← Quay lại trang sách

Chương 1969 Trò vui, cứ từ từ xem, hoài nghi lẫn nhau

Dừng tay!"

"Lớn mật!"

Nhìn thấy Tuyết Thần Vương thừa dịp mình đang chiến đấu kịch liệt dám đi đoạt một Thái Thản Thần Quả cuối cùng, hai người Nguyên Đằng đột nhiên thay đổi phương hướng.

Hai người cùng nhau đánh ra một chưởng.

Tuyết Thần Vương biến sắc, vội vàng tránh thoát.

"Hai tên khốn kiếp các ngươi, Thái Thản Thần Thụ này là do ta phát hiện đầu tiên, cũng là ta tìm các ngươi tới, nhưng hiện tại, các ngươi đến một thần quả cũng không cho ta, không khỏi quá phận đi!!"

Tuyết Thần Vương giận không nhịn nổi, khuôn mặt hàm sát.

Nhưng hai người Nguyên Đằng, Ám Dạ cũng có nộ khí ở trong lòng.

"Thứ tạp chủng như ngươi, cũng muốn phân chia thần vật này với chúng ta sao?"

"Đúng vậy, ngươi căn bản không có đủ tư cách."

Nghe thấy điều này, Tuyết Thần Vương càng tức.

Mà Nguyên Đằng thì lại nghĩ đến điều gì đó: "Nơi đây chỉ có ba người chúng ta biết, cấm chế ở nơi này cũng chỉ có ba người chúng ta biết giải, Tuyết Thần Vương, thành thật khai báo đi, có phải là ngươi cầm Thái Thản Thần Quả đi hay không?"

Trong nháy mắt, trên mặt Ám Dạ cũng hiện đầy sát ý.

"Các ngươi đang nói cái gì thế?"

Tuyết Thần Vương hơi nghi hoặc một chút.

Sau đó, nàng giận quá thành cười: "Ta hiểu rồi, các ngươi muốn lợi dụng người của vũ trụ Bàn Cổ tới đây để giết ta, nhưng lại thất bại, hiện tại viện ra một cái cớ, muốn đẩy ta vào chỗ chết đúng không?"

"Bớt nói nhiều lời, không phải ngươi thì còn có thể là ai được chứ?"

"Nực cười, ta một mực ở tiền tuyến chiến đấu kịch liệt với người của vũ trụ Bàn Cổ, chẳng lẽ ta còn biết phân thân sao?!" Tuyết Thần Vương giận không nhịn nổi.

Dưới cái nhìn của nàng, hai người này nhất định là muốn tìm cớ để giết mình.

Lúc này mới tự biên tự diễn vở tuồng này ở trước mặt mình.

"Phân thân... Cũng không phải là không được!"

Nguyên Đằng sầm mặt lại.

Trên đời này, pháp môn tu hành ngàn ngàn vạn vạn.

Phân thân chi pháp, cũng không hiếm thấy.

"Ta? Phân thân sao, buồn cười, sao ngươi không nói là Ám Dạ phân thân để đến đây lấy thần quả đi." Tuyết Thần Vương xùy cười một tiếng.

"Cũng có khả năng này."

Nguyên Đằng nhìn về phía Ám Dạ, ánh mắt cũng bất thiện.

"Hừ, ta còn hoài nghi là phân thân của ngươi đấy."

Ám Dạ cười lạnh nói.

"Nơi đây chỉ có ba người chúng ta biết, cấm chế này, cũng chỉ có chúng ta mới biết cách giải mà không phát ra động tĩnh gì thôi, Thái Thản Thần Thụ, cũng chỉ có sức mạnh Thái Thản mới có thể đẩy nhanh quá trình trưởng thành, trên đại lục thứ mười ba này, ngoại trừ ba chúng ta ra, còn có ai có thể lặng lẽ tiến vào nơi này mà không gây ra tiếng động, sau đó lại đẩy nhanh quá trình trưởng thành thần thụ, lấy đi tất cả Thái Thản Thần Quả sao?!"

