← Quay lại trang sách

Chương 2087 Cửu âm và Xích Vân, Ngục Viêm tính kế, ba trong bát đại dị đoan

Bên trong Hắc Hỏa thành, Hắc Huyền, Sở Cuồng Nhân chính thức gặp mặt một trong bát đại dị đoan, Ngục Viêm.

Nhưng đối phương vừa nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, lại lập tức xuất thủ, ngọn lửa màu đen bá đạo gào thét xông ra, uy thế dồi dào tuyệt luân, khóa chặt Sở Cuồng Nhân phía trên đầu rồng!

Thần sắc Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt, ngưng tụ kiếm chỉ, sức mạnh đạo tắc phun trào từ đầu ngón tay.

Một kiếm chém ra, sức mạnh ba ngàn đạo tắc gào thét.

Đạo tắc, hắc hỏa, hai luồng sức mạnh va chạm, hai bên đều bị đẩy lui.

Ngục Viêm vô cùng ngoài ý muốn nhìn Sở Cuồng Nhân một chút.

Mà Hắc Huyền thì nổi giận gầm lên một tiếng: "Ngục Viêm, ngươi làm cái gì thế?!"

"Hắc Huyền, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giết người này, giúp ngươi giải thoát!" Bộ dáng của Ngục Viêm trông vô cùng trượng nghĩa.

Nhưng Hắc Huyền lại chửi ầm lên: "Giải thoát cái rắm, ngươi biết hắn là ai sao? Hắn là tâm phúc của quân thượng, hắn có Quân Vương lệnh trong tay, ngươi dám làm loạn!"

Nghe đến đây, Ngục Viêm càng thêm ngoài ý muốn: "Cái gì? Hắn chính là người nắm giữ Quân Vương lệnh?"

Hắn thu liễm hắc hỏa, đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, chắp tay nói ra: "Thật đúng là lũ lụt vọt vào miếu Long Vương, đều trách ta, đã mạo phạm huynh đệ."

Sở Cuồng Nhân nghe vậy, lại lộ ra nụ cười lạnh nhạt: "Các hạ thật không biết thân phận của ta?"

"Tại hạ thật không rõ ràng, ta nhìn thấy huynh đệ ngươi ngồi ở trên đầu Hắc Huyền, còn tưởng rằng Hắc Huyền bị ngươi bức hiếp, nên mới nóng vội xuất thủ."

Ngục Viêm nói ra, bộ dáng như thể xúc động vì huynh đệ.

"Ha, thật sao?"

Sở Cuồng Nhân cười cười, cũng không hỏi thêm nữa.

"Nói nhiều như vậy làm gì, Ngục Viêm, chúng ta đi đường lâu như vậy, ngươi cũng không chịu chiêu đãi chúng ta tốt một chút." Hắc Huyền ở một bên có chút bất mãn.

"Là lỗi của ta, ta sẽ cho người đi chuản bị."

Rất nhanh, tin tức Hắc Ám Tà Long đi đến Hắc Hỏa thành liền truyền ra.

Tộc nhân của Hắc Ám nhất tộc trong thành, vô cùng hưng phấn.

"Quá tốt rồi, Tà Long đại nhân cũng tới, lần này, rốt cuộc chúng ta cũng không cần sợ những tên của Giáo Hội Quang Minh kia nữa."

"Nhưng ta nghe nói Tà Long đại nhân bị phong ấn rất lâu, sức mạnh mười không còn một."

"Không có việc gì, tin tưởng Ngục Viêm đại nhân sẽ nghĩ biện pháp giúp Tà Long đại nhân khôi phục."

Hắc Hỏa thành, bên trong một tòa cung điện.

Giờ phút này, Hắc Huyền đang ngồi ăn uống, ở trước mặt hắn bày đầy các loại mỹ tửu món ngon, mỗi một loại đều ẩn chứa linh khí nồng đậm.

Đây không chỉ là món ăn bình thường, mà còn là bảo vật bổ dưỡng tuyệt hảo.

