← Quay lại trang sách

Chương 2025 Giao dịch với Hắc Ám Ma Quân, Hồng Mông đại thế giới, 3000 đại đạo

Hắc Ám Ma Quân, Quang Minh Thần Quân...

Sở Cuồng Nhân lâm vào suy nghĩ.

Không hề nghi ngờ.

Đối phương tuyệt đối là tồn tại cấp bậc siêu thoát.

Nhưng cụ thể là cấp bậc nào, Sở Cuồng Nhân cũng không rõ ràng.

"Chủ nhân Vận Mệnh, đã có duyên gặp gỡ ngươi ở chỗ này, không biết có thể cho ta một thỉnh cầu nho nhỏ không?"

Hắc Ám Ma Quân nói ra.

"Quy củ của Vận Mệnh Thần Điện, ngươi cần phải rõ ràng, muốn tiến hành giao dịch với vận mệnh, thì phải đưa ra vật đồng giá."

"Tất nhiên."

Hắc Ám Ma Quân gật đầu, sau đó, giữa mi tâm có một giọt máu đen chui ra, mà sắc mặt của hắn cũng tái nhợt hơn một ít.

Dường như lấy ra giọt máu này, là tiêu hao cực lớn đối với hắn.

"Đây là một giọt tinh huyết của ta, Chủ nhân Vận Mệnh có thể dung hợp Hắc Ám chi đạo dựa vào vật này, Trớ Chú chi đạo và 36 loại đại đạo khác."

Sở Cuồng Nhân nghe vậy, trong lòng khẽ run lên.

Lập tức dung hợp hơn 36 loại đại đạo?

Có lầm hay không?

Lợi hại như vậy?

Mặt khác, không phải nói cảnh giới Hợp Đạo chỉ có thể dung hợp nhiều nhất là chín loại đạo sao? Vì sao Hắc Ám Ma Quân chắc chắn hắn có thể dung hợp những loại đạo này?

"Nói ra thỉnh cầu của ngươi đi."

"Ta hi vọng Chủ nhân Vận Mệnh có thể tiến vào Hồng Mông đại thế giới tìm kiếm vật trị thương giúp ta." Hắc Ám Ma Quân nói ra.

Hồng Mông đại thế giới, lại là một cái tên xa lạ.

Mà dường như Hắc Ám Ma Quân cũng nhìn ra tình huống của Sở Cuồng Nhân, cười nhạt nói: "Khởi nguyên của chư thiên, khi Hồng Mông bắt đầu, Hồng Mông đại thế giới là ngọn nguồn của chư thiên vũ trụ, ẩn chứa tạo hóa vô biên, đồ vật có thể trị liệu thương thế của ta, cũng chỉ có thể tìm được ở Hồng Mông đại thế giới."

Khởi nguyên của chư thiên, khi Hồng Mông bắt đầu...

Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc.

Chư thiên vũ trụ, lại có cùng một ngọn nguồn?!

Thật sự quá ghê gớm.

"Hồng Mông đại thế giới, mở ra mỗi một tỉ kỷ nguyên, ta đã tính qua, khoảng cách tới ngày mà Hồng Mông đại thế giới khởi động lại đã không còn xa. Ta hi vọng Chủ nhân Vận Mệnh có thể tiến vào bên trong, tìm vật trị thương giúp ta."

Sở Cuồng Nhân đang suy tư.

Sau đó hỏi: "Làm sao để tiến vào Hồng Mông đại thế giới?"

"Mỗi một vũ trụ, đều có một cánh cửa..."

Trong mắt Sở Cuồng Nhân có tinh quang lóe lên.

Hắn biết.

Thì ra cánh cửa kia chính là Hồng Mông đại thế giới.

"Một giọt tinh huyết, còn chưa đủ."

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Nghe nói như thế, ánh mắt Hắc Ám Ma Quân hơi hơi ngưng trọng, hắn không nghĩ tới, Sở Cuồng Nhân lại dám cò kè mặc cả với hắn.

Quả thật, hắn thật sự kiêng kị thân phận Chủ nhân Vận Mệnh của Sở Cuồng Nhân.

Nhưng hắn cũng nhìn ra được, tu vi hiện tại của đối phương quá thấp.

Căn bản không đủ tư cách thành Chủ nhân Vận Mệnh chân chính.

