Chương 1993 Pháp môn tu hành vận mệnh, Đại Vận Mệnh Thuật, ghi chép về Ma Ám cấm thổ
Sở Cuồng Nhân quyết định đối phó Lục Nhãn.
Rơi vào trầm tư.
Bỗng nhiên.
Dường như hắn nghĩ tới điều gì đó.
"Người này am hiểu Vận Mệnh chi đạo nhất, nhưng ta lại là Chúa Tể Vận Mệnh, sao lại không dùng Vận Mệnh chi đạo đối phó hắn?"
Bóng người Sở Cuồng Nhân lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Thời điểm xuất hiện lại, đã ở Vận Mệnh Thần Điện.
"Cung nghênh điện chủ."
Điện linh cung kính nói.
"Ừm."
Sở Cuồng Nhân khẽ gật đầu, vừa đến bên trong thần điện này, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng quyền năng vận mệnh kinh khủng lưu chuyển ở trong cơ thể mình, dường như chính mình có thể tùy ý điều khiển vận mệnh của bất cứ sinh linh nào.
Để một người nghèo rớt mùng tơi, một đêm chợt giàu.
Để một người vốn có gia tài vạn kim, đột nhiên tán gia bại sản.
Để phế vật tu hành biến thành yêu nghiệt.
Để ăn mày trở thành hoàng đế...
Dường như không có chuyện gì mà mình không thể làm, mà tất cả, chỉ cần mình nhẹ nhàng sửa một chút quỹ tích Vận Mệnh.
Chỉ tiếc.
Luồng quyền năng vận mệnh kinh khủng này, hắn chỉ có thể vận dụng khi ở Vận Mệnh Thần Điện, rời khỏi thần điện, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Điện linh, ta muốn tu hành Vận Mệnh chi đạo, bên trong Vận Mệnh Thần Điện có phương pháp tu hành có liên quan tới loại đạo này không."
"Điện chủ nói giỡn sao, Vận Mệnh Thần Điện quản lý vận mệnh, làm sao lại có thể không có pháp môn tu hành liên quan tới Vận Mệnh chi đạo chứ?"
Lời nói vừa dứt.
Chỉ thấy ngàn vạn tự phù lưu chuyển trong hư không.
Những tự phù này hội tụ, hóa thành từng quyển từng quyển thư tịch trôi nổi ở giữa không trung, mỗi một bản, đều là pháp môn tu hành liên quan tới Vận Mệnh chi đạo.
"Cải Mệnh chi pháp..."
"Vận Mệnh Thần Đồng..."
"Vô Mệnh Chung..."
"Vận Mệnh Thẩm Phán chi thuật..."
"Nghịch Mệnh Quyết..."
Ánh mắt Sở Cuồng Nhân đảo qua từng quyển từng quyển vận mệnh chi thuật.
Chỉ cảm thấy những pháp môn này đều huyền diệu bất phàm, có một ít Hợp Đạo chi pháp cũng vượt qua sự lý giải của chính mình.
Thậm chí còn có quyển có trình độ huyền diệu vượt qua cả nhập đạo pháp, bổ đạo pháp.
Sở Cuồng Nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Dường như mở ra một cửa lớn mới tinh.
"Điện linh, lấy tư chất của ta, muốn trong khoảng thời gian ngắn, học được những vận mệnh chi pháp này, có khả năng hay không?"
"Bao lâu?"
"Trong vòng mười năm?" Sở Cuồng Nhân thăm dò hỏi một câu.
Điện linh trầm mặc một hồi.
Thật lâu.
Hắn mới đáp lại một câu: "Điện chủ thật hài hước."
Sở Cuồng Nhân cũng biết không thực tế, vận mệnh là một trong những đại đạo huyền diệu nhất trên đời này, đạo có thể sánh vai với nó, lác đác không có mấy.
Muốn nhanh chóng lĩnh hội, rất khó.
"Có người muốn nhìn trộm vận mệnh của ta, trong số này, có pháp môn tu hành nào giúp cho ta phản kích lại sao?"