"Thật thoải mái!"

Hắc Huyền ăn đến vô cùng thoải mái, cười lớn một tiếng, qua một phen ăn uống, sức mạnh của hắn lại khôi phục một chút.

"Ha, ngươi tùy tiện ăn đi, không đủ thì ta lại cho người lấy cho ngươi."

Ngục Viêm cười nhạt nói, lập tức nhìn về phía Sở Cuồng Nhân: "Đúng rồi, không biết Sở đạo hữu kết bạn với quân thượng của chúng ta bằng cách nào."

"Cơ duyên xảo hợp."

"Vậy tình huống hiện tại của chủ nhân như thế nào?"

"Không thể trả lời."

"Chuyện này... Sở đạo hữu, ngươi không nói rõ hơn một chút, rất khó làm chúng ta tin phục." Ngục Viêm nói ra.

"Không quan trọng, các ngươi chỉ cần biết Quân Vương lệnh trong tay ta là được, chẳng lẽ, ngươi muốn chống lại Quân Vương lệnh sao?"

Sở Cuồng Nhân giống như cười mà không phải cười nói.

"Tuyệt không có ý này!"

"Vẫn nên là như thế."

Sau khi yến hội kết thúc, Ngục Viêm lệnh cho người dưới an bài tốt chỗ ở cho hai người Sở Cuồng Nhân, Hắc Huyền.

Rất nhanh.

Trong cung điện, chỉ còn lại Ngục Viêm, và Ngục Ngược.

"Phụ thân, ngươi định làm gì?"

"Thực lực của Sở Cuồng Nhân, có thể xác định sao?" Ngục Viêm thản nhiên nói, trên mặt tràn đầy lạnh lùng.

"Có thể so với cảnh giới Đại Đạo!"

"Cái này quá sơ lược, bên trong cảnh giới Đại Đạo cũng có mạnh yếu, theo tình báo ngươi gửi tới, không đủ phán đoán ra trình độ cụ thể của hắn, chuyện Quân Vương lệnh rất quan trọng, ta không cho phép có nửa điểm sơ xuất, cho nên... Nghĩ hết tất cả biện pháp, phán đoán chiến lực cụ thể của Sở Cuồng Nhân!"

Ngục Viêm là một người cẩn thận.

Dù rằng Sở Cuồng Nhân nhìn qua chỉ là cảnh giới Hợp Đạo, nhưng hắn vẫn không dám khinh thường như cũ.

Người có thể cầm Quân Vương lệnh trong tay, lại sẽ đơn giản đến vậy sao?

"Đại nhân, Cửu âm tới chơi."

Lúc này, một thân ảnh màu đen xuất hiện ở bên cạnh Ngục Viêm nói ra.

"Cửu âm... Lúc này hắn tới nơi này làm gì?" Ngục Viêm cau mày lại: "Chỉ có một mình hắn sao?"

"Còn có một người nữa, là người trẻ tuổi, nhìn qua thì vô cùng thân cận với Cửu âm."

"Ta đã biết, để hắn vào đi."

Không lâu sau.

Một nam tử trung niên tóc đen mang theo một thanh niên đi đến, thanh niên có mái tóc màu đỏ, trên người tán ra nhiệt độ nóng rực, cả người giống như một mặt trời.

"Cửu âm, đã lâu không gặp."

Ngục Viêm nhìn Cửu âm cười nói, thái độ vô cùng thân thiện.

Hai người đang trò chuyện với nhau.

Mà hai người Ngục Ngược và thanh niên trẻ tuổi kia thì đứng nhìn nhau, khí tức cả hai tản ra, ẩn ẩn có loại ý tứ giao đấu.

"Thực lực không tệ, nhưng đáng tiếc, kém xa."

Thanh niên tóc đỏ từ tốn nói, hừ nhẹ một tiếng, khí tức trên người tăng vọt một mảng lớn, lập tức nghiền ép Ngục Viêm.

