Chương 1976 Lại vào Hắc Ám Vô Gian, dị tượng nhật nguyệt lăng không
Cãi nhau ồn ào, ai cho phép ngươi quấy rầy Thiên thanh tu?"
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Ngay sau đó, ở bên trong Tướng Quân phủ, có một bóng người từ từ đi tới, hắn khoác trên người một bộ áo trắng, thần thái lạnh nhạt như băng.
Nhìn Minh Thần, trong mắt mang theo vẻ bất mãn.
Khí tức của hắn không tính là rất mãnh liệt.
Nhưng lại có một sức hấp dẫn đặc biệt, chỉ đứng ở kia, nhưng trong nháy mắt liền trở thành trung tâm của một phương thiên địa này.
Hắn quá đặc biệt.
Bởi vì hắn là Thiên Kiếm.
Một thanh kiếm áo đảo thiên địa, thiên ngoại chi kiếm!
"Hắn chính là Thiên Kiếm sao?!"
Vô Miên nhìn Sở Cuồng Nhân, hai mắt khẽ híp một cái, trong mắt lộ ra vẻ kiêng dè trước nay chưa từng có.
Thân là một cường giả, Vô Miên có thể cảm nhận rõ ràng, bên dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh kia của đối phương, cất giấu sóng to gió lớn như thế nào.
"Quả nhiên là không hề tầm thường."
Vô Miên nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt vô cùng e dè.
Mà sau khi Minh Thần nhìn thấy Sở Cuồng Nhân hiện thân, cười ha ha: "Thiên Kiếm, rốt cục ngươi cũng hiện thân, ta chờ ngươi thật khổ sở!!"
Nói xong, hắn không nói hai lời, vượt qua Thiên Ảnh.
Hắn đưa tay tiến công.
Vừa ra tay, chính là sức mạnh đạo tắc hung mãnh nhất!
Đạo tắc kinh khủng giống như nước chảy xiết.
Trong nháy mắt trùng kích ra, muốn nghiền nát tất cả!
Sở Cuồng Nhân thấy thế, lạnh nhạt ngước mắt, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên, cánh tay kia, trắng nõn như ngọc, bóng loáng tinh tế tỉ mỉ.
Sau đó mọi người chỉ thấy, trên cánh tay kia có bạch quang chợt lóe lên.
Kiếm khí gào thét bao phủ ra.
Kéo theo đạo tắc.
Chỉ trong nháy mắt, sức mạnh đạo tắc được Minh Thần thúc giục liền bị phá hủy đến không còn một mảnh, cả người bay ngược ra sau, điên cuồng thổ huyết.
Một chiêu!
Cao thấp liền biết!
Minh Thần có chút không dám tin tưởng nhìn Sở Cuồng Nhân.
"Thực lực của ngươi... Đạo ở cảnh giới viên mãn?"
"Không đúng, ngươi sắp tiếp cận đến cảnh giới viên mãn của đạo!!"
Đạo ở cảnh giới viên mãn, chính là cảnh giới tiêu chuẩn của đa trọng Hợp Đạo.
Mà bản thân Minh Thần tu hành ở trong khe hở thời không mấy ngàn năm, cộng thêm kinh nghiệm tu hành của kiếp trước mới miễn cưỡng đạt tới Hợp Đạo đỉnh phong.
Đối phương dựa vào biện pháp gì mà lại có thể tiếp cận viên mãn?
Sắc mặt Minh Thần biến đổi không ngừng.
Chỉ thấy bón người hắn lóe lên, đi đến trên đầu Sở Cuồng Nhân, tay kết thành pháp quyết huyền diệu, dẫn động đạo tắc trong cơ thể phát ra từng tiếng nổ lớn.
Trong nháy mắt, mấy viên phù văn vô cùng quỷ quyệt bay lượn ra.
Phù văn giống như từng viên đại tinh, nghiền áp về phía Sở Cuồng Nhân.
Nhưng đối phương thấy thế, lại không để bụng, cánh tay trắng nõn như ngọc kia lại nâng lên một lần nữa, hời hợt vung ra.