"Điện chủ không cần lo lắng, mệnh cách của ngươi là hư vô, trên đời này không người nào có thể nhìn trộm mệnh cách của ngươi." Điện linh nói ra.
Sau đó, hắn lại nói: "Nếu như điện chủ muốn giáo huấn đối phương, vậy thì ta có mấy bản công pháp có thể tiến cử cho ngài."
Lập tức, có bảy tám quyển sách đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân nhìn lần đầu tiên đã chọn trúng một bản trong đó.
"Đại Vận Mệnh Thuật?"
So với các điển tịch khác, quyển sách này, hiện ra quang hoa kim sắc.
Xem ra, đẳng cấp bất phàm.
"Ánh mắt của điện chủ thật tốt, Đại Vận Mệnh Thuật này, chính là một trong 36 loại pháp môn tu hành vận mệnh cao cấp nhất bên trong Vận Mệnh Thần Điện."
"Đẳng cấp của nó là cấp Đại Đạo."
"Nếu điện chủ tu hành pháp môn này đến cực hạn, dựa vào pháp tắc Vận Mệnh liền có thể vũ trụ đại đạo p." Điện linh từ từ nói ra.
Nghe được lời của hắn, hai mắt Sở Cuồng Nhân khẽ híp một cái.
Phía trên đại đạo?
Siêu thoát sao?
Xem ra điện linh này biết được không ít.
Về sau có cơ hội lại đến thám thính một chút.
"Với tư chất, ngộ tính của ta, bao lâu mới có thể học được Đại Vận Mệnh Thuật này?" Sở Cuồng Nhân dò hỏi.
"Nếu chủ nhân ở trong Vận Mệnh Thần Điện này, có quyền năng vận mệnh của thần điện trợ giúp, 10 năm liền có thể nắm giữ da lông của pháp môn này."
Sở Cuồng Nhân suy nghĩ một chút, liền quyết định học tập Đại Vận Mệnh Thuật này.
Đột nhiên.
Tin tức liên quan tới pháp môn này nổ tung ở trong đầu hắn.
Vô số tự phù huyền diệu, tràn ngập trong não.
Trên mặt hắn lộ ra một tia kỳ quái.
Bởi vì Đại Vận Mệnh Thuật này, cũng không phải do con người sáng tạo, mà là một loại công pháp do Vận Mệnh đại đạo tự mình diễn sinh ra.
Mà chủng tộc nắm giữ loại công pháp này, có tên là Lục Nhãn, được đại đạo Vận Mệnh chiếu cố, trời sinh có thể sử dụng sức mạnh vận mệnh.
Chủng tộc này, vô cùng thưa thớt.
Có lúc, một vũ trụ cũng không nhất định có thể sinh ra mấy kẻ.
"Đây không phải là đúng dịp sao?"
"Ta đang định đối phó Lục Nhãn, liền để ta có được pháp môn này, vậy thì liền nhìn xem người nào nắm giữ Đại Vận Mệnh Thuật cao hơn một bậc đi."
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
Sau đó, hắn bắt đầu tu hành pháp môn này.
Thời gian vội vàng.
Ba năm qua đi.
Một ngày này, Sở Cuồng Nhân mở hai mắt ra, trong mắt lướt qua một tia khí thế vận mệnh huyền diệu, lập tức biến mất ở sâu bên trong tròng mắt.
"Chúc mừng điện chủ."
Điện linh có chút kinh thán.
Đại Vận Mệnh Thuật này, cho dù là đưa cho một Hỗn Nguyên lĩnh hội, không bỏ ra từ trăm vạn năm trở lên thì cũng sẽ không lĩnh hội được chút da lông nào.
Hắn thấy, cho dù Sở Cuồng Nhân có quyền năng vận mệnh hỗ trợ, ít nhất cũng phải bỏ ra thời gian mười năm mới có thể làm được.
Nhưng đối phương, chỉ tốn vẻn vẹn ba năm.
Tư chất của người này, vượt xa tưởng tượng của hắn.
"Đại Vận Mệnh Thuật, quả nhiên là huyền diệu bất phàm."