"Xích Vân, không được vô lễ."

Cửu âm lạnh nhạt quát, thanh niên tóc đỏ nhếch miệng, sau đó thu liễm khí tức.

Mà Ngục Ngược tuy không phục, nhưng lại bị Ngục Viêm ngăn lại, hắn nhìn thanh niên trước mắt, nói: "Tốt, anh hùng xuất thiếu niên, Cửu âm, người này là..."

"Hắn là nhi tử của ta, nhưng mà, hắn không tu Cửu âm chi đạo giống ta, mà muốn đi Hỏa Diễm đại đạo, ta nghe nói bên trong Hắc Hỏa thành của ngươi có một mắt hoả nhãn trong lòng đất, trong đó ẩn chứa một lượng lớn Hỗn Nguyên chi hỏa, cho nên ta mới dẫn hắn đến, mặt dày nhờ ngươi tạo chút điều kiện."

"Cửu âm, ngươi và ta tương giao nhiều năm, chút chuyện ấy, ta còn có thể không giúp sao?"

"Vậy xin đa tạ rồi."

"Không sao, nhưng mà hoả nhãn trong lòng đất kia của ta cần một khoảng thời gian để mở ra, trước hết ta để cho người an bài chỗ ở cho các ngươi trước."

"Vậy thì làm phiền rồi."

Ngục Viêm lệnh người mang theo Cửu âm, Xích Vân đi xuống nghỉ ngơi.

Ngục Ngược ở một bên, hừ lạnh một tiếng: "Nếu thật sự đánh nhau, ta chưa chắc sẽ bại bởi Xích Vân kia."

"Đừng chỉ biết tranh cường hiếu thắng, Ngục Ngược, thu liễm tính tình một chút đi."

"Dạ."

Ngục Ngược không cam lòng, nhưng vẫn không dám ngỗ nghịch ý tứ của Ngục Viêm.

Ngục Viêm liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp: "Ngục Ngược, mấy ngày nay ta muốn ngươi tiếp xúc với Xích Vân, sau đó..."

Một phen truyền âm.

Hai mắt Ngục Ngược tỏa sáng: "Ta đã hiểu."

Một bên khác.

Hai người Sở Cuồng Nhân, Hắc Huyền đang nghỉ ngơi ở một chỗ trong cung điện.

Bỗng nhiên, phát giác được có hai luồng khí tức đang tới gần.

"Khí tức này, là tên Cửu âm kia." Hắc Huyền bĩu môi một cái nói.

Lời còn chưa nói xong, trong cung điện liền có hai bóng người đi đến, chính là hai người Cửu âm còn có Xích Vân.

"Há, Hắc Ám Tà Long, ngươi cũng ở đây sao."

"Ta ở đâu, liên quan gì đến ngươi." Hắc Huyền lạnh nhạt nói, thái độ đối với Cửu âm, nhìn qua cũng không phải là rất hữu hảo.

"Hừ, hôm nay ta cho Ngục Viêm mặt mũi, không so đo với ngươi."

Cửu âm hừ lạnh một tiếng, mang theo Xích Vân đi đến nơi sâu trong cung điện.

Trước khi đi, Xích Vân nhìn Sở Cuồng Nhân một chút: "Khí tức của ngươi không kém, so với Ngục Ngược, càng đáng giá để ta đnash một trận!"

Sở Cuồng Nhân không để ý đến đối phương.

Đợi sau khi hai người đều rời đi, mới hỏi thăm Hắc Huyền: "Ngươi và bọn họ có khúc mắc?"

"Khúc mắc thì chưa nói, chỉ là từng đánh mấy trận mà thôi, Cửu âm kia, giống với ta, và Ngục Viêm, đều là bát đại dị đoan trong miệng giáo hội!"

Sở Cuồng Nhân có chút ngoài ý muốn.

Khá lắm, một Hắc Hỏa thành, vậy mà đã có ba cái bên trong bát đại dị đoan tụ tập?!