Chương 2029 Vận Mệnh Chi Môn giết Thần Thiên, ta không muốn, nhưng ta sẽ
Vận mệnh!
Vận mệnh của hắn bị ảnh hưởng!
Đồng tử của Thần Thiên bỗng nhiên co rụt lại, phải biết rằng, hắn ở cảnh giới Hỗn Nguyên, ngay cả đại đạo Vũ Trụ cũng không có cách nào khống chế vận mệnh của hắn.
Nhưng Sở Cuồng Nhân, lại có biện pháp?!
Chuyện này sao có thể?!
"Ngươi tu hành, là loại Vận Mệnh chi đạo gì? Khoan đã, phương thức của loại công kích này... Ngươi đã học Đại Vận Mệnh Thuật của Lục Nhãn?!"
Thần Thiên từng gặp Lục Nhãn Thần Vương.
Cũng có chút rõ ràng đối với thủ đoạn của đối phương.
Thứ mà Sở Cuồng Nhân hiện đang sử dụng, cũng không quá khác biệt so với Lục Nhãn Thần Vương.
Nhưng luận về uy lực, thì lại đáng sợ gấp bội!
"Đừng so sánh ta với hắn."
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Lại là một đạo Vận Mệnh Thần Quang đánh ra.
Thần Thiên thúc giục hóa thân của Đại Đạo phòng ngự, nhưng mệnh cách lại chịu ảnh hưởng lần nữa.
Hắn biến sắc, vô cùng e dè.
Lục Nhãn Thần Vương xuất toàn lực cũng khó có thể phỏng đoán mệnh cách của Hỗn Nguyên, chớ nói chi là gây ảnh hưởng, nhưng Sở Cuồng Nhân, lại có thể công kích đến mệnh cách của hắn.
Quả thực là không thể tưởng tượng.
"Không được, ta nhất định phải nhanh chóng đánh bại hắn mới được."
Thần Thiên âm thầm nghĩ tới.
Nếu không thì, mệnh cách của hắn sẽ bị đánh tan, người cũng mất.
Thần Thiên thúc giục hóa thân của Đại Đạo.
Bàn tay to lớn lại trấn áp về phía Sở Cuồng Nhân lần nữa.
"Ha, chiêu tiếp theo đây, sẽ là kết thúc!"
Tay Sở Cuồng Nhân kết thành pháp quyết huyền diệu.
Sức mạnh vận mệnh vờn quanh người, khiến cho hư không bốn phía vặn vẹo.
Ngay sau đó.
Trong tinh không, một cánh cửa lớn màu trắng nguy nga hùng vĩ, bỗng nhiên hiện lên!
Phía trên cửa lớn, hàng tỉ thần hoa đang lưu chuyển.
Phù văn huyền diệu khó lường được khắc ở trong đó.
Chỉ một cái liếc mắt, mọi người liền hoa mắt thần mê.
Ngoài ra, trên cửa lớn tiêu tán đi ra uy áp doạ người, làm cho vạn linh trong vũ trụ Thiên Nguyên có loại cảm giác muốn quỳ bái.
Sinh linh đếm mãi không hết, nằm rạp trên mặt đất theo bản năng.
Đùng!
Cửa lớn màu trắng xuất hiện trong nháy mắt.
Hóa thân của Đại Đạo mà Thần Thiên đang thao túng chấn động, trực tiếp sụp đổ!
Bên trong ánh mắt của Thần Thiên toát ra vẻ hoảng sợ, thân hình nhịn không được mà run rẩy: "Đây là vật gì?! Đây rốt cuộc là cái gì?!"
Uy hiếp!
Uy hiếp sinh mệnh!
Thần Thiên cảm thấy ở trước mặt cửa lớn này, mình có chút nhỏ bé.
Giống như không thể tự kiềm chế sinh tử.
Điều này khiến sự sợ hãi trong lòng hắn không ngừng bị phóng đại, chỉ có thể duy trì lchút ý trí còn sót lại, không lại ham chiến, quay đầu chạy mất!!
"Trốn? Ngươi chạy thoát được sự điều khiển của vận mệnh sao?"
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng.