Kiếm khí vèo một cái gào thét xông ra.
Từng đoạn phù văn bị phá nát.
Minh Thần lại bay ngược ra sau lần nữa.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Sở Cuồng Nhân ngưng tụ kiếm chỉ, kiếm khí lưu chuyển trên đầu ngón tay, Đế Bá chi khí phun ra nuốt vào, hóa thành một đạo kiếm ảnh dồi dào.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới tung ra một kiếm chiêu chính thức.
Ông!!
Hư không run rẩy một trận.
Bên trong kiếm khí điên cuồng gào thét kia, thân thể của Minh Thần bị chém thành một lỗ hổng lớn, máu tươi phun ra ngoài, cả người quỳ một chân trên mặt đất.
Nghiền ép!
Đây là nghiền ép một cách tuyệt đối!
Cửu vương đứng lơ lửng trên bầu trời cũng trầm mặc bó tay.
Bọn họ bế quan nhiều năm ở khe hở thời không, vốn cho rằng có thể kéo gần khoảng cách với Sở Cuồng Nhân, nhưng hiện tại xem ra...
Càng ngày càng xa!
Vốn dĩ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Hiện tại, ngay cả tấm lưng kia cũng đều trở nên mơ hồ đến mức không rõ ràng.
Ngay cả mấy người Lạc Tuyết, Long Thủy Tinh tự nhận là có chút quen thuộc với Sở Cuồng Nhân cũng đều vô cùng kinh thán, cảm thấy có chút không thể tin được.
Các nàng cũng đã nghĩ Minh Thần không thể nào là đối thủ của Thiên Kiếm.
Nhưng chênh lệch lớn đến loại trình độ này, vẫn là không nghĩ tới.
Vô Miên thấy cảnh này, đồng tử run lên nhè nhẹ, hiện tại hắn đã hiểu rõ cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Đồ đệ của Hỗn Nguyên thì như thế nào?
So sánh với Thiên Kiếm kia, thực lực của hắn có đáng là gì?
"Không thích hợp."
"Ngày xưa, Minh Thần là một trong những tồn tại cổ xưa nhất, cho dù không khôi phục đến đỉnh phong, nhưng cũng không nên thảm hại đến mức như vậy?"
"Đúng vậy, Minh Thần này kém như vậy sao?"
Mọi người âm thầm nghĩ tới.
Lúc này, Minh Thần bị liên tiếp đánh lui liền từ từ đứng lên, nhìn Sở Cuồng Nhân, đột nhiên phát ra tiếng cười: "Ta biết, xét về mặt tu vi, có lẽ ta sẽ không bằng ngươi, nhưng ngươi cho rằng ta thật sự chỉ có như thế thôi sao?"
"Đối phó với ngươi, thứ ta dựa vào nhất không phải là tu vi!"
Minh Thần một bên nói, trong cơ thể dần dần có một luồng sức mạnh quỷ quyệt khuếch tán ra, mọi người chỉ cảm thấy đầu ong ong chấn động.
Đại não run rẩy, linh hồn cũng run rẩy...
"Là sức mạnh linh hồn!"
"Quả nhiên, quả nhiên Minh Thần còn có át chủ bài khác!"
"Sức mạnh linh hồn thật cường đại, sức mạnh này, vượt xa cảnh giới tu vi của hắn, chỉ sợ đã đạt tới tự tại đỉnh phong!"
"Có thể nói là gần với phía dưới Hỗn Độn."
Trên mặt Sở Cuồng Nhân lộ ra một tia nghiền ngẫm.
Đối mặt với Minh Thần có sức mạnh linh hồn giống như thuỷ triều không ngừng khuếch tán ra, hắn thản nhiên nói: "Để Thiên thưởng thức sự giãy dụa của ngươi đi."
"Hắc Ám Vô Gian!"
Đùng!
Trong chốc lát, sức mạnh linh hồn tràn ngập xung quanh Sở Cuồng Nhân.
Kéo hắn vào trong một thế giới hắc ám.