Nguyên Đằng càng nghĩ càng thấy phải là một trong hai người Tuyết Thần Vương hoặc là Ám Dạ làm, mà bản thân mình, thì bị bọn họ lừa xoay vòng vòng.

Ám Dạ cũng nghĩ như vậy.

Tuyết Thần Vương thì vẫn cho rằng hai người này là tự biên tự diễn, muốn giết mình, hoặc là thật sự có một người trong bóng tối âm thầm phản bội, tính kế hai người.

Dù sao nàng khẳng định là vô tội.

Ba vị Thần Vương giằng co với nhau, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Trong nháy mắt, lại đánh nhau.

"Giao thần quả ra đây!"

"Hừ, vừa ăn cướp vừa la làng, vô liêm sỉ!"

Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh xem say sưa ngon lành.

"Trò vui, cứ từ từ xem."

Hắn đi đến một bên, tùy ý tìm một nơi để ngồi xuống.

Còn thiếu một chút hạt dưa nữa là đủ.

Đùng!

Lúc này.

Tuyết Thần Vương bị một chưởng đánh lui, sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt.

Nàng căn bản không phải đối thủ của hai người này.

May mắn thay, hai người cũng không tiếp tục truy sát nàng, mà lại tiếp tục đánh nhau, dưới cái nhìn của bọn họ, đối phương vẫn là người có khả năng lớn nhất.

Tuyết Thần Vương có tu vi yếu nhất, mà ngay từ đầu đã bị bọn họ dự định đá ra khỏi thế cục, khả năng dàn xếp mọi chuyện là nhỏ nhất.

Chỉ có đối phương, mới có khả năng nhất.

"Phân thân của ngươi ở đâu, để hắn đi ra đây!"

"Hừ, là ngươi để phân thân của ngươi đi ra đây, không biết xấu hổ, uổng ngươi tự xưng là người mạnh nhất của Thái Thản tộc, mà lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế."

Các loại thần thông tiên pháp, sức mạnh đạo tắc va chạm trên không trung.

Toàn bộ đại lục thứ mười ba, rung chuyển không thôi.

Dựa theo tu vi mà nói, thực lực của Ám Dạ mạnh nhất, dung hợp bốn loại đạo, nhưng Nguyên Đằng có Thái Thản Thần Giáp tương trợ, thực lực cũng tăng lên nhiều.

Cả hai đánh nhau đến mức khó hoà giải.

Sở Cuồng Nhân ở một bên nhìn, nghĩ đến hai người này tốt nhất nên cùng đồng quy vu tận, đương nhiên, hắn cũng biết khả năng này không lớn.

Trận chiến này, đánh trọn vẹn ba ngày ba đêm.

Người ở đại lục thứ mười ba đều choáng váng.

"Sao Thái Thản tộc này lại thích nội chiến như thế vậy?"

"Đúng vậy, trước đó không lâu, hai người này còn cùng một chiến tuyến, đối với Tuyết Thần Vương thấy chết không cứu, hiện tại sao bọn họ lại đánh nhau rồi."

"Không hiểu nổi."

"Không biết trong lòng những người đứng đầu này chứa cái gì nữa."

"Chúng ta ở tiền tuyến liều sống liều chết, bọn họ lại cả ngày bận bịu nội chiến, mẹ kiếp, còn để chúng ta vào mắt nữa hay không."

Có người xem kịch.

Cũng có người hết sức bất mãn, oán giận.

Lúc này.

Sở Cuồng Nhân ngáp một cái.

Màn kịch này, hắn xem đủ rồi.

Hắn nhìn thoáng qua một thần quả cuối cùng phía trên Thái Thản Thần Thụ, thân ảnh lóe lên, hắn lao về phía đó, mà hai người Nguyên Đằng đang chiến đấu kịch liệt, sau khi nhìn thấy hành động của Sở Cuồng Nhân, lúc này liền muốn xuất thủ ngăn cản hắn.

Đây là Thái Thản Thần Quả cuối cùng.

Bọn họ bắt buộc phải có được nó.

"Hừ."

Sở Cuồng Nhân hừ nhẹ một tiếng, đưa tay chém ra một kiếm.

