Chương 1909 Đại trận Hư Không Yên Diệt diệt tu sĩ của hai tộc, ngươi không có nhân tính
Trong vũ trụ tinh không, cuộc chiến lại tiếp tục.
Một mình Thần La đạo đối phó với hai Thần Vương vô thượng, mà bốn phía còn có hai tên Thần Vương vây quanh hắn, không cho hắn đào tẩu.
Tất cả mọi người cảm thấy đã ăn chắc đối phương.
Mà trên thực tế, Thần La đạo cũng thật sự liên tục bị bại lui.
Hắn muốn trốn, lại là kế bất khả thi.
"Thần La đạo, hôm nay không chỉ là ngày chết của ngươi, đội ngũ mà ngươi dày công khổ sở bồi dưỡng ra cũng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ!"
Ma Lân Thần Vương cười lạnh nói.
"Hừ, thế thì cũng không chắc được." Thần La đạo nói ra.
"Sắp chết đến nơi rồi, vẫn còn mạnh miệng!" Ma Lân Thần Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó, hắn lại liên thủ với hai người Ô Tuyết Long tấn công một lần nữa.
Nhưng ngay lúc này, từ nơi xa truyền đến một trận dị động.
Chỉ thấy trong hư không, một trận gợn sóng nổi lên.
Trong đó ẩn chứa một luồng dao động thời không mênh mông.
"Loại dao động này..."
Sắc mặt Ma Lân Thần Vương, Ô Tuyết Long biến hóa, nhìn về phía nơi xa.
Tiên thức dò xét.
Chỉ thấy bên trong một bí giới xa xa, một lượng lớn thời không phong bạo vờn quanh, đang không ngừng tàn phá mọi vật từ bên trong trung tâm của phong bạo.
Dao động kinh khủng bạo ngược khuếch tán.
Tình cảnh này, giống như thiên tai.
"Đây là đại trận Hư Không Yên Diệt!!"
Lúc này, có người nhận ra trận pháp này, hít vào một ngụm khí lạnh.
Đại trận Hư Không Yên Diệt, xếp thứ ba bên trong mười đại sát trận ở vũ trụ Thiên Nguyên, là đại trận hủy thiên diệt địa kinh khủng trong truyền thuyết!
Cho dù là Hợp Đạo Thần Vương, cũng vô cùng e ngại.
"Chuyện gì đang xảy ra? Sao nơi này lại xuất hiện đại trận Hư Không Yên Diệt được? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
"Ở hướng kia là... phương hướng mà Thần La đạo đào tẩu."
"Chờ một chút, chẳng lẽ..."
Có thần vương ý thức được điều gì đó, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Bọn họ phóng về phía bí giới.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, một đạo kiếm khí chém ra, bức lui bọn họ!
Chỉ thấy trong tinh không, một bộ bạch y hiện ra.
Uy áp dồi dào khuếch tán.
Sau khi mấy tên Thần Vương nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Thiên Kiếm, là ngươi!"
Người tới chính là Sở Cuồng Nhân.
Mà trong đầu Ma Lân Thần Vương, Ô Tuyết Long nhất thời hiện ra từng màn ở bên trong Thiên Nguyên Tâm Giới, nhất là phong thái của đối phương khi giằng co với Sáng Thế Chi Thần, đến bây giờ bọn họ cũng khó mà quên được.
"Thiên Kiếm, ngươi ở chỗ này làm cái gì hả?!"
Ô Tuyết Long chất vấn.
Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, thản nhiên nói: "Ngày xưa, lúc ở Tâm Giới, chuyện mà các ngươi gây ra cho Thiên, chẳng lẽ đều quên rồi sao?"
"Ngươi muốn trả thù chúng ta sao?!"
Ma Lân Thần Vương nói với giọng điệu âm trầm.
"Đã làm chuyện sai, thì phải trả giá đắt, nhưng các ngươi đã khiến Thiên không vui, cho nên mới đến đây thu một chút đền bù từ các ngươi."
"Ngươi định làm gì?"
"Mấy tên tu sĩ của Minh Vương nhất tộc, Đạo Vương nhất tộc, đây là, một chút lợi tức mà Thiên thu từ các ngươi."
Lời vừa nói ra, mọi người mạnh mẽ biến sắc.
"Thiên Kiếm, đại trận Hư Không Yên Diệt này là do ngươi bày ra sao?!"
Ma Lân Thần Vương có một bụng nghi hoặc.
Ví dụ như người của bọn họ làm sao lại chạy đến đại trận Hư Không Yên Diệt đi?
Vì sao lại không thể phát giác được gì?
Nhưng hắn không biết, một số các cường giả đang một mực chú ý đến sự biến hóa trong chiến trường lại rõ như lòng bàn tay, mặt mũi không khỏi tràn đầy vẻ tán thưởng.
"Hay cho kế gậy ông đập lưng ông, hay cho một tên Thiên Kiếm!"
"Chậc chậc, thủ đoạn này thật không tầm thường."
"Chia binh ra dụ, gậy ông đập lưng ông, lấy lợi để vây khốn, hành động trong một lần, cuối cùng là tiêu diệt, ván này, Thiên Kiếm mang người của Đạo Vương nhất tộc, Minh Vương nhất tộc ra đùa bỡn trong lòng bàn tay, đáng sợ."
"Thần La đạo tân tân khổ khổ giành được các loại bảo vật, tất cả đều bị hắn dùng để làm mồi dụ vây khốn người của Đạo Vương nhất tộc, quả nhiên là có khí phách, mà hắn cũng đoán được tính tình của Đạo Vương nhất tộc..."
Bên trong bí giới.
Người của Đạo Vương nhất tộc, Minh Vương nhất tộc nhìn bốn phía đột nhiên xuất hiện thời không phong bạo, sắc mặt đại biến, vô cùng hoảng sợ.