Trong bóng tối, giống như có vô số âm thanh nói nhỏ quỷ quyệt quanh quẩn ra, nếu như tu sĩ bình thường rơi vào nơi đây, chỉ sợ tinh thần sẽ lập tức trở nên thất thường.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại không thèm để ý chút nào.
Hắn đánh giá bốn phía: "Không tệ, so với lần trước, thì lần này đã cường đại hơn không ít, xem ra ngươi đã khôi phục rất tốt."
"Sở Cuồng Nhân, lần trước ở bên trong Hắc Ám Vô Gian này ta thua ngươi, lần này, ta phải dùng một chiêu này, rửa sạch mối nhục của ta!"
Tiếng nói vừa dứt.
Chỉ thấy bóng tối đậm đến mức không thể tan, có từng tiếng gào rú truyền ra, ngay sau đó, nguyên một đám ác quỷ dữ tợn tuôn ra.
Sở Cuồng Nhân ngưng tụ kiếm chỉ, sức mạnh linh hồn hóa thành kiếm chém ra.
Nhưng cách này không có tác dụng gì.
Kiếm ảnh kia, bị bọn ác quỷ này nuốt chửng đến hầu như không còn!
"Sức mạnh linh hồn khiến cho người ta vui vẻ."
Trong bóng tối, giọng nói của Minh Thần lại truyền ra lần nữa.
Chỉ cắn nuốt một phần sức mạnh linh hồn của Sở Cuồng Nhân, hắn cũng cảm thấy được sự vui sướng trong thể xác lẫn tinh thần, vô cùng vui vẻ.
Điều này khiến hắn rất chờ mong.
Nếu như mình có thể hoàn toàn cắn nuốt Sở Cuồng Nhân, bản thân tuyệt đối có thể khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong, thậm chí còn tiến thêm một bước!
Nghĩ đến chuyện này, Minh Thần điều khiển càng nhiều ác quỷ lao về phía Sở Cuồng Nhân mà cắn xé, số lượng nhiều, giống như cơn sóng ác quỷ dâng trào.
"Huyết nguyệt!"
Lúc này.
Chỉ nghe Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt quát lớn.
Ngay sau đó, chỉ thấy sức mạnh linh hồn trên người hắn bạo phát, ngưng tụ ra một vòng huyết nguyệt quỷ dị bên trong Hắc Ám Vô Gian.
Ánh trăng như nước, đung đưa trong không trung.
Một đám ác quỷ, khó có thể mảy may tới gần.
"Đây là pháp môn tu hành linh hồn sao?!"
Minh Thần có chút giật mình.
Hắn không nghĩ tới, vậy mà Sở Cuồng Nhân còn biết được pháp môn tu hành này.
Nhưng đó chỉ là pháp môn bảo vệ linh hồn thôi.
Đối phương có thể bảo vệ một lúc, chẳng lẽ còn có thể bảo vệ mãi mãi sao?
Không nóng nảy.
"Mặt trời đỏ!"
Sở Cuồng Nhân lại quát nhẹ một tiếng.
Chỉ thấy trên người hắn đột nhiên bộc phát ra một luồng linh hồn chi hỏa vô cùng nóng rực, những ngọn lửa này ngưng tụ ở trên không, hóa thành một vòng mặt trời!
Ánh sáng của mặt trời chiếu xuống, nguyên một đám ác quỷ phát ra tiếng hét thảm thiết, mặt trời gay gắt chiếu xuống, như tuyết gặp mặt trời gay gắt, toàn bộ đều tan biến!
Linh hồn Sở Cuồng Nhân giống như vị thần chí cao vô thượng, đầu nâng nhật nguyệt, hành tẩu ở trong bóng tối, vạn tà lui tránh!
"Sức mạnh linh hồn của ngươi, ta nhận lấy."
Trong ánh mắt bình tĩnh của Sở Cuồng Nhân mang theo sự sắc bén, dường như đâm rách Hắc Ám Vô Gian, trực tiếp rơi ở trên người của Minh Thần.
Minh Thần chưa bao giờ cảm nhận được sự sợ hãi giống như ở thời khắc này.