Vận Mệnh Chi Môn nhẹ nhàng chấn động, trấn áp về phía Thần Thiên chạy trốn, mà mặc kệ hắn chạy ra bao xa, đều không thể thoát khỏi Vận Mệnh Chi Môn.
Cánh cửa này, đã sớm khóa chặt vận mệnh của Thần Thiên, dù cho hắn chạy trốn tới một vũ trụ khác, Vận Mệnh Chi Môn cũng sẽ trấn áp hắn!
Nói cách khác, đây là một chiêu không có cách nào tránh né!
"Không, không!!"
Thần Thiên nhìn vận mệnh từ trên đỉnh đầu đang từ từ trấn áp xuống kia, hoảng sợ vô cùng, vội vàng thúc giục tất cả sức mạnh đánh về phía Vận Mệnh Chi Môn.
Nhưng căn bản không có chút tác dụng nào.
Một tiếng phịch vang lên.
Năng lượng nổ tung.
Nhưng Vận Mệnh Chi Môn lại không hư hao chút nào.
Đùng!
Cuối cùng, Vận Mệnh Chi Môn to lớn trấn áp Thần Thiên.
Ở trước mặt cách cửa này, Thần Thiên bị trấn áp giống như con kiến hôi nhỏ bé.
Chỉ trong nháy mắt.
Vận mệnh của hắn liền trực tiếp vỡ nát!
Vận mệnh không còn, tất nhiên người cũng liền tan thành mây khói.
Ngay cả một chút xíu mảnh vỡ đạo tắc cũng không có để lại.
Bị hoàn toàn xóa bỏ.
Mọi người thấy vậy, tuy trong lòng đã sớm có dự đoán, nhưng vẫn nhịn không được mà rung động như cũ, ba đại Hỗn Nguyên của Thiên Nguyên, đã chết hết rồi.
Hơn nữa, tất cả đều chết ở trong tay một tên tiểu bối phía dưới Hỗn Nguyên.
Trong lòng mọi người ẩn ẩn có chút không thể tin được việc này.
Tâm niệm của Sở Cuồng Nhân chuyển động, Vận Mệnh Chi Môn to lớn kia biến mất vào bên trong hư không trong nháy mắt, hắn rất ngạc nhiên, nếu như mình có thể hoàn toàn thúc giục Vận Mệnh Chi Môn này, thì chiến lực sẽ đạt tới loại tình trạng nào?!
Nhưng chuyện này cần chờ hắn tu hành Đại Vận Mệnh Thuật đến tầng thứ cao hơn mới được.
Có lẽ còn phải tốn một khoảng thời gian rất dài.
Ngay sau đó, Sở Cuồng Nhân nhìn về phía bọn người Lạc Tuyết, mà đối phương, cũng nhìn hắn, nhưng mà, ánh mắt của bọn họ vô cùng phức tạp.
Có cảm kích, có không hiểu, cũng có đề phòng.
"Bảy ngày sau đó, Viên Thiên hội mở họp, người nào không đến, thì Thiên sẽ xem như chính hắn rời khỏi Viên Thiên hội."
Sở Cuồng Nhân nói ra, tiếp đó liền biến mất không thấy.
Lạc Tuyết và mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Hắn có ý tứ gì? Còn muốn chúng ta đi họp?"
"Hắn còn coi mình là Thiên Kiếm sao?"
"Viên Thiên hội, còn có thể tiếp tục giữ lại sao?"
Trong lòng mọi người không hiểu.
Mà bảy ngày sau.
Phía trên một cổ tinh, Viên Thiên hội được thành lập ở chỗ này.
Hội nghị lần thứ nhất cũng triển khai ở chỗ này.
Sở Cuồng Nhân ngồi ở bên cạnh một cái bàn tròn lớn, đang đợi gì đó.
Sau đó không lâu.
Nơi xa, có kiếm khí băng sương bay trên không trung mà đến.
Lạc Tuyết đạp trên gió tuyết đầy trời đi đến.
Một tiếng ròng gầm, tiên huy bảy màu lưu chuyển ra.
Long Thủy Tinh cũng đi tới.
Oán khí đan xen, đế vương khí ngang dọc...