Mắt Sở Cuồng Nhân sáng như đuốc, nhìn Hắc Ám Ma Quân, mà đối phương cũng đang nhìn thẳng vào mắt hắn, hai con mắt đen nhánh nhìn không ra tâm tình chập chờn.

Nhưng hắn cũng không có lập tức trở mặt.

Mà là đang suy tư một hồi.

Sau đó lấy ra một khối lệnh bài đen nhánh, hắn thản nhiên nói: "Vật này là Hắc Ám Quân Vương lệnh, ngươi cầm vật này, ngày khác nếu gặp người của Hắc Ám nhất tộc, có thể dựa vào lệnh này, để bọn họ nghe ngươi điều khiển."

Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng, tiếp nhận lệnh bài.

Hắn biết.

Hắn đánh cược đúng rồi.

Hắc Ám Ma Quân muốn tìm hắn giúp đỡ, mà không phải tự tiến vào Hồng Mông đại thế giới, hiển nhiên là có kiêng kỵ.

Rất có thể, cũng là Quang Minh Thần Quân đã từng đả thương hắn.

Có khả năng đối phương cũng sẽ tiến về Hồng Mông đại thế giới, mà bản thân Hắc Ám Ma Quân bị trọng thương, một khi xuất hiện ở Hồng Mông đại thế giới, có xác suất rất lớn sẽ bị đối phương phát hiện rồi đánh giết, cho nên lúc này mới mời hắn giúp đỡ.

"Giao dịch này của ngươi, vận mệnh, chuẩn."

Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.

"Chủ nhân Vận Mệnh, can đảm cẩn trọng, làm cho người ta bội phục."

Hắc Ám Ma Quân nói ra.

Hiển nhiên, hắn cũng nhìn ra một phen thăm dò vừa rồi của Sở Cuồng Nhân.

Mà trên thực tế, đúng như Sở Cuồng Nhân sở liệu, hắn không dám tùy tiện tiến về Hồng Mông đại thế giới, sợ bị Quang Minh Thần Quân phát hiện.

Sở Cuồng Nhân làm Chủ nhân Vận Mệnh, tuy tu vi hiện tại cũng không cao, nhưng tiềm lực trưởng thành to lớn, khó có thể tưởng tượng, tuyệt đối là người có khả năng trợ giúp hắn tìm ra vật trị thương nhất mà hắn gặp qua.

"Nói ra vật mà ngươi cần đi."

Sau đó, Hắc Ám Ma Quân nói mấy đồ vật có trợ giúp đối với thương thế của hắn, Sở Cuồng Nhân âm thầm ghi ở trong lòng.

Trước khi đi.

Hắc Ám Ma Quân gọi hắn lại, nói ra: "Chủ nhân Vận Mệnh, ta có một chuyện phải nhắc nhở ngươi một chút, trước khi còn chưa thành tựu Hỗn Nguyên, ngươi có thể dung hợp bao nhiêu đạo, thì dung hợp bấy nhiêu, tốt nhất là đạt tới ba ngàn."

Ánh mắt Sở Cuồng Nhân ngưng trọng.

Dung hợp ba ngàn đạo?

Nói đùa cái gì vậy?

Cực hạn của Hợp Đạo là chín loại đạo.

Bây giờ hắn có thể dung hợp mười mấy loại cũng đã là vượt qua tưởng tượng của mọi người, ba ngàn loại, ngay cả chính hắn cũng không có nghĩ qua.

"3000 đại đạo, thời điểm là Hợp Đạo dung hợp được càng nhiều, thì sau khi thành tựu Hỗn Nguyên, chiến lực cũng sẽ càng mạnh, tiềm lực càng lớn, nếu như dung hợp ba ngàn đạo, có lẽ ngươi có một chút cơ duyên trùng kích... Chúa tể vô thượng!"

Chúa tể vô thượng...

Khá lắm, thứ này đại biểu cho cái gì?

Cảnh giới? Tu vi? Danh hào?

Sở Cuồng Nhân cảm thấy, một cửa lớn mới tinh đang từ từ mở ra với mình, ẩn ẩn có loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào.

Sở Cuồng Nhân không để ý đến Hắc Ám Ma Quân, quay người rời đi.