"Cái này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!"
"Chúng ta bị nhốt rồi!"
"Đáng chết, rốt cuộc là do ai làm?"
Tâm tình vốn đang vui sướng vì đạt được bảo vật, lúc này liền tiêu tán, thay vào đó là sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Một số Đại La Kim Tiên có ý định phá hư thời không phong bạo ở bốn phía.
Các loại thần thông tiên pháp liên tục bạo phát.
Nhưng tất cả đều vô dụng, ở trước mặt thời không phong bạo này, sức mạnh của bọn họ thật sự là quá nhỏ bé.
"Đây là đại trận Hư Không Yên Diệt, chúng ta chết chắc rồi."
Một Đại La Kim Tiên tuyệt vọng nói ra.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Còn không nhìn ra sao? Chúng ta bị người khác mưu hại!"
Sắc mặt của một người ở Minh Vương nhất tộc âm trầm đánh một quyền lên một tòa tiên tinh ở bên cạnh, khiến nó vỡ nát: "Đều tại nhóm Đạo Vương nhất tộc các ngươi tự tư tự lợi, hiện tại thì hay rồi, mọi người cùng nhau chết đi."
"Chuyện này có thể trách chúng ta sao? Không phải Minh Vương nhất tộc các ngươi cũng nhìn không ra đó là cái bẫy rập sao? Hơn nữa còn cướp bảo vật của tộc ta."
"Đúng vậy, chuyện đến tận đây, các ngươi cũng có trách nhiệm."
"Hừ, chúng ta không nên tới giúp các ngươi."
"Nếu chúng ta không hứa sẽ cho các ngươi lợi ích lớn, thì các ngươi có đến không?!"
Ở trong tình cảnh khốn khổ này, tu sĩ của Minh Vương nhất tộc cùng với Đạo Vương nhất tộc vẫn không quên đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Đại La Kim Tiên cầm đầu thấy cảnh này, bất đắc dĩ thở dài.
Được rồi, hủy diệt đi.
Rất nhanh.
Đùng, đùng, đùng...
Thời không phong bạo vọt về phía mọi người, nơi nó đi qua, vạn vật tiêu vong, cho dù là hư không cũng bị phá nát thành từng khúc, hóa thành hư vô.
Nguyên một đám tu sĩ ở dưới luồng sức mạnh này, liên tục tiêu vong.
Sợ hãi tử vong, bao phủ trên đầu mỗi người.
Tu sĩ hai tộc hoảng sợ không thôi.
Bên ngoài đại trận Hư Không Yên Diệt.
Bọn người Xích Ma đạo, Hạ Lâu Lưỡng Nghi nhìn tu sĩ của hai tộc không ngừng biến mất bên trong đại trận kia, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Trên mặt của mỗi một người đều mang vẻ chấn kinh, chấn kinh vì sức mạnh của đại trận Hư Không Yên Diệt, chấn kinh vì thủ đoạn của Sở Cuồng Nhân.
"Chúng ta đây coi như là được cứu sao?"
Xích Ma đạo nói ra.
"Không, còn chưa kết thúc, uy hiếp thực sự, chính là bọn người Ma Lân Thần Vương." Một thanh niên từ tốn nói.
Người này là La Vân Tu, con nuôi của Thần La đạo.
"Ha, thiếu chủ không cần lo lắng."
Lúc này, Hạ Lâu Lưỡng Nghi cười nhạt một tiếng: "Chỗ đó có Thiên Kiếm đi xử lý, hắn đã xuất thủ, tất nhiên sẽ nắm chắc."
"Ngươi tin tưởng người này như thế sao?"
La Vân Tu nhíu mày nói.
"Đây không phải tin tưởng, mà chính là kết luận qua vô số sự thật đã đạt được, Thiên Kiếm, không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ, tuyệt đối sẽ không thất bại! Sáng Thế Chi Thần thậm chí đại đạo, hắn đều có thể chiến thắng, Ma Lân Thần Vương, bọn họ có đáng là gì đâu?"
Hạ Lâu Lưỡng Nghi cười nói.
Trong mắt hắn lộ ra một tia tán thưởng.
Những người còn lại, cũng đều như thế.
La Vân Tu nhìn mọi người, trầm mặc không nói, có thể khiến những dân liều mạng dính đầy máu tươi này kính sợ như thế, đủ để chứng minh địa vị bây giờ của Sở Cuồng Nhân ở bên trong vũ trụ Thiên Nguyên.
Nghĩ đến điều này, trong lòng của hắn không tự chủ được mà có một luồng ghen ghét, dựa vào cái gì người cao cao tại thượng kia không phải là ta?
Ở một chỗ khác.
Sở Cuồng Nhân giằng co với bọn người Ma Lân Thần Vương, Ô Tuyết Long.
Mà bọn họ cũng đã nhận ra chuyện phát sinh bên trong đại trận Hư Không Yên Diệt, nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt gần như muốn phun ra lửa.
"Thiên Kiếm, ngươi cũng làm quá mức rồi! Hàng trăm triệu quân đội của hai tộc ta, ngươi nói diệt liền diệt, ngươi có nhân tính hay không!"
Ma Lân Thần Vương phẫn nộ chất vấn.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, lại xùy cười một tiếng: "Đây cũng là do hai tộc các ngươi gieo gió gặt bão thôi."
Nói xong, hắn vừa sải bước ra, Vô Đạo trong tay ra khỏi vỏ, kiếm áp lạnh lẽo bao phủ ra: "Tốt, lợi tức đã thu xong, hiện tại cũng là thời điểm nên giải quyết các ngươi, có thể giãy dụa cầu sinh ở dưới bàn tay của Thiên hay không, liền xem bản lĩnh của các ngươi vậy."