Bọn người Lăng Phi, Đế Phi Thiên, Thiên Tinh Thải, Thiên Nữ Du lần lượt đi vào.
Nhìn bàn tròn to lớn ở trước mặt, tâm tình của bọn họ phức tạp.
Bàn tròn vẫn là bàn tròn kia.
Nhưng tâm tình của người ta, lại không còn như lúc trước.
"Thiên Kiếm, không, Sở Cuồng Nhân, ngươi tìm chúng ta làm cái gì?"
Lạc Tuyết nhìn Sở Cuồng Nhân nói ra.
"Người đều đến đông đủ rồi, vậy thì ngồi đi."
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
"Sở Cuồng Nhân, trong hồ lô của ngươi lại bán thứ gì nữa?"
Lạc Tuyết cau mày lại.
"Nghe lời, ngồi xuống đi."
Gân xanh trên cái trán trắng noãn của Lạc Tuyết nhảy lên.
Nghe lời?
Dỗ con nít sao?
Hắn coi mình thành cái gì rồi?
Nàng không hiểu, vì sao Sở Cuồng Nhân còn có thể như không có chuyện gì xảy ra mà đối mặt với các nàng, thật giống như những lừa gạt kia, những thương tổn kia đều chưa từng tồn tại.
"Nếu như, các ngươi còn muốn bảo vệ vũ trụ Thiên Nguyên."
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Nghe đến đây, ánh mắt mấy người Lạc Tuyết, Thiên Nữ Du, Long Thủy Tinh ngưng trọng.
Sau đó, liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Nghe như đây là một cuộc đàm phán."
Lạc Tuyết nói ra.
"Các ngươi có thể hiểu như vậy."
"Ha, giữa ngươi và chúng ta, còn có chuyện gì đáng nói sao?"
"Sai, hiện tại là ta cho các ngươi một cơ hội để đàm phán, đừng quên, nếu không có ta, có lẽ vũ trụ Thiên Nguyên đã không có."
Sở Cuồng Nhân nói ra.
Bọn người Lạc Tuyết nghe vậy, lộ ra vẻ suy tư.
Hoàn toàn chính xác.
Hiện tại Sở Cuồng Nhân có thể tùy ý nắm giữ vũ trụ Thiên Nguyên.
Đối phương, thậm chí có thể không cần đàm phán với bọn họ.
Trực tiếp phát binh, diệt bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì?"
"Ký kết hiệp nghị đình chiến, vũ trụ Thiên Nguyên là kẻ xâm lược, bồi thường cho vũ trụ Bàn Cổ, từ nay về sau, hai đại vũ trụ đều không tương phạm, mà vũ trụ Thiên Nguyên thì giao cho các ngươi chưởng quản, mà các ngươi, làm thành viên của Viên Thiên hội, trực tiếp nghe ta điều khiển, chỉ đơn giản như vậy."
Mọi người hiểu rõ.
Sở Cuồng Nhân, muốn không đánh mà thắng lợi, nắm giữ vũ trụ Thiên Nguyên.
"Nếu như chúng ta cự tuyệt thì sao?" Lạc Tuyết nói ra.
"Ta không thích giết chóc, nhưng ta cũng không để ý đến việc dùng giết chóc để giải quyết vấn đề, giết các ngươi, ta lại tìm chút thời giờ, diệt đi những kẻ phản kháng còn lại của vũ trụ Thiên Nguyên, đều có thể đạt được mục đích của ta." Sở Cuồng Nhân nói.
"Ngươi... Thật sự sẽ giết chúng ta sao?"
Lạc Tuyết nhìn Sở Cuồng Nhân nói ra.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng cũng có chút hối hận.
Đây được tính là gì?
Chó vẩy đuôi mừng chủ sao?
Thế nhưng, trong lòng của nàng ẩn ẩn chờ mong.
Mấy người Thiên Nữ Du, Long Thủy Tinh cũng đang chờ câu trả lời của hắn.
Sở Cuồng Nhân trầm mặc một hồi.
Lập tức, hắn từ tốn nói: "Ta không muốn, nhưng... Ta sẽ!"