Kiếm ảnh kinh khủng bay lên không trung rồi chém xuống.

Đùng một tiếng.

Công kích của hai người đều bị hắn trực tiếp chặt đứt.

Hắn cầm Thái Thản Thần Quả cuối cùng ở trong tay, lạnh nhạt nói ra: "Vì một thần quả, các ngươi thật sự giống như một đám hề."

Hai người nhìn thần quả trong tay hắn, trong mắt lộ ra vẻ khát vọng.

Sau đó, Nguyên Đằng nghĩ đến điều gì đó, lớn tiếng nói: "Thiên Kiếm, không phải thần quả ở nơi đây là bị ngươi lấy đi đấy chứ! Sau khi ngươi đến đây, người của vũ trụ Bàn Cổ cũng tới, sau đó thần quả liền biến mất, nếu nói ngươi không có liên quan gì với việc này, ta thấy không thể tin tưởng lắm."

Từ khi Sở Cuồng Nhân tiến vào đại lục thứ mười ba, trong lòng của hắn ẩn ẩn như có loại dự cảm không ổn, hiện tại quả nhiên có chuyện xảy ra.

Hắn hoài nghi, đối phương đã bắt đầu gây cản trở từ lúc đó.

"Thậm chí ta còn hoài nghi, ngươi là gian tế của vũ trụ Bàn Cổ!"

Nguyên Đằng tiếp tục nói.

Nhưng Tuyết Thần Vương bên cạnh nhịn không được cười lạnh nói: "Thật sự là càng nói càng thái quá, Thiên Kiếm là gian tế của vũ trụ Bàn Cổ sao? Sao ngươi không nói hắn là Tiên Vương Tiên Đế của vũ trụ Bàn Cổ luôn đi, thật quá ngu xuẩn!"

"Đừng quên, Thiên trước đó Kiếm đã một mực kề vai chiến đấu cùng với chúng ta, hơn nữa hắn còn cứu ta, nếu như hắn thật sự là gian tế của vũ trụ Bàn Cổ, tại sao lại phải cứu ta, mặt khác, nếu như không có hắn xuất thủ kiềm chế một vị đa trọng Hợp Đạo lại, có thể bảo vệ ở nơi này hay không cũng chắc chắn đâu."

Lời nói của Tuyết Thần Vương khiến cho Nguyên Đằng á khẩu không trả lời được.

Hơn nữa, Thiên Kiếm cũng không phải người của Thái Thản nhất tộc, hắn chắc hẳn không có biện pháp nào đẩy nhanh quá trình trưởng thành của Thái Thản Thần Thụ mới đúng.

Vậy thì ba người bọn họ vẫn có hiềm nghi lớn nhất.

Chẳng lẽ Thiên Kiếm tới nơi này, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

"Hừ, đừng nói nữa, Thiên Kiếm, trước tiên ngươi hãy giao Thái Thản Thần Quả trong tay kia ra đây."

Ám Dạ nhìn chằm chằm thần quả trong tay Sở Cuồng Nhân rồi nói ra.

"Một thần quả, làm sao có thể phân cho ba người đây, Thiên thấy các ngươi vì nó đánh nhau túi bụi, đã như vậy, hôm nay Thiên không ngại làm người tốt một lần, thay các ngươi nhận lấy vật này, cứ như vậy, các ngươi cũng không cần phải vì nó mà tiếp tục tranh đấu nữa."

Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, thu thần quả lại.

Nghe được lời hắn nói, mấy người ngây ngẩn cả người, bọn họ chưa bao giờ thấy có người nào đoạt bảo vật mà lại nói những lời tươi mát thoát tục như thế.

Giống như hắn đang bày ra bộ dạng suy nghĩ vì bọn họ.

"Thiên Kiếm, đừng có ở đây hoa ngôn xảo ngữ, giao thần quả ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi!" Ám Dạ hừ lạnh nói.

"Đến đi, ngược lại Thiên càng muốn xem một chút, ngươi không khách khí như thế nào."

Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay.

Kiếm áp lưu chuyển, cường thế chống lại hai người Ám Dạ, và Nguyên Đằng.