Chương 1972 Thiên Tịch Tiên Đế tìm Sở Cuồng Nhân giúp đỡ, Hà Đồ Lạc Thư, ngươi tuổi còn rất trẻ
Sắc mặt Thiên Tịch Tiên Đế vô cùng âm trầm.
Trận chiến này, hắn bị Thiên Kiếm làm trọng thương, đạo trong cơ thể gần như sụp đổ, nếu như không có thủ đoạn chữa trị đặc biệt, thì một khoảng thời gian rất dài sau đó, hắn cũng sẽ không làm được gì nữa.
Chuyện này bảo hắn làm sao chịu được?!
"Đại nghiệp của Tiên Đình còn chưa hoàn thành, ta không thể cứ ngã xuống như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp khôi phục thương thế của ta mới được, rốt cuộc còn có biện pháp nào nữa?"
Thiên Tịch Tiên Đế âm thầm nghĩ tới.
Đột nhiên.
Dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, hai mắt tỏa sáng.
Đúng rồi.
Sở Cuồng Nhân.
Đối phương có một loại thủ đoạn nào đó giúp Hợp Đạo nhanh chóng chữa trị tổn thương, ngày xưa Vân Trung Nguyệt cũng bị Thiên Kiếm làm trọng thương, sau đó được hắn chữa trị.
Có lẽ hắn có biện pháp giúp được mình.
Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn có chút uỷ khuất, đối phương chính là kẻ cầm đầu đuổi Tiên Đình ra khỏi Tiên giới hahiện tại bản thân mình lại muốn cầu xin người ta giúp đỡ, thật sự là quá oan uổng, mặt mũi này còn cần nữa hay không?
Nhưng nghĩ đến đại nghiệp chưa thành, hắn hít sâu một hơi: "Thôi, đại trượng phu co được dãn được, chút chuyện nhỏ này tính là gì?!"
Sau đó.
Nhờ sự giúp đỡ của Cổ Khê, hắn tìm được Sở Cuồng Nhân.
Đối phương đang uống trà với Tử Kim Luân, Diệp Trúc, ở máu trên chiến trường đầy gió tanh mưa này, bộ dáng an yên tự đắc.
"Ha, đây không phải là Thiên Tịch Tiên Đế sao? Sao lại chật vật như thế? Chẳng lẽ tấn công đại lục thứ mười ba thất bại sao, không thể nào, không thể nào, Thiên Tịch Tiên Đế đại danh đỉnh đỉnh thế mà lại thất bại sao."
Sở Cuồng Nhân âm dương quái khí nói ra.
Thiên Tịch Tiên Đế nghe vậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nếu là lúc khác, hắn chắc chắn sẽ gây ầm ĩ với đối phương.
Nhưng bây giờ, hắn không thể.
Dù sao cũng là có việc cầu xin người ta.
"Sở Cuồng Nhân, ta bị Thiên Kiếm làm trọng thương, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta một tay như lần trước ngươi trị liệu cho Vân Trung Nguyệt."
Thiên Tịch Tiên Đế thản nhiên nói.
"Tại sao ta phải giúp ngươi?" Sở Cuồng Nhân nghiền ngẫm nói.
"Hiện tại chính là thời khắc hai đại vũ trụ giao phong, Sở Cuồng Nhân, sức chiến đấu của ta là không thể thiếu, hi vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng."
"Không thể thiếu sao? Ngươi quá đề cao chính ngươi rồi."
"Dù nói thế nào, ta cũng là chiến lực quan trọng, xin Tiên Vương có thể hỗ trợ." Thiên Tịch Tiên Đế đè hỏa khí xuống, ăn nói khép nép, thậm chí cũng đổi giọng gọi Sở Cuồng Nhân là Tiên Vương.
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, lập tức nói ra: "Thiên Tịch Tiên Đế ngươi có chỗ không biết, sức mạnh Thanh Liên sáng sinh này của ta, không thể tùy ý vận dụng, mỗi một lần sử dụng, đều phải bỏ ra cái giá khổng lồ."
Thiên Tịch Tiên Đế hiểu rõ.
Đối phương là muốn hắn thanh toán thù lao với cái giá tương ứng.