Sở Cuồng Nhân tán thưởng một tiếng.
Có thể nói là công pháp huyền diệu nhất mà từ trước tới nay hắn thấy qua.
Hiện tại hắn cũng chỉ mới tìm hiểu phần bên ngoài mà thôi.
"Ta rời đi trước."
"Cung tiễn điện chủ."
...
Bên trong đại lục thứ chín của Thiên Nguyên.
Thiên Ảnh đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên ngoài gian phòng của Sở Cuồng Nhân.
Hắn đã trở về được ba năm.
Nhưng lại không thấy bóng dáng của Thiên Kiếm.
Hắn cũng liền đợi ba năm.
Lúc này.
Bên trong gian phòng có một luồng dao động khuếch tán ra, là Sở Cuồng Nhân trở về từ Vận Mệnh Thần Điện, chuyện này khiến sắc mặt của Thiên Ảnh vui vẻ.
"Chủ nhân, ta có thể tiến vào hay không?"
"Có thể."
Thiên Ảnh đi vào phòng, cũng không hỏi đối phương làm sao thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trong phòng.
Không nói hai lời, phịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Sở Cuồng Nhân.
"Xin chủ nhân trách phạt."
"Hửm? Ngươi có tội gì?"
Sở Cuồng Nhân sửng sốt một chút.
"Ma chửi bới chủ nhân, tuy là bất đắc dĩ, nhưng hành động đã mạo phạm uy nghiêm của chủ nhân, Ma có tội."
Hắn nói ra chuyện mình đã làm ở Kiếm Linh nhất tộc.
"Thiên Kiếm cũng chỉ là danh hào được bán công khai mà thôi? Ha, ngươi cũng rất văn nhã." Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, cũng không có trách cứ.
Chút chuyện nhỏ này, sao hắn lại để ở trong lòng.
Nhưng dường như Thiên Ảnh vẫn còn canh cánh trong lòng.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, nói sang chuyện khác: "Chuyện của Thần Cơ nhất tộc mà ta giao cho ngươi đi làm thế nào rồi?"
"Đã hoàn thành." Thiên Ảnh lấy ra một cái ngọc giản: "Ghi chép liên quan tới Ma Ám cấm thổ, đều ở nơi này."
"Làm cũng không tệ."
"Là việc trong phận sự của Ma."
Mấy ngày sau.
Sở Cuồng Nhân dời mắt khỏi ngọc giản.
Thần Cơ nhất tộc không hổ là Thần Cơ nhất tộc, tư liệu có quan hệ với Ma Ám cấm thổ mà bọn họ thu thập, quả thật nhiều hơn nhiều so với nơi khác.
Thậm chí, Thần Cơ nhất tộc từng thôi diễn Ma Ám cấm thổ.
Nhưng đáng tiếc, nghe nói lần thôi diễn kia đã mang đến đả kích cực lớn cho Thần Cơ nhất tộc, ba vị Thần Vương bởi vậy vì thế mà mất mạng.
Căn cứ vào di ngôn mà những Thần Vương lưu lại trước khi chết, nói rằng trong quá trình bọn họ thôi diễn, thì thấy được một mảnh hắc ám thâm trầm.
Trong bóng tối, có một quan tài.
Mà bên trong quan tài, có một người nằm, hắc ám tiêu tán ra từ trong cơ thể hắn, hắn giống như ngọn nguồn tai ách, chúa tể hắc ám.
Chỉ mở hai mắt ra.
Đã khiến cho ba tên Thần Vương thôi diễn, ào ào bị phản phệ mà chết.
Ngoài ra.
Phía trên còn ghi lại, tồn tại Hỗn Nguyên của vũ trụ Thiên Nguyên, cũng chính là Phùng Ma mà Sở Cuồng Nhân giết chết trước đó, đã từng đi qua Ma Ám cấm thổ.
Nhưng sau khi trở về, thì bế quan mấy trăm vạn năm.
Từ đó, giữ kín như bưng đối với chuyện ở Ma Ám cấm thổ kia.