Chùy, quanh người có đạo tắc như ngôi sao đang lưu chuyển, một chùy đập ra, sức mạnh vô thượng ầm ầm bạo phát!
Dưới một chùy này, long ảnh kim sắc kia trực tiếp sụp đổ!
Mà bảo kiếm trong tay Đế Linh Thần Vương cũng đứt gãy thành mấy đoạn, cả người nổ tung ngay tại chỗ, đạo trong cơ thể bởi vì quá lâu không có tiến bộ mà trở nên yếu đuối, trực tiếp sụp đổ, hóa thành tro tàn...
Đế Linh Thần Vương, đã ngã xuống!!
Tình cảnh này, khiến cho tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.
Tình thế biến đổi thật sự quá nhanh.
Vốn dĩ, mọi người cho rằng Đế Phi Thiên lấy Bát Diện Đế Vương Chùy ra, đối phó với một tên Sở Cuồng Nhân còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Thật không nghĩ đến chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, chí bảo thay chủ, bảo vật kia không chỉ bay đến tay Sở Cuồng Nhân, mà còn bộc phát ra sức mạnh cường đại hơn.
Chỉ cần vung hai ba cái đã đánh bay Đế Phi Thiên, đánh chết Đế Linh Thần Vương!
Tất cả mọi người bị hoảng sợ đến mù mờ.
Thứ này không khỏi quá mạnh đi!
"Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra không?"
"Không biết."
"Vận Mệnh là cái quỷ gì, vì sao Thiên Kiếm lại nói Bát Diện Đế Vương Chùy là món quà của Vận Mệnh, vì cái gì mà hắn có thể khống chế nó?"
Sau khi Sở Cuồng Nhân dùng một chùy đánh chết Đế Linh Thần Vương, lại tiếp tục đập ra một chùy, trực tiếp đánh giết một vị Thần Vương khác!
"Dừng tay!!"
Đế Phi Thiên rống to: "Ta nguyện ý thực hiện mệnh khế!"
Chuyện cho tới bây giờ, hắn đã không còn sự lựa chọn.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại như không nghe thấy lời hắn nói, một chùy đập ra, lại hoàn toàn đánh giết một vị Thần Vương bên trong Đế Vương nhất tộc.
Hiện tại, phía trên toàn bộ Đế Vương cổ tinh, cũng chỉ còn lại có Đế Phi Thiên là Thần Vương của Đế Vương nhất tộc.
Mọi người nhìn đến mức run sợ tim đập nhanh, trận chiến này, chỉ sợ Đế Vương nhất tộc sẽ phải rơi khỏi vị trí Cổ Vương tộc.
"Thực hiện mệnh khế, là chuyện mà ngươi phải làm, nhưng ngươi lãng phí không ít thời gian của Vận Mệnh, tính mạng của ba Thần Vương này, xem như tiền lãi."
Sở Cuồng Nhân nhìn Đế Phi Thiên, tay cầm Đế Vương Chùy, giống như Đế Vương Chí Tôn, lạnh nhạt nói: "Còn ngươi, mau quỳ xuống!"
Sắc mặt Đế Phi Thiên biến hóa không ngừng, nhưng nhìn thoáng qua những tộc nhân còn lại trong Đế Vương nhất tộc, biết nếu như mình không làm theo, thì hôm nay Sở Cuồng Nhân diệt trọn cả Đế Vương nhất tộc cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Hắn bất đắc dĩ, một tiếng phịch vang lên, quỳ rạp xuống đất!
Đùng!!
Đế Vương quỳ gối, toàn bộ Đế Vương cổ tinh chấn động!
"Từ nay về sau, tính mạng của ngươi, sẽ là của Vận Mệnh, chờ đợi sự triệu hoán của Vận Mệnh đi." Sở Cuồng Nhân thu hồi Đế Vương Chùy.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Đế Phi Thiên nhìn Sở Cuồng Nhân, hỏi ra mối nghi hoặc lớn nhất trong lòng.
"Người phát ngôn của Vận Mệnh!"
Sở Cuồng Nhân lưu lại một câu nói kia, sau đó, hắn mang theo Thiên Tinh Ảnh cùng với Thiên Tinh Thải ở cách đó không xa biến mất.
Đế Phi Thiên ở yên tại chỗ, trong miệng nỉ non nói: "Người phát ngôn của Vận Mệnh... Cuối cùng thì ta vẫn không thể trốn thoát được sự khống chế của Vận Mệnh..."