Trước khi đến tìm đối phương, hắn không phải là không nghĩ tới khả năng này, cho nên đã sớm chuẩn bị xong, lấy ra một cái Càn Khôn giới.
"Trong này chứa đựng hàng chục tỷ tiên tinh, cùng với đủ loại thiên tài địa bảo, ta muốn thanh toán đầy đủ." Thiên Tịch Tiên Đế nói ra.
Sở Cuồng Nhân lắc đầu: "Ta không cần những thứ này."
"Vậy ngươi muốn cái gì?"
"Ha, chuyện này liền phải hỏi cái vị bên cạnh ngươi kia."
Sở Cuồng Nhân nhìn Cổ Khê một chút.
Mà đối phương biến sắc, trong lòng đã có suy đoán.
Thiên Tịch Tiên Đế cũng trầm ngâm một hồi.
"Ngươi muốn Hà Đồ Lạc Thư!"
"Thông minh."
Sở Cuồng Nhân có thể cảm nhận được một luồng cộng hưởng từ trên người Cổ Khê, đó là dao động chỉ có chí bảo do Hỗn Độn Thanh Liên biến thành mới có thể phát ra.
Hà Đồ Lạc Thư, đây là chí bảo của vũ trụ Bàn Cổ.
Đồng thời, cũng là hai mảnh lá sen lớn nhất của Hỗn Độn Thanh Liên biến thành.
Đối với Sở Cuồng Nhân mà nói, có trợ giúp rất lớn.
Sắc mặt Cổ Khê biến hóa không ngừng, Hà Đồ Lạc Thư quả thật nằm ở trong tay của hắn, từ sau khi thua Sở Cuồng Nhân, hắn liền một mực tìm kiếm các loại cơ duyên giúp cho bản thân mạnh lên, Hà Đồ Lạc Thư này chính là một trong những cơ duyên của hắn.
Hai thứ đồ này có trợ giúp to lớn đối với hắn.
Thậm chí, trở thành một trong những át chủ bài giúp hắn đối phó với Sở Cuồng Nhân, không nghĩ tới, đối phương vừa mở miệng liền muốn vật này.
"Có thể!"
Thiên Tịch Tiên Đế gật gật đầu, cũng không để ý tới suy nghĩ của Cổ Khê.
"Tiên Đế..."
Cổ Khê biến sắc, còn muốn nói gì đó.
Nhưng Thiên Tịch Tiên Đế lại lạnh nhạt nói: "Cổ Khê, ngươi đã gia nhập Tiên Đình, vậy thì cần phải ưu tiên vì lợi ích của Tiên Đình, hiện tại ta bị trọng thương, cần phải khôi phục thương thế trước."
"Ngươi, hiểu chưa?"
Thiên Tịch Tiên Đế nhìn trừng trừng Cổ Khê.
Mà đối phương cũng hiểu rõ.
Dưới loại tình huống này, bản thân mình căn bản không có chỗ để phản kháng.
Sau đó hắn lấy Hà Đồ Lạc Thư ra, theo thứ tự là một quyển sách giống như tinh không trường hà, còn có một cái mai rùa phong cách cổ xưa, ở phía trên có khắc đường vân Thiên Can Địa Chi huyền diệu.
Hà Đồ Lạc Thư, chí bảo cổ lão, nghe nói một thứ ẩn chứa tinh thần ảo diệu, một thứ có thể thôi diễn quá khứ tương lai, huyền diệu phi phàm.
"Hai món bảo vật này, ngươi chỉ có thể cầm một cái."
Thiên Tịch Tiên Đế nói ra.
"Vậy lấy Lạc Thư đi."
Sở Cuồng Nhân cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lấy Lạc Thư có hình dáng như mảnh mai rùa kia, tiện tay thu lại.
Hắn nhìn một tia oán hận lướt qua trong mắt Cổ Khê, khóe miệng hơi hơi giương lên, rất tốt, hạt giống nghi ngờ đã lặng lẽ được chôn xuống.
Mặc dù nói, muốn Hà Đồ Lạc Thư là do Sở Cuồng Nhân nói ra.
Nhưng ép buộc Cổ Khê lấy Hà Đồ Lạc Thư ra, lại là Thiên Tịch Tiên Đế.