Hắc Ám Ma Quân nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân rời đi, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "3000 đại đạo, ngươi có thể dung hợp bao nhiêu đây?"

Dung hợp ba ngàn đạo.

Kỳ thật chuyện này chỉ là hắn thuận miệng nhắc đến mà thôi, chư thiên vũ trụ, còn chưa từng nghe nói qua có ai thật sự dung hợp ba ngàn loại đạo.

...

Rời khỏi Ma Ám cấm thổ, Sở Cuồng Nhân cảm giác mình thu hoạch không ít.

Lần này đến dò xét Ma Ám cấm thổ là đến đúng rồi.

"Chuyện tiếp theo cần giải quyết, cũng chỉ thừa một chuyện."

Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.

Nhìn về phía nơi xa.

Chính là phương hướng vũ trụ Thiên Nguyên.

Hắn không có tiến về vũ trụ Thiên Nguyên trước, mà là trở lại đế cung, luyện hóa tinh huyết của Hắc Ám Ma Quân.

Lại tiếp tục dung hợp thêm 36 loại đạo.

Bên trong vũ trụ Thiên Nguyên.

Bọn người Lạc Tuyết, Thiên Tinh Thải về đến nơi này.

Lúc này đã cách thời gian chiến một trận ở chiến trường hư không, đã gần mấy chục năm.

Nhưng trận chiến kia, ký ức của mọi người vẫn còn mới mẻ như cũ.

Giống như ác mộng không thể bị vứt bỏ.

Vốn dĩ, bọn họ coi là trở lại vũ trụ Thiên Nguyên, tìm tới Thần Thiên, bọn họ vẫn có cơ hội đông sơn tái khởi.

Nhưng không nghĩ đến, thứ bọn họ đối mặt, là tuyệt vọng còn lớn hơn!

Thần Thiên điên rồi.

Hắn hoàn toàn điên cuồng.

Sau khi Phong Hoàng cũng chết ở trong tay Sở Cuồng Nhân, Thần Thiên biết nếu mình không biện pháp nào đặc biệt, chỉ sợ khó có thể chống lại đối phương, vì khôi phục trạng thái đỉnh phong, hắn tăng nhanh tốc độ diệt thế.

Đúng.

Khi mọi người nhìn lại, tất cả những gì Thần Thiên làm chính là diệt thế.

Hắn vì khôi phục hoàn toàn sức mạnh của mình, không tiếc căn nuốt sinh cơ của vạn linh trong vũ trụ, làm cả vũ trụ lâm vào trong tuyệt vọng.

Những gì Sở Cuồng Nhân nói trên chiến trường đều là thật.

Bọn họ mở rộng đất đai biên giới ở phía trên chiến trường hư không, nỗ lực chém giết ở tiền tuyến, mà Thần Thiên và Phong Hoàng lại ở phía sau cắn nuốt tộc nhân, bằng hữu của bọn họ, trên đời này còn có chuyện gì hoang đường hơn nữa sao?

Chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.

So với chiến bại, còn tuyệt vọng hơn!

Vũ trụ Thiên Nguyên.

Phía trên một viên cổ tinh to lớn.

Bọn người Lạc Tuyết, Thiên Tinh Thải, Đế Phi Thiên tề tụ ở một chỗ.

Bọn họ đang thương lượng làm cách nào để đối phó Thần Thiên.

Bây giờ, cử chỉ của Thần Thiên gần như điên cuồng, nếu như bọn họ không ngăn cản đối phương, toàn bộ vũ trụ, đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nhưng Thần Thiên là Hỗn Nguyên, dựa vào bọn họ, làm sao đối phó được?

"Chư vị, cho dù nói thế nào, chúng ta cũng nhất định phải đứng ra, nếu như ngay cả những Thần Vương như chúng ta cũng sợ hãi rụt rè, vậy thì, vũ trụ này thì sẽ không còn bất cứ hy vọng nào nữa."

Lạc Tuyết nhìn một đám Thần Vương, ánh mắt kiên định nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Lập tức có người cắn răng, lên tiếng hưởng ứng: "Lạc Tuyết nói không sai, Thần Thiên không chết, thì kẻ chết chính là chúng ta, thay vì trốn trốn tránh tránh, tham sống sợ chết, không bằng vì tương lai, buông tay đánh cược một lần!"