Trong lòng đối phương khẳng định có mang theo vẻ nghi ngờ và hận ý.
Ha.
Đợi một thời gian, sự nghi ngờ này sẽ lớn mạnh đến trình độ nào, có thể sẽ mang đến cho Tiên Đình biến cố gì, thì không ai biết được.
Sở Cuồng Nhân âm thầm chờ mong.
"Vậy thì bắt đầu đi."
Sở Cuồng Nhân đưa tay ra, một luồng sức mạnh Thanh Liên sáng sinh lưu chuyển ở trong lòng bàn tay, rót vào trong cơ thể Thiên Tịch Tiên Đế, khôi phục thương thế của hắn.
Sức mạnh sáng sinh, huyền diệu bất phàm.
Cho dù là loại thương thế này của Thiên Tịch Tiên Đế, cũng nhanh chóng được phục hồi như cũ, rất nhanh liền khôi phục hơn phân nửa.
Trong lòng Thiên Tịch Tiên Đế âm thầm kinh thán: "Có loại sức mạnh này, Sở Cuồng Nhân sẽ như cá gặp nước ở chiến trường hư không này."
"Được rồi."
Sở Cuồng Nhân thu hồi sức mạnh sáng sinh, từ tốn nói.
Lúc này.
Cách đó không xa, Vân Trung Nguyệt lao đến, trong ngực còn ôm một nữ tử, sắc mặt đối phương tái nhợt, hiển nhiên đã chịu trọng thương.
"Tiên Vương, mời ngươi xuất thủ cứu giúp Yến Nhi đi."
Sở Cuồng Nhân gật gật đầu: "Không nóng nảy."
Hắn thúc giục sức mạnh sáng sinh, rót vào trong cơ thể nữ tử kia, nhanh chóng chữa trị thương thế của đối phương, nhìn qua rất nhẹ nhõm.
Thiên Tịch Tiên Đế ở bên cạnh nhìn đến sắc mặt tái xanh, đã nói muốn sử dụng luồng sức mạnh này phải bỏ ra cái giá cực lớn mà?
Đây rõ ràng là có thể tùy ý vận dụng!
Bản thân mình tìm đối phương trị liệu vết thương, đối phương từ chối đủ kiểu, thậm chí còn bị hố một món chí bảo, nhưng đổi lại là người khác, không nói hai lời liền xuất thủ.
Hay, hay cho một tên Sở Cuồng Nhân nha!
Thiên Tịch Tiên Đế tức giận đến nghiến răng, vô cùng phẫn hận.
Nhưng lại không thể làm được gì.
Hắn phất tay áo lên, quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, Sở Cuồng Nhân đều chưa từng nhìn hắn một cái.
...
"Cổ Khê, ta dùng chí bảo của ngươi, đổi lấy việc được Sở Cuồng Nhân xuất thủ trị liệu vết thương, trong lòng ngươi có bất mãn không?" Thiên Tịch Tiên Đế nhàn nhạt hỏi.
Nghe thấy chuyện này, trong lòng Cổ Khê lộp bộp một tiếng.
Quả thật trong lòng của hắn có bất mãn.
Nhưng sao dám nói ra?
"Tiên Đế chính là trụ cột vững vàng của Tiên Đình, chỉ cần Tiên Đế có thể khôi phục, ta trả bất cứ giá nào cũng đều rất đáng."
Cổ Khê thành khẩn nói ra.
Thiên Tịch Tiên Đế hài lòng gật đầu: "Ngươi quả thật không tệ, ánh mắt cũng hơn người, đợi một thời gian nữa, tất thành đại khí, chỉ tiếc..."
Cổ Khê hơi nghi hoặc một chút.
Chỉ tiếc cái gì?
"Ngươi quá trẻ tuổi, khả năng ẩn giaaus tâm tình của ngươi vẫn còn chưa đủ để khiến giọt nước không lọt." Thiên Tịch Tiên Đế nói xong câu nói kế tiếp, lập tức đưa tay thúc giục sức mạnh đạo tắc, đánh về phía đối phương.
"Cái gì chứ?!"
Cổ Khê quá sợ hãi, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.